Lâm Minh té ngửa trên mặt đất, hai tay hơi run rẩy một chút. Máu tươi dưới người hắn đã chảy thành một bãi nhỏ.
Nội thị thân thể một chút, trong lòng Lâm Minh vui mừng. Đồng thời cũng lắc đầu cười khổ, kinh mạch của hai cánh tay toàn bộ vỡ, kinh mạch thân thể cũng nhận được tổn thương rất nhỏ. Hai cánh tay tạm thời là phế đi.
Một chữ “thương” này của Thương Môn, bản thân đã ẩn chứa ngụ ý kiếm hai lưỡi. Mở Thương Môn ra, sẽ tự tạo thành tổn thương đối với bản thân. Đồng thời lúc chiến đấu vận dụng lực lượng Thương Môn cũng sẽ tạo thành gánh nặng không nhỏ cho thân thể.
Cho nên Thương Môn là một môn cuối cùng trong tứ môn trước của Bát Môn Độn Giáp. Cũng chỉ có mở hai đại môn Hưu Môn, Đỗ Môn ra để thay đổi trụ cột thể chất, võ giả mới có thể có năng lực thừa nhận lực cắn trả của Thương Môn.
Nhìn hai tay một chút, Lâm Minh tạm thời bỏ qua tính toán độ Mệnh Vẫn tầng hai. Nếu như là lúc bình thường, loại đả thương trình độ này chỉ cần mấy ngày là hắn có thể tự lành. Nhưng là đả thương từ Thương Môn mang đến lại sẽ kéo dài hơn một tháng.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, trạng thái thân thể, lực chiến đấu của các phương diện cũng sẽ hạ xuống một mảng lớn. Rồi sau đó từ từ khôi phục đến đỉnh phong mạnh hơn, có cảm giác phá rồi lại lập.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, Lâm Minh cũng không có tính toán nghỉ ngơi. Vừa lúc có thể tìm hiểu ngọc giản Thời Không mà Tạo Hóa lão nhân lưu lại một chút. Nhất là ngọc giản ghi lại Thời gian ý cảnh, Lâm Minh có hứng thú rất lớn.
Kinh mạch của hai tay luôn hỗn loạn một mảnh, năng lượng không cách nào quán thông. Hiện tại, khí lực của Lâm Minh thậm chí còn kém hơn võ giả cấp thấp.
Hắn định ngồi Thần liễn, do bảy tám con Kim Điểu rất giống Phượng Hoàng kéo, bay đến bên trong cung đình phía sau núi của Thần Khí tộc, nhìn quỳnh lâu ngọc vũ, thưởng thức kỳ hoa dị thụ. Trong cảnh đẹp say lòng người tìm hiểu pháp tắc thời gian, cũng hết sức thích ý.
Mặc dù nói cung đình của Thần Khí tộc ở Trung Thiên giới có trận pháp kiên cố, hết sức an toàn. Nhưng Thích Bạch vẫn là phái ra rất nhiều thị vệ đi theo Lâm Minh. Đồng thời, còn có một chút thị nữ vây quanh trái phải. Thời thời khắc khắc hầu hạ Lâm Minh, thỏa mãn hết thảy nhu cầu, chiếu cố cẩn thận.
Lâm Minh ngồi ở phía trên thần liễn, cả người đắp ở bên trong tơ lụa Lăng La. Vẻ ngoài thanh tú, phong thần như ngọc, thoạt nhìn giống như hoàng tử quý tộc.
Cuộc sống như thế, có không ít võ giả yêu thích. Tỷ như Nam Duẫn Vương của Nam Hải ban đầu, hoặc là rất nhiều hoàng tử, công chúa của Tứ đại Thần quốc. Lúc bọn họ xuất hành thường thường đều có trận trận tiên nhạc và thần binh mở đường, Thánh thú kéo liễn. Đồng thời còn có đại lượng thị nữ thị thiếp xinh đẹp trái phải vây quanh.
Lâm Minh cũng không nghĩ tới một ngày này, mình cũng sẽ nếm thử cuộc sống tương tự.
Nghỉ ngơi ước chừng 40 ngày, Lâm Minh cảm giác khí lực từ từ trở lại trên người của mình. Kinh mạch của cánh tay đã sớm khôi phục hoàn toàn. Chẳng qua là lòng bàn tay vẫn lại là để lại một vết sẹo cực kỳ nhỏ, vằn nước nhàn nhạt, không nhìn kỹ căn bản không nhận ra.
