Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 914

Ở trên biển rộng mênh mông vô bờ, một đám Sa Ngư xuyên qua ở trong sóng gió, thoạt nhìn gợn sóng lớp lớp, mà đầu lĩnh nhóm Sa Ngư này, là một cá mập chiều cao đạt tới bảy tám trượng, sống lưng màu lam xám, vây cá giống như lợi đao, miệng to như chậu máu mở ra hoàn toàn đủ nuốt một con cá voi.

Ở trên lưng cá là một cô bẻ đang ngồi, thân thể tròn vo, gương mặt mập mạp, thoạt nhìn giống như là một con chuột mới sinh ra.

Nàng người mặc một cái áo nhỏ màu đỏ. Trên cổ mang theo vòng bạc sáng loáng, đầu tóc bị nước biển làm ướt nhẹp, gương mặt trong suốt, thịt trên cánh tay cùng chen chúc ở cùng một chỗ, giống như là hai củ sen căng đầy ghép cùng nhau.

Cô bé thoạt nhìn bộ dạng bảy tám tuổi, ngồi ở trên lưng cá mập không một chút sợ, ngược lại cười khanh khách không ngừng, thanh âm của nàng giống như chuông bạc thanh thúy, lực xuyên thấu đặc biệt mạnh, ở trong biển rộng cuồn cuộn sóng gió vẫn vô cùng rõ ràng.

Đây cũng là chuyện tình hợp lý, bởi vì thoạt nhìn cô bé này lớn lên như búp bê, nhưng thật ra tu vi đã đạt đến Đoán cốt kỳ, khoảng cách Ngưng Mạch kỳ chỉ là một bước ngắn.

- Tiểu hôi, bơi nhanh lên một chút, nhanh lên nữa, mau xông lên a! Xông qua chỗ này!

Cô bé ôm vây lưng cá mập hô to, trong mắt to tràn đầy hưng phấn cùng nghịch ngợm, mà Sa Ngư Tiểu hôi dưới người nng cũng tựa hồ rất nghe lời của cô bé, phát lực xuyên qua sóng gió.

Mà đúng lúc này, một đạo hồng quang sáng lên, một con chó Nhật màu đó hiện ra bên cạnh cô bé, lăng không nổi lơ lửng, chính là bản hồn Ma Quang. Bị Lâm Minh phái tới chủ trì Cự Côn.

- Tiểu tổ tông, chúng ta cần phải trở về.

Ma Quang chậm rãi nói, tận lực để cho thanh âm của mình giữ vững uy nghiêm.

- A? Tiểu Hồng! Chơi đùa cùng ta đi!

Cô bé thấy Ma Quang xuất hiện, hưng phấn vỗ tay.

Nghe được cô bé hô lên Tiểu Hồng, Ma Quang nhất thời nghiêm mặt, nhưng đối mặt tiểu tổ tông này, nó cũng không có biện pháp, nàng chính là muội muội Lâm Minh, Lâm Hiểu Cáp.

Có đông đảo thiên tài địa bảo Lâm Minh mang về. Từ nhỏ Lâm Hiểu Cáp bắt đầu dùng các loại dược thủy điều trị thân thể, sáu tuổi lại bắt đầu tập võ, hiện tại đã đến luyện thể ngũ trọng Đoán cốt kỳ, loại chuyện này nếu như đặt ở Thiên Vận quốc không thể được, Bọn nhỏ Thiên Vận quốc bởi vì thiếu hụt những thiên tài địa bảo giá trị liên thành. Thường thường phải đến mười hai tuổi, xương cốt, căn cơ có cường đỠnhất định mới có thể bắt đầu tập võ, nếu không sẽ đả thương thân thể còn chưa trổ mà.

Ma Quang nghiêm túc nói:

- Lập tức trở lại, hiện tại chúng ta phải về Thiên Diễn đại lục!

Từ lúc Lâm Minh đánh một trận cùng Dương Vân đến hiện tại, đã qua hơn ba năm, trong đó năm thứ nhất Lâm Minh bế quan ở Thiên Diễn đại lục. Một năm lẻ ba tháng tiếp, Lâm Minh ma luyện ý chí ở Đế Giả Chi Lộ, tìm hiểu không gian Hồng Mông, tăng cảnh giới lên. Mười tháng cuối cùng, Lâm Minh tìm hiểu trí nhớ ma đầu Thượng Cổ trong mật thất Huyết Sát Thần Điện, học tập các loại Hắc Ám ý cảnh cùng với Thời Gian ý cảnh của trận pháp Ma Đạo.

