Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 570

Bây giờ Lâm Minh ở trong mắt Hồng Chung, chính là một ngàn năm trăm Huyết Sát tinh thượng phẩm!

Hơn nữa sau đó Khai Dương còn hứa hẹn, nếu có thể lấy được thứ trong Tu Di giới của Lâm Minh, có thể giới thiệu Hồng Chung vào thủ hạ trực hệ của Hắc Ám tôn chủ.

Điều kiện này làm Hồng Chung động lòng, một khi bám vào tôn chủ, sử dụng Tu Luyện địa sẽ được bớt giá tám mươi phần trăm, bảy mươi phần trăm, thậm chí hoàn toàn miễn phí!

Đối với Hồng Chung, “Hồn châu” kia dù rằng có giá trị rất cao, nhưng dù sao cũng không biết là gì, nào có thật bằng những chỗ tốt kia.

Cho nên bây giờ, hắn đã gấp gáp muốn đấu với Lâm Minh.

“Ta không đắc tội người này mà?”.

Lâm Minh quay đầu đi, không biết tên Hồng Chung này hưng phấn cái gì.

Lâm Minh lơ đễnh liếc thấy Khai Dương trên thính phòng, đang như cười như không nhìn mình.

“Khai Dương...”.

Trong mắt Lâm Minh lóe tia sáng lạnh, mấy ngày qua hắn cơ bản không rời Tu Luyện địa, tự nhiên Khai Dương không có cơ hội xuống tay, lần này hắn đi ra luận võ, Khai Dương sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Ngươi ra chiêu, ta đỡ là được”.

Lâm Minh không để ý chuyện này, dù là chống lại chính Khai Dương, hắn cũng sẽ không nản chí.

Chiến đấu trên đài đánh tới khó phân thắng bại, Lâm Minh bình tĩnh xem trận chiến, một đạo chân nguyên truyền âm vang bên tai Lâm Minh.

- Lâm huynh đệ!

Giọng nói quen thuộc, Lâm Minh quay lại nhìn, là Mặc Cổ đã tới.

- Mặc huynh!

- Lâm huynh, hôm nay là trận đầu của ngươi, ta cũng chỉ hai canh giờ trước mới biết được đối thủ của ngươi, giúp ngươi tìm một ít tình báo.

Mặc Cổ nói xong, đưa ra một chiếc ngọc giản.

- Thời gian gấp gáp, tư liệu có hạn, ngươi mau xem đi.

- Cảm ơn!

Trong lòng Lâm Minh có chút ấm áp, tuy rằng biết rõ Mặc Cổ kết giao mình là vì coi trọng tiền đồ của hắn, nhưng mặc kệ thế nào, gặp được bằng hữu ở tầng ba cũng là chuyện làm người ta vui vẻ.

Chìm cảm giác vào trong ngọc giản, Lâm Minh còn chưa kịp xem bao nhiêu, chiến đấu trên đài đã phân thắng thua. Khó có lúc là thực lực đối thủ lần này khá gần nhau, hai bên cùng bị thương, không có người chết.

Nếu là ở tầng một, trận đấu như vậy sẽ dẫn tới tiếng huýt sáo coi thường, nhưng ở tầng ba Thông Thiên tháp, số ít người xem trên đều đều không hẹn mà cùng bảo trì im lặng, không khí đè nén tràn ngập Võ Đấu trường.

- Trận chiến này, Áo Nguyệt thắng!

Trọng tài căn cứ tình huống chiến đấu của hai bên phán xét bên chiến thắng, quét qua dưới dài, trọng tài lớn giọng nói:

- Trận tiếp theo, Hồng Chung đấu Lâm Minh!

Bỗng nghe cái tên Lâm Minh, người dưới đài cũng chú ý, nhưng cũng chỉ chú ý mà thôi. Cái tên Lâm Minh cực kỳ nổi danh ở tầng hai, nhưng ở tầng ba thì khá là bình thường. Ở trong mắt những võ giả này, Lâm Minh là đúng là thiên tài đỉnh cấp, nhưng bây giờ vẫn còn non một chút.

- Nếu ta không nhớ sai, đây là trận đầu của Lâm Minh, không ngờ lại đấu với Hồng Chung.

- Hồng Chung coi như cứng cựa ở tầng ba, thực lực bề ngoài có thể xếp tới trước năm mươi, còn không biết che giấu bao nhiêu thực lực, như vậy xem ra, giám khảo Thông Thiên tháp cho rằng Lâm Minh có thực lực trước năm mươi tầng ba, thật không biết sao lại có đánh giá này. Mới từ tầng hai thăng cấp lên, lại đi xếp đối thủ trước năm mươi, Lâm Minh này sẽ không hay ho rồi.

Một võ giả cười khi người gặp họa, võ giả Thông Thiên tháp không ai muốn thấy một thiên tài mới trưởng thành, nếu không may, bọn họ sẽ trở thành đá kê chân của người khác.

- Hắc hắc, ta xem quá nửa là Lâm Minh đắc tội người nào, nhưng nói Lâm Minh xui xẻo thì còn hơi sớm, chờ xem kết quả đi.

