Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 765

- Như thế nào, hai vị có hứng thú sao? Đây là thứ khai quật trong mộ của viễn cổ đại đế, ít nhất cũng có một vạn năm lịch sử!

Lão bản mặt thẹo thấy hai người động tâm, trong lòng vui mừng nói.

Khối ngọc này đúng là trân phẩm khai quật trong cổ mộ, nhưng đến cùng có phải là ở mộ đại đế hay không thì không biết được.

Lúc ấy lão bản mặt thẹo nhận được vòng ngọc từ trong tay người đào mộ kia, ngay cả hắn cũng không dám chắc chắn, cuối cùng mời đại trưởng lão của Bạch Long Ngọc Hành ra mặt giám định, cuối cùng xác định là Thi Đô ngọc một vạn năm trước, lấy giá tiền hai ngàn Nguyên Linh thạch để thu mua.

Phải biết rằng, Thi Đô ngọc cũng thuộc về ngọc trân phẩm, mặc dù không có trân quý bằng Huyết Linh Ngọc, nhưng là so với cổ ngọc điêu bình thường giá tiền cao hơn gấp đôi.

Thủ đoạn làm bộ cao minh hiếm thấy như thế, lão bản mặt thẹo hoàn toàn có tự tin.

- Bao nhiêu Nguyên Linh thạch?

Chu Khôn mở miệng hỏi.

- Một vạn hai!

Lão bản mặt thẹo phát ra giá tiền, hắn vừa lên tiếng chính là lợi nhuận gấp năm lần, nếu như một đôi vòng ngọc này thật sự là Huyết Linh Ngọc thì ở phòng đấu giá nếu như gặp được người mua thích Huyết Linh Ngọc, hoàn toàn có thể bán ra giá tiền hai vạn rưỡi đến ba vạn, lão bản mặt thẹo đã cho ra giá tiền rất thấp.

Nhưng là một vạn hai ngàn Nguyên Linh thạch, cho dù là Lý Dật Phong cùng Chu Khôn cũng phải suy nghĩ lo lắng, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ.

Hai người không hẹn mà cùng trao đổi vòng ngọc trong tay, lại là giám định một phen, lần giám định này cũng kéo dài một canh giờ, thấy thế nào thì vòng tay cổ ngọc này cũng là chính phẩm không thể nghi ngờ.

Hoa văn lông trâu lưu lại phía trên vòng ngọc tuyệt đối là tích lũy qua năm tháng vạn năm, loại hoa văn này mặc dù có thể làm giả, nhưng không có biện pháp làm chu đáo như thế, hơn nữa màu sắc thay đổi dần khi hoa văn dung hợp cùng Mộc Linh ngọc ở chung một chỗ mà tạo thành vụ hoa dù là thủ pháp cao minh hơn nữa cũng làm không được.

Hai người luôn luôn trầm mặc, lão bản mặt thẹo tuyệt không gấp, hắn cười híp mắt đứng đợi, trong ánh mắt hiện lên một tia quang mang mịt mờ.

Từ đầu tới đuôi, hắn cũng không nói đây là Huyết Linh Ngọc, thật ra thì nói hay không cũng không quan hệ, quy tắc ngầm trong việc buôn bán ngọc chính là thật có giả, mua vào bán ra toàn bộ dựa theo tự nguyện, mua đồ dỏm chỉ đành oán chính mình ánh mắt không tốt, sau đó không thể truy cứu, trừ phi ngọc được bán là ngọc giả.

Lý Dật Phong cùng Chu Khôn mặc dù thân phận hiển quý, nhưng cũng phải tuân thủ quy tắc, hơn nữa Bạch Long Ngọc Hành có thể mở ra ở chỗ này, lại có nhiều con đường nhập hàng như vậy, tự nhiên cũng có thế lực phía sau của nó.

Lão bản mặt thẹo đối với mỗi khách nhân đều cúi đầu khom lưng, nhưng cũng không đại biểu hắn sợ phiền phức.

- Một vạn hai, ta muốn.

Sau khi trầm mặc ước chừng ba mươi phút thời gian, Lý Dật Phong liếm liếm đôi môi hơi có vẻ khô khốc, kiên định nói.