Đây là dấu vết Thương Môn lưu lại, qua một đoạn thời gian nữa, hai đạo vết sẹo này cũng sẽ biến mất. Chỉ có lúc mở Thương Môn ra, mới có thể hiển lộ ra, đến lúc đó, chúng nó sẽ trở thành một điểm mạnh nhất khi thân thể Lâm Minh bộc phát năng lượng, có thể đánh ra sức lực gần 200 vạn cân trong nháy mắt.
Kế tiếp, Lâm Minh cảm giác lực lượng thân thể một ngày càng mạnh hơn một ngày. Da thịt cả người dài ra từng đạo đường nét duyên dáng, trong sức mạnh hàm chứa mỹ cảm nhu hòa, tự nhiên lưu loát.
Hắn cảm giác mình tựa hồ thoát thai hoán cốt lần nữa, cả người có lực lượng dùng không hết, phảng phất như có thể nắm được một tòa núi lớn.
Hiện tại, một chuyện Lâm Minh muốn làm nhất chính là tìm một người thực lực cường đại tương xứng với mình để đấu một trận. Song đáng tiếc dưới Thần Hải, đã không người nào là đối thủ của hắn. Mà đối thủ phía trên Thần Hải, tỷ như Thích Bạch hắn cũng không đánh được.
Ở Thiên Diễn đại lục, bên trong lịch sử mười vạn năm này, võ giả có thể ở Mệnh Vẫn vượt cấp chiến Thần Hải thật sự là lông phượng sừng lân. Thứ nhất là Mệnh Vẫn đến Thần Hải chênh lệch rất lớn. Thứ hai là người có thể đạt tới Thần Hải ai mà không phải là tuyệt đại thiên kiêu. Cho dù là trước trăm năm tuổi không thể phá Thần Hải, rồi sau đó dựa vào cơ duyên để tăng thực lực tới Thần Hải, để trở thành Thần Hải kém cỏi nhất, cũng là thiên tài cấp Đế, danh phù kì thực. Những người tự bản thân đột phá Thần Hải kia thì càng không cần phải nói. Mỗi một người đều là thiên tài cấp Đế đứng đầu.
Muốn vượt qua một đại cảnh giới để chiến thắng những tuyệt đại thiên kiêu này, còn yêu nghiệt hơn so với bọn hắn, nói dễ vậy sao?
- Có lẽ, sáu ác quỷ kéo quan lúc đầu ta nhìn thấy trong đầm lầy màu đen tám ngàn dặm có thể đại chiến thích thú với ta hiện tại.
Trong đầu Lâm Minh thủy chung quanh quẩn bóng dáng của Thanh Đồng Quỷ Quan, tồn tại ngủ say trong đó không biết đạt đến cảnh giới gì?
Lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa, Lâm Minh tĩnh tâm tìm hiểu pháp tắc thời gian. Pháp tắc thời gian mà Tạo Hóa lão nhân ghi lại hết sức huyền diệu, để cho Lâm Minh nhìn như si như say, trầm ngâm trong đó, mấy canh giờ đảo mắt đã trôi qua.
Ở bên trong ấn tượng của Lâm Minh, ý cảnh truyền thừa của Thiên Diễn đại lục so với Thần Vực luôn là có quá nhiều tính cực hạn. Nhưng ngọc giản Thời gian ý cảnh mà Tạo Hóa lão nhân lưu lại ở trước mắt, có loại ý vị nhắm thẳng vào đại đạo bổn nguyên. Quả thực giống như là truyền thừa đến từ Thần Vực.
- Chẳng lẽ Tạo Hóa lão nhân đã tiến vào Bí cảnh còn sót lại ở Thiên Diễn đại lục mười vạn năm trước, từ đó chiếm được truyền thừa của Thần Vực?
Võ giả thiên tài hơn nữa cũng phải có trụ cột mới có thể thôi diễn ý cảnh pháp tắc thâm sâu. Không thể nào mà bỗng nhiên sáng tạo ra một bộ pháp tắc, mà đủ loại dấu hiệu cho thấy, văn minh võ đạo Thiên Diễn đại lục mười vạn năm trước rất rực rỡ. Thậm chí có mấy phần phong thái của Thần Vực.
