Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 608

Ở trung tâm võ đài, Lâm Minh toàn thân đẫm máu, xương quai xanh bị gãy, hắn chống Tử Huyễn thương đứng thẳng trên mớ hỗn độn võ đài, sừng sững như một sát thần từ trong Tu La đi ra.

Lúc này Lâm Minh khiến người xem liếc một cái, đều có cảm giác hết hồn, không dám đối diện với hắn.

Chấp nhận mình trọng thương để đổi lấy cái chết của Hắc Ám tôn chủ, Lâm Minh tàn nhẫn và quả quyết khiến người ở đây kinh sợ, sống lưng phát lạnh.

Vốn còn tưởng chiến đấu ngang nhau, như vậy mặc dù chiến đấu cuối cùng phân ra thắng bại nhưng mà muốn giết đối phương thì không dễ gì, nhưng mà không ngờ một bên thua, một bên khác lại thắng thảm để chấm dứt trận đấu.

Ai cũng không nghĩ tới, một khắc cuối cùng kia, Hắc Ám tôn chủ bị Lâm Minh một thương giết chết.

Ở Thông Thiên tháp, tôn chủ luôn luôn là vương giả, cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, không thể làm trái, Hắc Ám tôn chủ cường thế như thế nhưng lại chết trên tay Lâm Minh, điều này là chuyện long trời lở đất bậc nào.

- Lâm Minh luôn luôn ẩn tàng, nếu hắn ngay lúc đầu bột phát toàn bộ thực lực có lẽ năng lực áp chế được Hắc Ám tôn chủ, nhưng hắn lại ẩn nhẫn, tiếp tục ẩn nhẫn, chính là muốn giờ khắc này một thương đánh chết Hắc Ám tôn chủ, nói cách khác, ngay từ đầu hắn đúng là muốn giết chết Hắc Ám tôn chủ mà chiến đấu, thật là đáng sợ!

- Chiến thuật chúng ta đều hiểu, nhưng ai có thể thực thi được? Cho dù thực lực chúng ta giống như Lâm Minh, nhưng mà cũng không có sức chịu đựng như hắn! Vốn Lâm Minh so với Hắc Ám tôn chủ chỉ mạnh hơn một chút, nhưng theo thời gian trôi qua, trạng thái, chiến lực của Hắc Ám tôn chủ đều giảm mạnh, nhưng Lâm Minh vẫn giữ được tám chín thành thực lực, bùng nổ một kích cuối cùng! Đây quả thực không phải là người nha, lúc trước hắn còn chiến ba trận kịch liệt à.

Vốn lúc đầu, mọi người còn tưởng rằng Lâm Minh không qua được Khai Dương, Ma Ha, Diêm Si xa luân chiến, kết quả cuối cùng là Lâm Minh thoải mái giết chết ba người, nhưng mà chuyện này cũng chưa xong, Lâm Minh sau khi đánh chết ba người, lại một hơi đánh chết Hắc Ám tôn chủ!

- Ngay từ đầu đã định ra chiến thuật như vậy, vì bảo đảm đánh chết Hắc Ám tôn chủ, hắn không tiếc khiến mình bị trọng thương. Thực lực cường đại, thiên phú khủng bố, sự chịu đựng biến thái, bình tĩnh, tàn nhẫn cùng với chiến thuật thông minh. Quả quyết sát phạt, không lưu hậu hoạn, một người khủng bố như thế lại phối hợp với hắn lúc này nhiều nhất chỉ hai mươi tuổi. Không biết ngày sau hắn sẽ đạt tới loại trình độ nào?

Mọi người ở đây đều nhìn ra, Lâm Minh trong tương lai phong hoàng xưng đế cũng không phải là vấn đề cần lo lắng, vấn đề là Lâm Minh rốt cuộc có duy trì được đà này hay không, tương lai có thể trải qua mấy tầng Mệnh Vẫn, có thể... Trở thành cường đứng đầu Thánh Ma đại lục hay không?

Khi nhỏ ngạo thị quần hùng, cũng không có nghĩa là tương lai có thể xưng bá đại lục, dù sao cơ duyên, tương lai, tiềm lực của thiên tài đều rất khó có thể đoán được.

