Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 596

Ma Ha vừa nói, Khai Dương cũng dần dần tỉnh thần lại, tuy rằng thiên phú của Lâm Minh cao đến khiến người ta sợ hãi, nhưng thực lực của hắn còn không đến mức như vậy.

Nói về tăng lên thực lực của võ giả, Vương Giả Tù Lung kém xa so với Đế Giả chi lộ.

Lâm Minh trải qua Vương Giả Tù Lung không thể nghi ngờ thực lực tăng cao, nhưng bọn họ cũng không nhàn rỗi, mấy tháng này, bọn họ tiến vào Đế Giả chi lộ!

Nơi tu luyện cấp bậc hoàn toàn bất đồng, thực lực tăng lên của bọn họ nhận được, như thế nào lại kém so với Lâm Minh!

- Không sai! Lần này trước khi đấu với Phong Thần, ta thật ra có thể trước chiến một trận với Lâm Minh cho nóng người! Hắc hắc!

Diêm Si liếm môi, mắt lộ ra hung quang, hắn cũng có ý muốn chiến một trận với Lâm Minh.

Diêm Si đối với thực lực của mình tăng lên có mười phần tin tưởng. Huống chi, khởi điểm của họ vốn đã cao hơn Lâm Minh, mặc kệ là hắn, hay là Ma Ha, đều là nhân vật xếp hạng trước ba của Thiên Ma thất tinh.

Lúc trước sau khi Lâm Minh thoải mái đánh chết Hồng Chung, Yểm Hốt, lại bức Minh Chuẩn nhận thua, thực lực của Lâm Minh đánh giá cũng chỉ là ổn định mười hạng đầu tầng ba.

Phần đánh giá này còn là lo lắng ở trình độ nhất định nào đó Lâm Minh có che giấu thực lực.

Bởi vì thoải mái đánh chết Hồng Chung, Yểm Hốt, độ chênh lệch đó ngay cả Khai Dương trong Thiên Ma thất tinh đều có thể làm được. Hơn nữa cũng là ở dưới tình huống không để bại lộ thực lực chân thật.

Ở Thông Thiên tháp, thực lực của Thiên Ma thất tinh chênh lệch rất lớn so với các võ giả khác.

Ý thức được những điều đó, Khai Dương cũng động tâm. Lần này Lâm Minh trở về, vô tình thanh thế như mặt trời ban trưa, nếu hắn có thể đánh bại Lâm Minh, không hề nghi ngờ sẽ đề cao danh vọng của hắn thật lớn, cùng với nhận được mười hai tôn chủ coi trọng, được phân chia tài nguyên cũng là chuyện vô cùng có khả năng!

Nói về Lâm Minh lần này tiến vào Vương Giả Tù Lung bốn tháng, vừa lúc còn thiếu hai trận đấu!

Khai Dương càng nghĩ càng hưng phấn, Lâm Minh mới từ Vương Giả Tù Lung đi ra, liền phá kỷ lục vạn năm nay, nhất định là tràn đầy tin tưởng, mà hắn còn không biết mình đã tiến vào Đế Giả chi lộ, thực lực tăng vọt. Phải chiến với Lâm Minh, mạnh mẽ đánh cho hắn tối tăm mặt mũi, chà đạp cho đệ nhất thiên tài vạn năm này không thể lật mình... Nghĩ lại là một sự kiện khiến ý niệm trong đầu người ta cực kỳ khoái trá.

Tầng ba Thông Thiên tháp, tại tửu lâu Ảm Nhật, Lâm Minh ngồi trên đại sảnh lầu một, gọi một mâm thịt hung thú thượng phẩm, một mâm cá chưng, một hũ rượu ủ ngàn năm.

Một miếng thịt, một chén rượu, từ từ thưởng thức.

Ở Vương Giả Tù Lung một trăm lẻ tám ngày, Lâm Minh chỉ ăn lương khô thịt khô và Ích Cốc đan, tuy rằng có thể điền đầy bụng nhưng nhạt nhẽo chán ngấy.

Lúc này ở bên ngoài tửu lâu Ảm Nhật sớm đã đầy kín người, rất nhiều người không tin Lâm Minh có thể còn sống đi ra, phải tới nơi nhìn tận mắt một lần.

Nhìn thấy Lâm Minh sắc mặt bình tĩnh ngồi ở trong tửu lâu, đã thay đổi một thân áo xanh khô mát. Thoạt nhìn, đúng là có vài phần bộ dáng thư sinh tao nhã.

Nhưng mà toàn thân hắn phát ra một khí tràng tự nhiên, lại nhắc nhở mọi người, thanh niên trước mắt này đáng sợ đến mức nào.

- Khí thế này...

Một võ giả xếp hạng trước năm mươi ở tầng ba Thông Thiên tháp trợn tròn mắt. Lâm Minh rõ ràng thu liễm chân nguyên toàn thân, nhưng từ trên thân hắn lại có một khí thế mênh mông như cố ý như vô ý phát ra. Nhìn thấy mà ghê người! Dường như Lâm Minh tùy ý ngồi ở đó, liền giống như một cây thần thương tuyệt thế, tản ra hàn ý khắp bốn phía!

- Khí thế này từ đâu ra?

Khí thế của võ giả nói ra như hư vô mờ mịt, kỳ thật chân chính là tồn tại một loại gì đó! Cái gọi là khí thế thật ra chính là trường năng lượng.