Tạo Hóa lão nhân sống tám ngàn năm, không biết đi qua bao nhiêu địa phương, tìm đươc không ít bao nhiêu Bí cảnh, nhận được một phần truyền thừa như vậy cũng không có kỳ quái.
- Chẳng qua là không biết, Tạo Hóa lão nhân sao lại cho ta mượn ngọc giản trân quý như vậy?
Lâm Minh đang suy nghĩ về diễn luyện lực lượng pháp tắc trong ngọc giản mấy lần trong mật thất. Đúng lúc này một đạo ánh lửa của truyền âm phù sáng lên trước mắt, là tin tức Thích Bạch truyền đến. Tin tức vô cùng đơn giản, chỉ có năm chữ: “Nhanh chóng tới Trưởng lão điện”.
- Hử?
Lâm Minh hơi ngẩn ra. Chuyện gì mà trịnh trọng như vậy, lại muốn nói chuyện trực tiếp.
...
Lâm Minh đi tới Trưởng lão điện, lại thấy bên trong có hai người Thích Bạch cùng một lão giả mặt nạ. Lão giả mặt nạ này chính là Thần Hải cường giả thứ hai của Thần Khí nhất tộc. Lão giả này vô cùng thần bí, rất ít khi mở miệng nói chuyện. Lâm Minh lại không biết tên của hắn.
Ở phía trên bàn trước mặt Thích Bạch, bày biện hai phần thư tay, nhìn lạc khoản (phần đề chữ ghi tên trên bức vẽ), chia ra đến từ Cửu Đỉnh Thần quốc cùng Đại Dã Thần quốc.
- Cửu Đỉnh Thần quốc Dương Vân cùng Đại Dã thần quốc Âu Dã Thanh Phong đưa tin tới, ngươi xem một chút.
Thích Bạch bắn ngón tay ra. Hai phong thư đã bay đến trong tay Lâm Minh. Lúc mới nhìn, Lâm Minh vẫn giữ vẻ trấn định, dần dần hắn càng ngày càng khó giữ được bình tĩnh.
Nhìn hai phong thư xong, Lâm Minh thở dài ra một hơi. Hai phong thư nói đều là cùng một chuyện. Một lời khái quát đó chính là Kỳ Tích Thần Điện vốn là ở bầu trời Kỳ Tích Chi Hải, đột nhiên xuất hiện ở bầu trời đầm lầy màu đen tám ngàn dặm.
Lâm Minh ngay từ lúc tham gia Cửu Hoa Yến do Dương Vân cử hành, đã nghe Đại Dã hoàng tử nhắc tới Kỳ Tích Thần Điện. Một tòa Thần Điện này hư vô mờ mịt, lúc bình thường cũng xuất hiện ở chỗ sâu Kỳ Tích Chi Hải, chỉ có một chút đại năng Thần Hải từng tiến vào đầm lầy màu đen tám ngàn dặm từ rất xa đã từng gặp, như ảo ảnh.
Bởi vì Kỳ Tích Chi Hải có đi không có về, tiến tới gần bờ biển đã vô cùng nguy hiểm, chứ đừng nói chi là tìm kiếm Thần Điện này. Chỉ là với Cự thú trong Kỳ Tích Chi Hải, đã có thể một ngụm nuốt vào một đại năng Thần Hải.
Nhưng là hiện tại, bởi vì nguyên nhân không biết nào đó, Kỳ Tích Thần Điện lần đầu tiên xuất hiện ở đầm lầy màu đen tám ngàn dặm!
Lâm Minh thấy tin tức kia, không hiểu sao liền nghĩ đến hình ảnh Thanh Đồng Quỷ Quan đã nhìn thấy ở đầm lầy màu đen tám ngàn dặm. Tồn tại ngủ say ở trong quan kia rất có thể đến từ Kỳ Tích Chi Hải!
Chính mình thấy Thanh Đồng Quỷ Quan kia, Kỳ Tích Thần Điện lại nhẹ nhàng đi ra ngoài từ trong Kỳ Tích Chi Hải. Loại trùng hợp này không thể không khiến người ta sinh ra liên tưởng, giữa hai chuyện rốt cục có quan hệ gì? Thậm chí có thể, Kỳ Tích Thần Điện chính là tẩm cung của tồn tại trong quỷ quan?
Tiếp tục nhìn xuống, Tứ đại Thần quốc đã tới tấp thi triển thủ đoạn dò xét Thần Điện trong một ngày trước.