Hắn đã hoàn toàn xác nhận đây là vật từ một vạn năm trước, chẳng qua là hắn không nghĩ tới, đây không phải là Huyết Linh Ngọc, mà là Thi Đô ngọc.

Thi Đô ngọc mặc dù cũng hết sức thưa thớt, nhưng loại vật này lại mang hàm ý không tốt, bình thường không có công chúa ngàn vàng nào lại nguyện ý mang theo một vật từ vạn năm trước ở trên thân thể người chết ở trên người mình, đây chính là nguyên nhân vì sao vòng ngọc Thi Đô ngọc khi ở phòng đấu giá nhiều nhất chỉ bán đi với giá tiền năm ngàn Nguyên Linh thạch.

Sau khi có người ra giá, ra giá nữa sẽ dễ dàng, Chu Khôn vươn ra một cái tay, nói:

- Ta thêm năm trăm, một vạn hai ngàn năm!

Hai người đấu giá, đó đương nhiên là cảnh tượng lão bản mặt thẹo nguyện ý muốn thấy nhất. Hắn không lưu dấu vết cười nói:

- Lý công tử, Chu công tử ra giá một vạn hai ngàn năm, người xem...

- Một vạn ba!

Lý Dật Phong lại thêm vào năm trăm. Thanh Nhi nghe được cũng sợ hết hồn hết vía.

- Công tử.

- Không có chuyện gì, ta có chín thành nắm chắc.

Mua bán ngọc dĩ nhiên phải có mạo hiểm, ngay cả những đại sư giám định kia đều có lúc lật thuyền trong mương, nếu như không dám mạo hiểm vậy dứt khoát đừng đi phòng đấu giá, nơi đó chẳng những đồ quý rất nhiều, hơn nữa cho dù mua đồ vật cả đời ở phòng đấu giá, cũng không cách nào trở thành giám định sư cổ ngọc điêu, chỉ có thể trở thành một kẻ yêu thích cùng cất giấu cổ ngọc điêu, đối với cổ ngọc vẫn là một chữ cũng không biết.

Chỉ có khó khăn gian khổ tìm kiếm ở trong chợ có chút ít đồ dỏm ngư long hỗn tạp này đi ra ngoài, mới có thể trở thành một cái nhân sĩ giới nghiệp chân chính.

- Một vạn ba ngàn năm trăm!

Chu Khôn cũng không cam chịu yếu thế, thật ra thì đối với hắn mà nói, lấy ra một số lớn Nguyên Linh thạch như vậy đã là cố hết sức.

- Một vạn tư!

Lý Dật Phong hô lên một câu này, đồng thời vang lên chân nguyên truyền âm của Lâm Minh bên tai, Lý Dật Phong nghe xong, thần sắc biến đổi.

Lâm Minh nói là:

- Ta cảm nhận được một tia tử khí vô cùng nhạt ở ngọc này, không biết Lý huynh có cảm tưởng giống nhau hay không?

- Tử khí?

Trong lòng Lý Dật Phong ngẩn ra, lại cẩn thận cảm thụ một phen, khẽ cau mày, mặc dù được Lâm Minh chỉ điểm, nhưng là đối với Thi Đô ngọc của Thiên môn, Lý Dật Phong cũng không có quá nhiều hiểu rõ, trong lúc nhất thời không có liên tưởng đến, phải nói, hắn căn bản là không có kiến thức qua Thi Đô ngọc, tự nhiên không nghĩ tới.

- Một vạn bốn ngàn năm trăm!

Lúc Chu Khôn hô lên cái giá tiền này, gân xanh trên trán cũng khe khẽ nhô ra, hắn sắp không chịu nổi, hắn mặc dù có năm sáu vạn Nguyên Linh thạch trong người, nhưng đây là tính cả những tài sản cố định khác, nói riêng về Nguyên Linh thạch, hắn cũng không có nhiều như vậy.

- Chu công tử ra giá một vạn bốn ngàn năm, không biết Lý công tử...

Lão bản mặt thẹo trên mặt cung kính, nhưng trong lòng lại hồi hộp, bán ra một đôi vòng tay này, hắn chính là đã kiếm tiền lớn, sau khi khấu trừ đưa cho thế lực sau lưng, phần rút ra cũng đủ để Bạch Long Ngọc Hành bọn họ vận chuyển một hai năm.