- Đánh chết Hắc Ám tôn chủ, lần này Lâm Minh quá độc ác. Tuy rằng nói sau khi ước chiến ở Võ Đấu trường. Bất kể đánh chết ai đều phù hợp với quy củ của Thông Thiên tháp, nhưng các tôn chủ khác chỉ sợ là sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như thế, đây không phải là khiêu chiến với quyền uy của bọn họ hay sao?

- Cũng không nhất định, quan hệ giữa mười hai tôn chủ vị chưa chắc đã hòa thuận, ít một Hắc Ám tôn chủ, mười một tôn chủ khác, tài nguyên, quyền lực và tài phú cũng được thêm một phần.

Trong lúc võ giả ở đây nhao nghị luận, đột nhiên nhìn thấy trên thi thể Hắc Ám tôn chủ vọt ra một cỗ sát khí màu đen phóng tận lên trời, ở giữa không trung hóa thành một đầu ác ma dữ tợn. Mà ác ma này đúng là có năm đôi cánh, đúng là Thiên Ma mười cánh!

Trong nháy mắt này, võ giả ở đây đột nhiên ý thức được một chuyện mà bọn họ đều bỏ sót, Lâm Minh vốn đã là Thiên Ma tám cánh đỉnh phong, bây giờ lại giết chết Hắc Ám tôn chủ vậy thì...

- Vù!

Thiên Ma mười cánh mạnh mẽ giết tới Lâm Minh, lúc này Lâm Minh đang bị trọng thương, chiến lực không đủ ba thành, nhưng mà dù vậy hắn cũng không bị cỗ sát khí này đánh bại.

Thiên Ma lực trường mở ra, áp lực như thủy triều khuếch trương ra bốn phía.

- Bồng!

Thân thể Thiên Ma mười cánh mạnh mẽ chấn động, một nửa thân thể bị đánh tan, vai phải Lâm Minh đã bị trọng thương, tay trái hắn cầm thương, một thương đâm ra, lôi đình bắn ra!

- Xuy lạp!

Thiên Ma mười cánh bị Lâm Minh một thương đâm thủng thân thể, hóa thành sát khí tinh thuần, dung nhập vào trong cơ thể Lâm Minh.

Theo đó, Thiên Ma tám cánh trên cánh tay Lâm Minh, rốt cuộc chậm rãi triển khai đôi cánh thứ năm, càng ngày càng rõ ràng, so với bốn đôi cánh lúc trước còn lớn hơn, sắc bén linh hoạt nhìn như lợi kiếm vậy.

Thiên Ma mười cánh! Tức là tôn chủ!

- Lâm Minh trở thành tôn chủ?

Võ giả ở đây nhất thời không kịp phản ứng, đây đúng là chuyện khó có thể chấp nhận, Cực Tinh Thông Thiên tháp không biết bao nhiêu năm chưa xuất hiện tôn chủ nhân loại, hơn nữa tuổi của Lâm Minh so với đám người bọn họ ở đây còn nhỏ hơn nhiều.

Mới nửa năm trước, Lâm Minh vẫn còn là người mới tới tầng ba Thông Thiên tháp mà thôi.

- Tôn chủ... Nguy rồi...

- Những tôn chủ khác sẽ làm gì?

Dựa theo cách làm trước sau như một của Thông Thiên tháp, trước khi võ giả trở thành tôn chủ đều mượn sức, chèn ép, uy hiếp, lợi dụng, thậm chí bức đối phương rời khỏi Thông Thiên tháp cũng chẳng có gì lạ, nhưng một khi trở thành Thiên Ma mười cánh, đó chính là tôn chủ, đây là quy củ của Thông Thiên tháp.

Kỳ thật từ ý nghĩa nào đó mà nói, thiên tài bị chèn ép, bức đi phần lớn đều là người có thực lực không đủ.

Chẳng hạn như Đạt Cổ, ở Thiên Ma thất tinh trong Thông Thiên tháp xếp hạng thứ tư, nếu hắn bỏ mặc cảnh cáo của tôn chủ Thông Thiên tháp, như vậy trận đấu tiếp theo, đối thủ của hắn có thể được xếp thành Diêm Si, đến lúc đó kết quả như thế nào vừa nghĩ đã biết.