Thần Vực trận pháp phức tạp tinh thâm, thành tựu của ma đầu Thượng Cổ ở trận đạo cực cao. Cho dù nó thu một đồ đệ dạy dỗ không giữ lại chút nào, muốn dạy đồ đệ thành trình độ của nó cũng cần tiêu hao mấy trăm năm đến hơn ngàn năm, điều kiện tiên quyết là ma đầu Thượng Cổ thu đồ đệ có đủ ngộ tính.

Đây cũng là chuyện tình không có biện pháp, chế thuốc, luyện khí, minh văn, trận pháp những thứ kỹ năng phụ trợ này không cái nào không cần hiểu đại lượng nguyên lý, rồi sau đó trải qua đại lượng thất bại trong thực tế mới từ từ luyện thành?

Nhưng Lâm Minh không cần như vậy, trực tiếp thừa kế trí nhớ ma đầu Thượng cổ, tương đương kế thừa kinh nghiệm bày trận cùng hiểu biết đối với bản chất trận pháp, hắn chỉ cần một ít thời gian, thông hiểu những trí nhớ này, thích ứng thân thể của mình, là có thể chuyển hóa toàn bộ những kiến thức trận đạo thành của mình, hơn nữa không cần quá nhiều thực tế, Lâm Minh có thể trở thành một đời trận pháp tông sư.

Ngắn ngủi mười tháng, năng lực Lâm Minh ở trên trận đạo tăng lên một bước dài! Cộng thêm Lâm Minh vốn có căn cơ trận pháp chính đạo, hắn ở trận đạo đạt thành tựu so với ma đầu Thượng Cổ cũng chỉ có hơn chớ không kém!

Trừ đề cao trên trận đạo ra, còn có Không Gian ý cảnh cùng Hắc Ám ý cảnh, lý giải của ma đầu Thượng Cổ đối với hai loại ý cảnh này cũng bị Lâm Minh hiểu rõ.

Hiện tại Lâm Minh có lòng tin đánh một trận chính diện cùng Dương Vân, chỉ sợ không địch lại, cũng có thể bằng vào tốc độ siêu phàm thong dong thoát đi.

Nếu đã vậy, hắn liền quyết định trở về Thiên Diễn đại lục!

Mà ở bên Nam Hải, ba năm qua, Cự Côn đã xâm nhập ba nghìn vạn dặm Nam Hải, nước sâu nơi này đạt đến mấy ngàn dặm, áp lực dưới nước lớn đến không thể tưởng tượng.

Nam Hải mịt mờ, chỉ sợ lấy hình thể Cự Côn ở chỗ này cũng bất quá là một con cá lớn một chút mà thôi, Dương Vân muốn tìm được bọn họ không khác mò kim đáy biển, nói dễ vậy sao?

Cho nên mấy ngày nay Ma Quang cũng nhàn nhã đi chơi, thỉnh thoảng để cho Cự Côn di động đến tầng nước cạn hóng mát một chút, trong lúc này Lâm Hiểu Cáp cũng nhanh chóng trưởng thành, tiểu cô nương người không lớn, lá gan lại to đến xuất kỳ, hiện tại đã dám cưỡi cá mập bơi lội, nghiễm nhiên thành một tiểu ma nữ trong biển.

- Trở về Thiên Diễn đại lục?

Lâm Hiểu Cáp mở mắt thật to, mặc dù nàng nhỏ, nhưng hiểu rất nhiều chuyện, biết tại sao bọn họ phải chạy trốn, hiện tại Ma Quang nói đi về, hiển nhiên chỉ có một khả năng.

Nàng hưng phấn hỏi:

- Ca ca của ta trở về rồi?

- Phải, đã trở lại, đã đến Nam Thiên Vực, chúng ta cần bơi về, đại khái thời điểm chúng ta chân chính bơi về Thiên Diễn, ca ca ngươi sẽ giải quyết xong hết thảy.

Ma Quang có một sợi phân hồn thủy chung đi theo Lâm Minh, dùng đề làm ống loa, vô cùng rõ ràng vị trí Lâm Minh.

Lúc này, Lâm Minh vừa mới thông qua Truyền Tông Trận thượng cổ, một mình một người đứng ở trên Nam Hải mênh mang, nhìn này hải vực mình vô cùng quen thuộc, nhưng trong lòng dâng lên tình cảm vô cùng phức tạp.

Hắn lớn lên ở Nam Thiên Vực, nhưng mấy lần bị cừu gia cường đại bức ra nơi này, đây chính là con đường của võ giả, không nói trên đời đều địch, nhưng không thể tránh khỏi gặp được địch nhân cường đại, hoặc phải dẫm trên hài cốt bọn họ mà đi, hoặc là bị bọn họ dẫm ở dưới chân.