Lý Dật Phong đang không biết có nên kêu giá nữa hay không, lúc này chân nguyên truyền âm của Lâm Minh lần nữa vang lên, hắn vốn cho rằng chỉ điểm một lần là có thể để cho Lý Dật Phong hiểu được, bây giờ nhìn lại cũng là mình đánh giá cao hắn.

- Lý huynh, Lâm mỗ đối với một đôi vòng ngọc này có loại cảm giác xấu, Lý huynh muốn mua thì kính xin thận trọng.

Cảm giác?

Lý Dật Phong hơi ngẩn ra, người có giác quan thứ sáu, đối với thứ hư vô mờ mịt gì đó Lý Dật Phong không thể nào tin được, nếu như là người bình thường nói ra hắn đã sớm coi là gió bên tai.

Tuy nhiên Lâm Minh không phải bình thường, kể từ khi Lý Dật phong nhận biết Lâm Minh, hắn cũng cảm giác Lâm Minh như một đoàn sương mù, làm cho người ta thủy chung nhìn không thấu.

Do dự một chút, Lý Dật Phong vẫn là đè xuống dục vọng ra giá trong lòng, thứ nhất là giá tiền một vạn năm quá cao, thứ hai là Lâm Minh khuyên bảo cũng làm cho hắn sinh ra dao động đối với phán đoán của mình.

Đồ chơi này nếu là thật sự hỏng trong tay, vậy thì bồi thường lớn.

- Lý công tử, ngài...

Lão bản mặt thẹo dùng ánh mắt nhìn mong đợi nhìn Lý Dật Phong, Chu Khôn cũng là khe khẽ khẩn trương nhìn về Lý Dật Phong, nếu như Lý Dật Phong tăng giá nữa, hắn thật sự có chút ít chịu không nổi.

Lý Dật Phong do dự một lúc lâu, rốt cuộc thở dài một hơi, lắc đầu nói:

- Ta không ra giá nữa!

Đối với người cất giấu cổ ngọc điêu mà nói, buông tha cho một ngọc điêu, ngọc sức mà chính mình nhìn trúng, cũng là cần quyết tâm cùng dũng khí rất lớn, Lý Dật Phong mặc dù cắn răng bỏ qua, nhưng nội tâm khó tránh khỏi có một tia không tha.

Lão bản mặt thẹo khe khẽ thất vọng, nếu như Lý Dật Phong tiếp tục tăng giá thì còn có thể bán được cao hơn.

Chu Khôn rốt cuộc thở dài ra một hơi, lòng bàn tay cũng khe khẽ thấy mồ hôi, nguy hiểm thật, nhiều hơn một chút nữa hắn sẽ không lấy ra được nhiều Nguyên Linh thạch như vậy.

- Như vậy... Chúc mừng Chu công tử nhận được vòng ngọc!

Lão bản mặt thẹo cười nói, cầm lấy vòng ngọc từ trong khay ngọc của cô gái xinh đẹp, để chúng vào trong hộp gỗ có tính chất đặc biệt, giao cho Chu Khôn, Chu Khôn cũng theo lời chi ra một vạn bốn ngàn năm trăm Nguyên Linh thạch.

Lý Dật Phong nhìn hai người hoàn thành giao dịch, cũng có chút hâm mộ ghen tị, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một loại ý nghĩ, ta mới vừa rồi nếu là kiên trì tiếp tục vậy thì thật tốt.

Chu Khôn cho đến khi vòng ngọc tới tay, mới cười lên ha hả, mang theo nụ cười chiến thắng liếc mắt nhìn Lý Dật Phong một cái.

- Đa tạ Lý đại công tử khiêm nhường, Nguyên Linh thạch của Lý công tử hẳn là thiếu a, có phải lo lắng nam nhân bà trong nhà tố cáo hay không? Mười lăm vạn Nguyên Linh thạch, sách sách, nếu là thật sự tiêu tốn, đoán chừng phải diện bích một trăm năm mươi năm a, ha ha ha!