Nhưng mà đối với yêu nghiệt như Lâm Minh, thực lực của hắn đã đuổi kịp và vượt qua Hắc Ám tôn chủ, dưới tình huống như vậy, tôn chủ Thông Thiên tháp đã không đủ sức uy hiếp tới hắn, ngay cả Khai Dương, Ma Ha, Diêm Si xa luân chiến đều bị Lâm Minh dễ dàng đánh chết, còn có ai có thể làm gì được Lâm Minh?

Nên muốn diệt sát Lâm Minh, trừ phi bốn năm tôn chủ cùng lúc ra tay, sau đó đánh tới long trời lở đất!

Đến lúc đó, tất cả mọi người Thông Thiên tháp đều biết, không có bất kỳ lý do gì giết chết tôn chủ khác.

Có thể nói, bây giờ Cực Tinh Thông Thiên tháp căn bản là không có biện pháp nào đối phó Lâm Minh.

- Gay go rồi... Chẳng nhẽ phải thêm một tên tôn chủ nhân loại sao?

Võ giả ở đây đều cảm thấy như nằm mơ vậy, đây có thể nói là tôn chủ trẻ tuổi nhất mà toàn bộ Huyết Sát Nguyên ngàn năm nay sinh ra nhanh nhất.

Nhưng mà lại là một nhân loại!

Lâm Minh nuốt vào một viên đan dược chữa thương, dưới tác dụng của đan dược và năng lực khôi phục thể lực mạnh mẽ của hắn, miệng vết thương ở cánh tay hắn đã khép lại, thậm chí hắn có thể cảm thấy bởi vì miệng vết thương hồi phục quá nhanh mà mang tới cảm giác ăn da non, xương quai xanh khép lại thì chậm hơn một chút, nhưng mà cũng chỉ qua hai canh giờ mà thôi.

Lâm Minh vung tay một cái, Tu Di giới của Hắc Ám tôn chủ liền rơi vào trong tay Lâm Minh, Tu Di giới màu đen phong cách cổ xưa, nặng trịch, so với Tu Di giới bình thường thì lớn một vòng.

Đây rõ ràng là một quả Tu Di giới địa giai thượng phẩm!

Tu Di giới so với bảo khí cùng cấp thì càng khó có được, một quả Tu Di giới địa giai thượng phẩm thậm chí giá trị của nó không kém hơn Tử Huyễn thương của Lâm Minh!

- Tôn chủ Thông Thiên tháp, những năm gần đây không biết tích góp bao nhiêu tài phú!

Lâm Minh trong lòng cảm khái, tu vi Hắc Ám tôn chủ chỉ tương đương với cường giả Toàn Đan nhân loại, luận về chiến lực không bằng Mệnh Vẫn, dưới tình huống như vậy, hắn lại chiếm được một hắc kiếm mơ hồ đạt tới bảo khí thiên giai, một Tu Di giới địa giai thượng phẩm.

Nên biết rằng, lúc trước Mục Phượng Tiên là Mệnh Vẫn tầng một, lại là thái thượng trưởng lão của Thần Hoàng đảo, vũ khí mà nàng dùng lại cũng chỉ là bảo khí địa giai thượng phẩm bình thường mà thôi.

- Nhẫn đã có giá trị như thế, bên trong không biết sẽ thế nào?

Lâm Minh trong lòng tràn ngập chờ mong.

Kiện bảo khí thiên giai - Thâm Hồng Ám Xà kia, Lâm Minh tự nhiên sẽ không bỏ qua, thu nó lại, nếu không tính Càn Khôn Dung Nhật lô, đây là bảo khí tốt nhất mà tới giờ Lâm Minh mới nhìn thấy, tuy rằng mình không dùng được, nhưng có thể đổi được lượng lớn tài nguyên.

Nhìn thấy Lâm Minh thu hồi tài phú của Hắc Ám tôn chủ, võ giả ở đây đều đỏ mắt, đây chính là tài phú của tôn chủ ở Huyết Sát Nguyên nha, tích cóp hơn mười năm, giá trị của nó tuyệt đối vượt qua gia tài của tông chủ tông môn ngũ phẩm à!

Tài phù lớn như vậy, có trợ giúp rất lớn đối với con đường võ đạo ngày sau của mình, ngay cả những nhân vật như Phong Thần cũng không thể không dòm ngó.

