Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 2266

Kể cả hiện tại Lâm Minh biểu lộ thong dong, Phiêu Vũ sắc mặt lạnh lùng, Thanh Liên tiên tử đoán được chỉ sợ Phiêu Vũ đã trả giá cái gì đó mới đổi được nàng trở về.

Đây cũng là chuyện khiến Thanh Liên tiên tử cảm thấy khó chịu, chính cô ta mất hết mặt mũi sư môn không nói, còn làm cho sư phụ của nàng cùng chịu nhục.

Nàng thù hận nhìn qua Lâm Minh, ánh mắt kia hận không thể chém giết Lâm Minh ngay lập tức.

Nhưng mà đối với ánh mắt như thế, Lâm Minh lại lạnh nhạt, hiển nhiên là không đặt thù hận của Thanh Liên trong lòng, hắn hừ lạnh nói với Thanh Liên tiên tử.

- Ngươi dẫn đầu đại quân Thánh tộc, giết vô số tuấn kiệt của Nhân tộc, đương nhiên chúng ta là chủng tộc khác biệt, hành vi của ngươi không có gì đáng trách, ta giết ngươi cũng không có gì đáng trách, nhưng mà ta lưu ngươi một mạng, cũng chỉ chịu nhục mấy tháng mà ngươi đã không chịu nổi sao? Tôn nghiêm của ngươi trọng yếu như thế, vậy tính mạng tuấn kiệt tộc của ta không thì không quan trọng sao?

- Ta tình nguyện ngươi giết ta!

Thanh Liên tiên tử cắn răng nói ra, trong nội tâm giận dữ.

KLama Minh cười lạnh, hắn biết Thanh Liên tiên tử muốn thật sự như thế.

- Ngươi có đại thù với Nhân tộc, rơi vào trong tay của ta, ta xử trí thế nào là tự do của ta, ngươi có thực lực cũng có thể tùy ý xử trí ta.

- Ngươi mấy tháng qua bị ta khống chế giết ngàn vạn võ giả Thánh tộc xem như đền bù tội lỗi của ngươi. Ta hôm nay tha cho ngươi, ngươi ghét hận trong lòng cũng không sao, ngày sau tùy thời hoan nghênh ngươi tìm ta báo thù, chỉ cần ngươi có thực lực là được, hưng mà nếu ngươi mang cừu hận đẩy lên người nhà, bằng hữu của ta, ra tay với bọn họ, ta cam đoan sẽ phế tu vị của ngươi, đoạn kinh mạch toàn thân của ngươi, ném cho Nhân tộc và nhận hết lăng nhục mà chết.

Lâm Minh nói cực kỳ ngoan độc, hắn tự nhiên biết rõ Thanh Liên tiên tử sợ cái gì nhất, nếu như có vô số kẻ mà nàng lúc trước xem như con sâu cái kiến, bây giờ bị đám con sâu cái kiến hèn mọn kia làm bẩn thân thể, nàng tuyệt đối khó chịu gấp vạn lần.

Nghe Lâm Minh nói thế, Thanh Liên xanh mặt, cả đời nàng cao ngạo, hôm nay bị Lâm Minh không chút lưu tình chà đạp tôn nghiêm.

- Ta giết ngươi!

Thanh Liên tiên tử tròng mắt như nứt ra, nàng thật sự muốn sống tới chiến đấu sinh tử với Lâm Minh, nhưng mà nàng lại rất rõ ràng, tài nghệ của mình không bằng người, hơn nữa còn kém quá xa.

Lâm Minh đã nói rõ, có bản lĩnh cứ báo thù, hắn tùy thời xin đợi.

Nhưng mà nàng có thể sao?

Chỉ sợ ccuar đời này nếu không có gì ngoài ý muốn, sợ là không có hy vọng đuổi kịp Lâm Minh, thậm chí ngay cả một phần mười của Lâm Minh còn chưa tới, chênh lệch ngày sau chỉ sợ càng ngày càng xa.

Chuyện này với Thanh Liên tiên tử mà nói là khuất nhục và khó chịu trong lòng.

- Im miệng!

Phiêu Vũ thần vương sắc mặt như băng sương, nàng đột nhiên quát lên.

- Sư phụ!

Trong nội tâm Thanh Liên tiên tử tràn ngập ủy khuất, nàng cắn chặt bờ môi đứng sau lưng Phiêu Vũ thần vương, nước mắt bị nàng cưỡng ép ngăn cản chảy xuống, nàng không thể cho mình rời lệ trước mặt địch nhân.

Hôm nay đúng là quá mất mặt, cộng thêm mấy tháng trước kia, tuyệt đối là đoạn thời gian hắc ám nhất cuộc đời của Thanh Liên tiên tử.

Phiêu Vũ không quan tâm tới Thanh Liên tiên tử, mà Lâm Minh nhìn qua, trầm giọng nói:

- Hai chúng ta nói thôi!

Lâm Minh không giết đám người Thanh Liên tiên ử, đối với Thanh Liên tiên tử làm ra cái gì đó, trừ làm cho nàng chịu nhục thì không có làm gì đó, hiện tại Phiêu Vũ thần vương nhìn ra, nguyên âm của Thanh Liên tiên tử vẫn còn, Lâm Minh không có thái bổ nàng.