Nguyên khí thiên địa, bản thân chính là một loại năng lượng, thời điểm hội tụ cùng một chỗ, chung quanh nó sẽ sinh ra trường năng lượng.

Võ giả bình thường chỉ có ở thời điểm chiến đấu, chân nguyên cả người bùng phát mới có thể bột phát ra khí thế. Mà Lâm Minh, rõ ràng đã thu liễm chân nguyên toàn thân vậy mà cũng có khí thế cường đại đến mức này.

Đây rốt cuộc là từ đâu?

Võ giả trên tầng ba, người nào không phải hạng người nhãn lực hơn người, khi phát hiện hiện tượng trên thân Lâm Minh này, mọi người thầm kinh hãi.

- Lâm Minh qua thời gian bốn tháng này, tăng cao rất lớn!

- Không hổ là nhân vật thiên phú còn cao hơn Bát Vẫn Chiến Đế...

- Thật khủng bố! Lần này chỉ sợ võ giả xếp hạng sau trong Thiên Ma thất tinh, cũng không phải đối thủ của hắn!

Chung quanh các võ giả nhao nhao bàn tán, những võ giả lúc trước châm chọc khiêu khích, chế giễu Lâm Minh... Tất cả đều im thin thít.

Bọn họ vốn thời gian tám mươi ngày qua luôn cho rằng Lâm Minh nhất định đã chết! Hiện tại qua một trăm lẻ tám ngày Lâm Minh yên ổn đi ra, không thể nghi ngờ là giáng một đòn vào những võ giả này.

Lúc này, một võ giả Cự Ma tộc trầm giọng nói:

- Lâm Minh quả thật lợi hại! Nhưng nói hắn có thể thắng Thiên Ma thất tinh thì không khỏi quá tâng bốc hắn! Không nói đến thực lực bản thân Thiên Ma thất tinh cao hơn rất nhiều so với các võ giả tầng ba khác. Hơn nữa lần này nghe nói đám người Diêm Si tiến vào Đế Giả chi lộ, sau khi bọn họ trở ra, tất nhiên thực lực tăng vọt! Sợ là Phong Thần cũng không phải đối thủ của Diêm Si!

Đế Giả chi lộ, đi đến cuối ắt thành cường giả cấp đế, điểm này không khoa trương chút nào.

Đương nhiên, người không có đi đến cuối cũng nhiều. Nhưng dù vậy, Đế Giả chi lộ cũng còn xa không phải Vương Giả Tù Lung có thể sánh bằng.

Nhắc tới tên Diêm Si, trong lòng những võ giả này đều có chút kiêng kị, uy danh Diêm Si quá lớn, gần với Phong Thần. Hơn nữa Diêm Si quy thuận Thông Thiên tháp, nhận được tài nguyên còn nhiều hơn Phong Thần.

Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân ồn ào, một đám võ giả mặc chiến giáp vọt tới trước tửu lâu, giải tán đám người. Những võ giả chiến giáp này đều là đồng phục thống nhất, bên phải ngực thêu kỷ hiệu một cái tháp nhỏ.

- Chấp pháp đội?

Nhìn thấy chấp pháp đội đột nhiên xuất hiện, các võ giả cũng không hiểu vì sao.

Đội viên chấp pháp đội của Thông Thiên tháp, so với người thí luyện tầng ba Thông Thiên tháp mà nói, đương nhiên không tính là thiên tài gì. Tuy nhiên bọn họ dù thiên tư bình thường, nhưng là tuổi phổ biến khá lớn, cho nên đội viên chân chính thực lực ở tầng ba Thông Thiên tháp cũng có thể xếp vị trí phía trên.

Lâm Minh mặt không đổi sắc uống rượu, ngay cả xem cũng chưa liếc mắt nhìn ra ngoài một cái.

- Ngươi chính là Lâm Minh!

Đội trưởng chấp pháp đội nhìn về phía Lâm Minh, trong mắt hàn quang nhoáng lên một cái:

- Tại cửa vào đặc thù nơi tu luyện Vương Giả Tù Lung, sau khi ngươi rời khỏi, bốn võ giả Vạn Thụ, Lam Phong bọn họ mất tích, ngoài ra, Toa Qua đại sư bị xuyên thủng mi tâm! Năm người này, có phải ngươi giết hay không?

Lâm Minh buông chén rượu, đứng lên, mặt không chút biến đổi nói:

- Đúng!

Hắn vốn cũng không có ý giấu chuyện này, cũng không có khả năng giấu giếm.

- Giỏi! Ở khu vực cấm đấu dám công khai giết người, lại quang minh chính đại thừa nhận! Ngươi đúng là không biết sống chết! Các huynh đệ, mau bắt hắn, phế đi võ công, chờ tôn chủ xử trí!

Đội trưởng chấp pháp đội thét to một tiếng, mấy võ giả chung quanh hắn đồng loạt xông tới!

Lâm Minh dùng ngón tay làm thương, chém ra một lóng tay. Ngay tức thì thương mang sáng lạn tràn ngập đại sảnh.

“Bùng!!!”.

Cửa gỗ chính và các cửa sổ khách sạn đồng loạt đổ sụp bay tán loạn, bàn ghế nổ tung, khí lãng khủng bố đẩy bắn các võ giả chung quanh liên tục thối lui về phía sau, mà võ giả chấp pháp đội xông lên trước bị thương mang quét trúng, kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ, Lâm Minh hắn điên rồi, dám xuống tay với chấp pháp đội ư!?
Bình Luận (0)
Comment