Sau khi Lâm Minh thu thập tất cả, cũng không sốt ruột dời khỏi Võ Đấu trường, mà lại ở trung ương Võ Đấu trường ngồi xuống, trạng thái thân thể của hắn bây giờ không được tốt, chiến lực giảm mạnh, nếu bây giờ lại có một nhân cấp Hắc Ám tôn chủ đến đây, có thể dễ dàng giết chết hắn.

Tuy rằng nói khả năng này rất nhỏ, nhưng mà Lâm Minh không thể không đề phòng, ở Võ Đấu trường khôi phục thực lực tới bảy tám thành, sau đó trở lại Tu Luyện địa, như vậy mới an toàn nhất.

Chỉ cần khôi phục thực lực, sẽ không ai làm gì được Lâm Minh, huống chi Lâm Minh còn có thân pháp Kim Bằng Phá Hư xuất quỷ nhập thần, nếu hắn toàn lực chạy trối chết thì cho dù bốn năm Hắc Ám tôn chủ cũng chưa chắc ngăn cản được hắn.

Cho dù tốc độ có thể đuổi kịp Lâm Minh, nhưng mà sức chịu đựng của bọn họ cũng không bì kịp Lâm Minh, Lâm Minh cả đường có thể giữ được trạng thái đỉnh phong bay vù vù mà những người khác cho dù vừa bay vừa ăn đan dược thì cũng sẽ càng ngày càng chậm.

Dưới tình huống như vậy, Lâm Minh đã không còn bất kỳ e ngại gì đối với Cực Tinh Thông Thiên tháp nữa!

Thấy Lâm Minh không có ý rời đi, các võ giả khác cũng không hẹn ngồi lại, bọn họ ngồi tại chỗ nhao nhao nghị luận.

Mà lúc này, ở tầng một, tầng hai Thông Thiên tháp, rất nhiều võ giả tự tập ở trong tửu quán, trong trà lâu, đàm luận xa luân chiến giữa ba người Lâm Minh và Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương.

Võ giả tầng một, tầng hai không có áp lực lớn như võ giả tầng ba, bọn họ có thể tự do lựa chọn thời gian chiến đấu, không muốn đấu thì có thể ở lỳ một thời gian, cho nên tương đối nhàn nhã đi nói chuyện phiếm.

Lâm Minh đối chiến Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương, từ mười ngày trước đã như bão táp truyền khắp toàn bộ Thông Thiên tháp, phàm là võ giả, ai mà không muốn nhìn quyết đấu đỉnh phong như vậy, tuy nhiên người có thể lên được tầng ba xem trận đấu, đều là người nổi bật tầng hai, hoặc là người vô cùng giàu có.

Mà những võ giả tầng dưới chót này, đừng nói không có tư cách, cho dù có tư cách cũng không mua nổi vé vào cửa.

Trong trong một chỗ tửu lâu tầng hai, một lão nhân kể chuyện tay mang thước gõ, tay kia thì không ngừng không tay múa chân trên không trung.

Hắn đang mô tả đại chiến giữa Lâm Minh với ba người Diêm Si, Ma Ha, Khai Dương.

Một ít võ giả không có tư cách đi xem chiến cuộc, như vậy chỉ có thể đi nghe ngóng một ít. Mà tiên sinh kể chuyện này nắm được cơ hội này liền bắt đầu đặc biệt biên soạn đại chiến giữa Lâm Minh và ba người.

Đối với phàm nhân mà nói, có thể được thưởng một viên Huyết Sát tinh, thì cũng đủ cho bọn họ sinh sống ở Thông Thiên tháp một năm.

- Ba!

Thước gõ đập xuống, lão nhân thuận nhịp nói:

... Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, chỉ thấy Khai Dương bổ ra một đao, sử xuất tuyệt học sở trường của mình, mà lúc này, Lâm Minh không hề nhúc nhích, chỉ có trường thương tung hoành, một thương đâm ra, trong khoảnh khắc kia, trời đất sụp đổ, quỷ khóc thần sầu... Khai Dương hộc máu bay ra, Lâm Minh thừa thắng xông lên...

- Láo! Ngươi con bà nó nói năng bừa bãi.

Một tên võ giả Ải Ma tộc đập bàn, tiên sinh kể chuyện nói Khai Dương bị Lâm Minh đánh cho hoa rơi nước chảy, hắn và Khai Dương đều là người của Ải Ma tộc, tự nhiên không muốn nghe như vậy.
Bình Luận (0)
Comment