Lâm Minh ấn mũi chân, nhẹ nhàng bay lên lôi đài. Ở đối diện, Hồng Chung cầm Bá Vương thương đã chờ trên lôi đài.

Thương đấu thương!

Chẳng qua, Tử Huyễn thương của Lâm Minh thật là nhỏ bé khi so với Bá Vương thương to như mãng xà lớn trên tay Hồng Chung.

- Chiến đấu bắt đầu!

Trọng tài không nói nhảm gì, trực tiếp bắt đầu trận đấu.

- Hắc hắc, tiểu tử, gặp ta coi như ngươi xui xẻo, để mạng lại đi!

Hồng Chung đạp bước lớn đi tới, mặt đất rung động, mỗi một bước đi ra, khí thế của hắn lại tăng lên, như nhịp trống gõ trong lòng người.

Từng bước, càng đạp càng nhanh, Lâm Minh cảm giác như nhịp tim của mình cũng bị ảnh hưởng.

Bộ pháp súc thế thật cao minh! Trên lôi đài, trong lòng Mặc Cổ nghiêm nghị, võ giả tầng ba Thông Thiên tháp không có đầu đường xó chợ, loại bộ pháp này nhìn như đơn giản, kỳ thật rất nhiều huyền cơ.

Nếu đổi lại là hắn, đối mặt với công kích của Hồng Chung, khí thế của hắn cũng bị áp chế hoàn toàn, còn chưa đấu mà khí thế bị người ta áp chế, làm sao mà đánh nữa?

Trên thính phòng, có không ít võ giả âm thầm khen ngợi bộ pháp của Hồng Chung, ngay cả Khai Dương cao ngạo cũng lộ ra một tia mỉm cười.

Nhưng Lâm Minh chỉ tùy ý đứng đó, bộ dạng hoàn toàn không để ý.

“Tiểu tử này, làm gì thế?”.

Hồng Chung nhíu mày, nhưng bước chân không dừng, khí thế của hắn nhanh chóng tiến lên đỉnh cao!

Bá Vương thương trong tay sẵn sàng phát động

Ngay lúc này, Hồng Chung bỗng cảm giác bước chân của mình chậm lại, rõ ràng hắn sớm nên đặt ra một bước này, nhưng không biết vì sao, động tác lại không nhanh nổi.

Tiết tấu vốn hoàn mỹ, vì một bước đột nhiên chậm lại mà bị khuấy động.

Hắn từng bước tích thành khí thế, cũng vì vậy mà bị phá hỏng.

“Hả? Đã xảy ra chuyện gì?”.

Trong lòng Hồng Chung kinh hãi, trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác thời gian xung quanh như bỗng trở nên hết sức chậm chạm, tuy rằng không có ảnh hưởng tới bản thể, nhưng lại dễ dàng phá hỏng thế thương của hắn.

Các võ giả tầng ba xem trận cũng kinh hãi, có thể tới mức này, không ai là đầu đường xó chợ, tự nhiên nhìn ra được huyền diệu trong giao đấu vừa rồi.

- Thời Gian ý cảnh!

- Đúng rồi, tên quái thai Lâm Minh này, lĩnh ngộ pháp tắc thời gian và không gian!

Một võ giả bỗng nhớ tới điểm này, bọn họ biết không ít tình báo về Lâm Minh.

- Hừ! Chỉ có một chút mặt ngoài mà thôi!

Ở bên cạnh võ giả này, một tuấn kiệt trẻ tuổi Yêu Tinh tộc nghiêm mặt nói. Trên phương diện ý cảnh, Yêu Tinh tộc có thiên phú xuất chúng, hơn nữa hắn là tuấn kiệt trẻ tuổi Yêu Tinh tộc, lại chưa thể lĩnh ngộ được Thời Không ý cảnh, lại bị một con người lĩnh ngộ được, tự nhiên sắc mặt của hắn không dễ coi được.

Tuy nhiên võ giả bên cạnh hắn lại không hiểu ý của thanh niên Yêu Tinh tộc này, vẫn nói tiếp:

- Quả thật chỉ là bề ngoài, nhưng cũng không dễ dàng, hơn nữa hắn chỉ vận dụng một chút Thời Gian ý cảnh vô cùng đơn giản liền nhẹ nhàng phá đi tiết tấu bộ pháp của Hồng Chung, phương pháp ứng dụng này đúng là xảo diệu cực điểm!

Võ giả này càng nói càng hăng say, cứ thế, sắc mặt thanh niên Yêu Tinh kia càng thêm khó coi.

- Tiểu tử giỏi lắm, ta đúng là coi thường ngươi. Nhưng dù ngươi phá đi thế thương của ta thì sao, ta không dựa vào thế, chỉ dựa vào thực lực tuyệt đối đã có thể nghiền ép ngươi!

- Đỡ một thương của ta!

Hồng Chung quát lớn, Bá Vương thương từ trên cao quất xuống! Ma nguyên cuồn cuộn như mây đen che trời.