Kỳ Tích Chi Hải là cấm địa sinh mệnh tuyệt đối. Kỳ Tích Thần Điện kia hơn nửa cũng là một chỗ đất không tốt. Chỉ sợ biết rõ trong đó có thể ẩn chứa cơ duyên nghịch thiên, cũng không có ai dám xông vào mà không có chút kiêng kỵ. Đó hơn phân nửa là có đi không về.
Tu La thần quốc phái ra Sát Lục Khôi Lỗi. Mà Cửu Đỉnh cùng Đại dã và Thất Tinh, ba Thần quốc này cũng có con rối tương tự, hoặc là địch nhân bị gieo nô ấn. Tất cả sôi nổi bị phái đi ra dò xét Thần Điện, dự tính một tháng sau sẽ có kết quả, đến lúc đó sẽ đánh giá nguy hiểm, quyết định vào hay là không vào.
Hiện tại chung quanh đầm lầy màu đen tám ngàn dặm cũng đã bị Tứ đại Thần quốc phong tỏa, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.
Hai phong thư mà Dương Vân và Âu Dã Thanh Phong đưa tới đều có một mục đích: Hỏi thăm Lâm Minh có muốn cố ý cùng nhau đi tới tìm kiếm Kỳ Tích Thần Điện hay không?
Bí mật ẩn chứa trong Kỳ Tích Chi Hải, Lâm Minh tràn đầy hứng thú và hiếu kỳ. Lấy tính cách của Lâm Minh, nếu là lúc bình thường nhất định sẽ cùng nhau đi tới, nhưng là hiện tại, có một đại địch như Tư Đồ Hạo Thiên ở đây, lại không thể không thận trọng.
Lâm Minh cũng không nhận ra sau khi mình mở Thương Môn, thì có năng lực chạy trốn dưới tay Tư Đồ Hạo Thiên.
Ở bên trong Bí cảnh, Tu La thần quốc căn bản không có chút cố kỵ. Một khi giết Lâm Minh, Thần Khí tộc có thể làm cái gì? Người cũng đã chết, bọn họ cho dù giết Tư Đồ Yêu Nguyệt thì có lợi ích gì?
Hơn nữa, trừ Tư Đồ Hạo Thiên, sợ là nhân vật như Cửu Đỉnh Thái thượng Thần Hoàng cùng Đại Dã hoàng thúc tổ, cũng có thể xuất hiện. Những người này là tồn tại, không phải bây giờ Lâm Minh có thể chống lại. Bọn họ bên ngoài nguyện ý giao hảo, nhưng nếu như bên trong Bí cảnh, lúc đối mặt với lợi ích khổng lồ sẽ phát sinh cái gì, ai có thể nói được?
- Lâm tiểu huynh đệ, cá nhân ta cảm thấy ngươi không cần thiết phải mạo hiểm.
Thích Bạch cân nhắc một chút, chậm rãi nói:
- Thần Khí tộc ta bởi vì nguyền rủa hạn chế mà không cách nào rời đi Trung Thiên giới thời gian dài. Tìm kiếm loại Bí cảnh này, sợ không phải là dăm ba ngày, chúng ta căn bản không thể đi. Thật ra thì có thể cùng đi chung với ngươi, rời đi khỏi sự che chở của Giới Tâm đại điện, chúng ta cũng tuyệt không phải là đối thủ của Tu La quốc. Mà một mình ngươi đi thì lại càng nguy hiểm vạn phần. Tư Đồ Yêu Nguyệt có lợi thế uy hiếp Tu La quốc, nhưng không thể làm bùa hộ mệnh của ngươi.
- Ta biết...
Lâm Minh gật đầu. Hắn mặc dù thích mạo hiểm nhưng là sẽ không tiến vào Bí cảnh với xác suất còn sống xa vời như thế, chỉ có thể nói vô cùng đáng tiếc.
Song để cho Lâm Minh không hề nghĩ tới chính là, chỉ có cách một ngày, lại là một phong thư truyền đến, người ký tên chính là Tạo Hóa lão nhân. Hắn nói có ý tiến vào Kỳ Tích Thần Điện, nếu như Lâm Minh muốn thì hắn có thể mang Lâm Minh đi theo.
- Tạo Hóa lão nhân!
Trong lòng Lâm Minh vừa động, hít sâu một hơi!