Trước khi giao dịch xong, Chu Khôn quả quyết không dám kích thích Lý Dật Phong như vậy, dù sao của cải nhà của hắn không bằng Lý Dật Phong, nếu là Lý Dật Phong giận, thua thiệt bảo đảm là mình.

Tuy nhiên, hiện tại đã không sao cả, đồ vật này đã tới tay, cho dù Lý Dật Phong nổi đóa cũng vô dụng.

Vốn là Lý Dật Phong không có mua được đồ vật mình thích đã có chút buồn bực, lại bị Chu Khôn khiêu khích, thì lại càng nén giận, bất quá hắn coi như tỉnh táo, châm chọc nói:

- Chu Khôn, ngươi trước tiên chớ đắc ý, đồ vật này thật giả còn không chính xác a, cẩn thận mất quần cũng không mặc nổi.

- Ha ha, thật giả ta nghĩ Lý huynh trong lòng hiểu rõ! Hơn nữa chúng ta chơi chuyến này đương nhiên phải mạo hiểm rất lớn, nếu như nhìn đúng chín thành còn không dám xuất thủ, dứt khoát về nhà ôm hài tử đi!

Chu Khôn cười lớn lên, châm chọc Lý Dật Phong một câu, Chu Khôn chơi ngọc điêu nhiều năm như vậy, cũng có thể phân biệt ra tám chín phần mười, nếu không hắn cũng không dám ra thủ bút lớn như vậy.

Lúc này lão bản mặt thẹo tức thời nói:

- Lý công tử, Chu công tử, tất cả mọi người xin bớt giận, tới Bạch Long Ngọc Hành ta cũng là khách nhân của ta, Lý công tử, mặc dù vòng ngọc không có mua được cũng không cần cấp bách, tệ điếm cũng không có thiếu những bảo bối khác, Lý công tử coi trọng cái khác, mua về cũng giống như vậy a.

Lão bản mặt thẹo mở cửa tiệm nhiều năm như vậy, am hiểu sâu đạo thương trường, hắn nhìn như khuyên can, thực ra là thừa dịp Lý Dật Phong nén giận đẩy mạnh tiêu thụ những sản phẩm khác, lúc này khách nhân dễ dàng vọng động nhất mà mua những vật khác.

Đúng lúc này, Chu Khôn tức thời nói:

- Lý huynh có tiền đúng là có, chính là bà nam nhân trong nhà quản rất nghiêm, có thể chưa chắc sẽ mua.

Chu Khôn mỉa mai một câu, để cho lão bản mặt thẹo hận không được khen một câu, hắn quả thực yêu chết Chu Khôn, thứ nhất đã mang đến cho hắn mười ba vạn Nguyên Linh thạch thu vào, hiện tại còn cổ động Lý Dật Phong mua những vật khác nữa.

Thanh Nhi lạnh lùng nói:

- Hừ, Mộ Dung tỷ tỷ nhà chúng ta quản công tử nhà chúng ta là bởi vì công tử nhà ta có tiền đồ, người nào giống như ngươi, cạnh tranh thế tử thất bại, ngay cả quản cũng đều vô dụng, không hơn một đống cứt trâu!

Miệng của Thanh Nhi không phải độc bình thường, không mắng chửi người thì thôi, một khi mắng chửi người sẽ đặc biệt nói rõ chỗ yếu, sau khi Chu Khôn nghe, mặt thoáng cái biến xanh.

Lý Dật Phong cười ha ha, hắn vốn cũng là người rộng rãi, mặc dù bởi vì chuyện mới vừa rồi mà uất ức một chút, nhưng là thủy chung sẽ không để ở trong lòng.

Một tay nắm eo, Thanh Nhi, Lý Dật Phong nói:

- Tốt, hôm nay ta liền chọn vài thứ tốt để lấy về, tránh cho tay không mà về! Lâm huynh, ngươi có muốn thử vận ma một chút hay không?

Lý Dật Phong đối với Lâm Minh chính là thuận miệng vừa nói, không nghĩ tới Lâm Minh khẽ mỉm cười, đáp ứng, nói:

- Tốt, ta cũng chọn vài món.
Bình Luận (0)
Comment