Trong nháy mắt này, trong mắt Lâm Minh lóe sáng, Tử Huyễn thương đâm ra như tia chớp, Lôi chi ý cảnh!

Một thương này cũng không dùng sát chiêu gì, chỉ là trên thân thương thiêu đốt điện quang màu tím chói mắt, có Lôi chi ý cảnh thêm vào, uy lực điện quang không thể so sánh với trước kia.

Xẹt!

Tử Huyễn thương đánh lên giữa cán thương Bá Vương thương, đánh rắn đánh giập đầu, Bá Vương thương đột nhiên dừng lại, lôi đình lực cuồng bạo không chút khách khí ồ ạt trút vào người Hồng Chung.

Thân mình Hồng Chung dừng lại, cả người tê dại, trong lòng hoảng hốt. Nhưng Hồng Chung không hổ là cao thủ xếp hạng trên trong tầng ba Thông Thiên tháp, thấy Tử Huyễn thương như rắn độc đâm vào cổ họng, hắn cắn chót lưỡi, mạnh mẽ làm mình tỉnh táo lại, quát lớn:

- Cút!

Một thương quét ngang mặt Lâm Minh, thân thể Lâm Minh bay trở ra, xoay người giữa không trung, Hỗn Nguyên thương!

Một thương đâm ra, Huyết Ẩm chi ấn bay múa. Từ sau khi Lâm Minh lịch lãm ở Thông Thiên tháp, Huyết Ẩm chi ấn chẳng những gia tăng số lượng, hơn nữa Huyết Ẩm chi ấn ngưng tụ từ những cường giả đã chết như Huyết Man, Hình Thiên, uy lực cũng tăng mạnh.

Một thương đâm ra, Huyết Ẩm chi ấn phun ra cương châm xoay tròn cực nhanh.

Tròng mắt Hồng Chung co rút, trong lòng khiếp sợ không thôi, thực lực của Lâm Minh vượt xa hắn tưởng tượng.

Ầm!

Hoàn toàn bùng nổ ma nguyên, bên cạnh Hồng Chung dấy lên sóng ma ngập trời, ma văn trên người được lóe sáng, rõ ràng vận dụng công pháp hạch tâm, đối phó toàn lực!

Lâm Minh cười lạnh, Tà Thần lực, mở ra!

Xẹt!

Một thương đâm tới, Hồng Chung chặn Tử Huyễn thương, nhưng Huyết Ẩm chi ấn xoay quanh lại cắt sóng ma mà hắn thả ra đâm thẳng vào mặt hắn!

Lúc này Bá Vương thương ở ngoài, Hồng Chung không thể dùng thương ngăn cản.

- Nát cho ta!

Rắc!

Mấy chục đạo Huyết Ẩm chi ấn bị Hồng Chung một quyền đánh bay, còn nắm tay của Hồng Chung chỉ trầy da một chút.

Ánh mắt Lâm Minh nghiêm lại, nắm tay thật rắn chắc!

Tuy nhiên Lâm Minh kinh hãi, trong lòng Hồng Chung càng kinh hơn, một quyền của hắn nhìn như bình thường, kỳ thật tiêu hao rất lớn. Ma nguyên nén cao độ trong người dùng để ngăn cản công kích là Hồng Chung Tráo, công pháp phòng ngự đỉnh cấp của tông môn bọn họ. Nhưng trong một quyền vừa rồi, Hồng Chung Tráo gần như vỡ nát.

“Tiểu tử này, để lại tuyệt đối sẽ là tai họa!”.

Hồng Chung liếm máu tươi trên nắm tay, trong ánh mắt hiện lên sát khí dày đặc.

“Không ngờ bức ta tới bước này, nếu đã vậy, cho ngươi đỡ một đòn toàn lực của ta! Một chiêu này, ta lần đầu sử dụng ở Thông Thiên tháp!”.

Khai Dương đã sớm nói, Hồng Chung che giấu không ít thực lực, Hồng Chung thi triển ra toàn bộ lực lượng có thể xếp ít nhất là ba mươi ở tầng ba, thậm chí có thể khiêu chiến thứ hạng trước ba mươi!

Xương cốt toàn thân Hồng Chung nổ đùng dùng, khuôn mặt của hắn trở nên dữ tợn, trán trồi lên, răng nanh lộ ra, gân xanh nổi lên như con giun vặn vẹo.

Trong mắt Lâm Minh lóe lên, hắn có thể cảm nhận được khí thế truyền ra từ cơ thể Hồng Chung mang tới cảm giác đè nén mạnh mẽ.

“Tầng ba Thông Thiên tháp quả nhiên ngọa hổ tàng long, chỉ một Hồng Chung xếp hạng bốn mươi - năm mươi đã có phần thực lực này. Nếu là mười hàng đầu, hay là Thiên Ma thất tinh, bọn họ sẽ mạnh tới cỡ nào?”.

Chiến ý trong lòng Lâm Minh thiêu đốt, dứt khoát hoàn toàn giải phóng Tà Thần lực!
Bình Luận (0)
Comment