Kỳ thật như lời Lâm Minh nói, Thanh Liên dẫn đầu quân đoàn Hoang, giết chết rất nhiều Nhân tộc, chiến tranh vô tình, nếu như Lâm Minh mặc kệ Thanh Liên báo thù cái gì đó, đều không đủ nhìn.

Lâm Minh không có làm mồng một, Phiêu Vũ cũng không có làm ngày rằm, nàng cũng không có ra tay với Lâm Minh lúc hắn đột phá Thiên Tôn, hoặc là ra tay với hạm đội Nhân tộc.

Bọn họ cuối cùng vẫn giữ điểm mấu chốt.

Nếu không tất cả không thể vãn hồi, Phiêu Vũ không thể giết Lâm Minh, ngày sau đối mặt Lâm Minh trả thù, hiện tại sẽ tổn thất ái đồ.

Tuy Lâm Minh không tới mức chết đi, nhưng bởi vì đột phá Thiên Tôn bị ngăn cản mà thất bại trong gang tấc, ít nhất phải tốn thời gian mấy trăm năm, mấy ngàn năm tích lũy thực lực mới có thể đột phá.

Nhưng cái giá lớn như thế sẽ làm hai phe không muốn thừa nhận.

Dùng một hồi luận võ chấm dứt phân tranh, kết quả này trả giá nhỏ nhất.

Trên thực tế từ khi Lâm Minh đột phá Thiên Tôn, hắn không có lựa chọn nơi bí mật, mà là cùng đại quân Nhân tộc đối mặt với Phiêu Vũ, Phiêu Vũ đã đoán được Lâm MInh có khả năng áp dụng biện pháp này.

- Mười ngày sau ta và ngươi đánh một trận!

Phiêu Vũ nói thêm lần nữa.

Nhưng mà lời này truyền đi, Thanh Liên tiên tử đứng sau lưng Phiêu Vũ nghe xong thì ngây người triệt để.

Nàng không thể tin được nhìn bóng lưng sư phụ của mình, ít nhất nàng tin vào lỗ tai của mình.

Cái gì? Mười ngày sau sư tôn của nàng sẽ giao thủ với Lâm Minh?

Điều này sao có thể?

Kể cả Ngạo Nhật, Tà Nguyệt bên cạnh Thanh Liên tiên tử cũng trợn mắt há hốc mồm, miệng há to ra ngây ngốc nhìn Lâm Minh.

Lâm Minh đấu Phiêu Vũ?

Dường như Lâm Minh chỉ là Thiên Tôn mà thôi?

Bọn họ thời điểm bị hàng phục, Lâm Minh vẫn chỉ là nửa bước Thiên Tôn, hiện tại cảm giác tu vị Lâm Minh đột nhiên tăng mạnh, đại khái cũng chỉ là cảnh giới Thiên Tôn.

Thiên Tôn chiến Chân Thần... Nghĩ tới đây Ngạo Nhật, Tà Nguyệt hít khí lạnh, Phiêu Vũ thần vương mặc dù chỉ là Chân Thần hạ vị, nhưng mà nàng không phải kẻ yếu trong Chân Thần hạ vị, chẳng lẽ nói Lâm Minh có được vốn liếng chống lại Phiêu Vũ sao?

Chuyện này là bọn họ cảm giác như mộng như ảo, dường như Lâm Minh trước mắt làm bọn họ phải ngưỡng mộ.

- Lâm mỗ cung kính bồi tiếp!

Lâm Minh bình tĩnh trả lời.

Phiêu Vũ thần vương nhìn qua Lâm Minh, nàng vung tay lên, thân thể hóa thành lông vũ lả tả, những lông vũ này bao phủ Thanh Liên, Ngạo Nhật, Tà Nguyệt ba người cùng biến mất trong hư không mờ mịt...

Không gian nghịch chuyển, Phiêu Vũ, Thanh Liên đã phi hành rất nhanh, thời điểm này sắc mặt Thanh Liên tiên tử xanh mét, nàng há mồm, vẫn không nhịn được hỏi Phiêu Vũ thần vương.

- Sư phụ, ngài... Ngài muốn giao thủ với Lâm Min, ngài sẽ... Áp chế tu vị sao?

- Không áp chế!

Trả lời đơn giản, nhưng lọt vào tai Thanh Liên lại làm đầu óc của nàng trống rỗng.

Không áp chế?

Thanh Liên tiên tử ngây ngẩn cả người, tư duy vô cùng hỗn loạn, thậm chí trong lòng nàng sinh ra cảm giác tuyệt vọng. Tuy nàng đã sớm biết rõ tìm Lâm Minh báo thù là không thực tế, nhưng mà giờ phút này nàng mới hiểu rõ ràng không thực tế này là bao nhiêu, Lâm Minh thật đáng sợ!

Ngạo Nhật, Tà Nguyệt nghe rõ ràng, bọn họ hoàn toàn bị chấn trụ!

Lâm Minh thật có bản lĩnh chống lại Chân Thần, đây là điểm bọn họ không cách nào tiếp nhận được.

Bọn họ là thiên tài, nhưng so với Lâm Minh vẫn còn kém quá xa.
Bình Luận (0)
Comment