Tâm niệm vừa động, Lâm Minh bay tới hướng tứ đại thần quốc, hiện tại hắn đã không cần bất kỳ công cụ phi hành nào, không có loại công cụ nào tốc độ cực hạn có thể vượt qua một phần năm tốc độ Lâm Minh, hơn nữa Lâm Minh giữ vững tốc độ như vậy có thể liên tục phi hành mười ngày nửa tháng.

- Từ nơi này đến truyền tống trận tứ đại thần quốc sợ rằng cũng đã bị Dương Vân khống chế, chỉ cần ta vừa xuất hiện, Dương Vân tất nhiên nhận được tin tức, cũng tốt, ta liền tới gặp gỡ ngươi, xem một chút rốt cuộc cực hạn thực lực của ngươi ở nơi đâu!

Lâm Minh vừa bay, vừa dò xét lạc ấn Chiến Linh truy tung lúc trước hắn để lại trong cơ thể trung niên họ Tôn, hắn không biết hiện tại Dương Vân tại nơi nào, muốn nhanh chóng tìm được hắn, thông qua trung niên họ Tôn là phương pháp mau lẹ nhất.

Hắn tin tưởng, trung niên họ Tôn nhất định nói cho Dương Vân chuyện tình lạc ấn truy tung trong cơ thể, để cho Dương Vân che chở hắn, mà Dương Vân hơn phân nửa sẽ không giúp trung niên họ Tôn xóa đi lạc ấn truy tung, mà có cố ý lưu hắn làm mồi, một khi phát hiện mình đi giết trung niên họ Tôn, hắn nhất định sẽ chạy tới trước.

Mặc dù nói mồi này đổi với Lâm Minh không có lực hấp dẫn lớn, nhưng cũng có chút ít còn hơn không.

Nhắm mắt lại, Lâm Minh tình tâm cảm thụ vị trí lạc ấn Chiến Linh, hắn đoán không sai, Dương Vân quả nhiên không xuất thủ làm biển mất ấn ký truy tung, tùy ý để nó ở lại trong cơ thể trung niên họ Tôn.

Chẳng qua là...

- Ừ? Làm sao gần như vậy? Trung niên họ Tôn đang ở Nam Thiên Vực, hơn nữa vị trí... Thiên Vận quốc!!

Lâm Minh cả kinh trong lòng, không nghi ngờ chút nào, ba năm nay, thân phận của mình đã sớm bị Dương Vân tra rõ!

- Thiên Vận quốc... Thiên Vận quốc...

Lâm Minh lẩm bẩm nói, hiện tại trung niên họ Tôn ở Thiên Vận quốc, thoáng cái để cho Lâm Minh luống cuống, đó là đại bản doanh của hắn, bất quá may mà cha mẹ Tần Hạnh Hiên, Mục Thiên Vũ cùng hắn sớm chuyển dời đến chỗ sâu Nam Hải, mà Ma Quang đã nói qua, bọn họ cũng bình an.

- Ta ở Thiên Vận quốc còn lưu lại.. Lâm thị gia tộc?

Lâm Minh nghĩ tới đây ánh mắt lạnh lẻo, từ phương diện tình cảm mà nói, Lâm Minh không có quá nhiều lòng trung thành đối với Lâm thị gia tộc, bọn họ chẳng qua là chi thứ, căn bản không thừa kế được tài sản gia tộc, cha mẹ chẳng qua dựa vào Lâm thị gia tộc một chỗ để lập nghiệp - Lâm gia tửu lâu duy trì sinh kể, ban đầu lúc Lâm Minh tập võ, cũng không được ủng hộ của gia tộc.

Bất quá tuy như thế, Lâm gia dù sao cũng à bổn gia của hắn, từ đường nơi này là của hắn, hắn có thể đi tới trên đời này, cũng là bởi vì Lâm gia. Về phần lúc đầu Lâm gia đối đãi hắn lạnh lùng, Lâm Minh cũng không có oán hận gì, dù sao một gia tộc muốn tồn tại nhất định phải hiểu được khôn sống mống chết, phân phối tài nguyên hợp lý, nếu không ăn chung nồi, gia tộc không được bao nhiêu năm sẽ diệt vong.

- Dương Vân... Ngươi thật không chừa thủ đoạn nào, không tìm được mấy người trọng yếu, lại vươn tay tới Lâm thị gia tộc quan hệ không sâu, cũng may, trung niên họ Tôn đối với ta mà nói không phải không thể giết, bày bẫy rập ở bên cạnh hắn ý nghĩa không lớn, nhưng nếu như đặt trung niên họ Tôn ở Thiên Vận quốc, tương đương dùng ấn ký Chiến Linh nói cho ta biết vị trí của hắn, nói cho ta biết Lâm thị gia tộc đã hoàn toàn ở trong lòng bàn tay của các ngươi, như vậy ta thì không thể không tới.

Sắc mặt Lâm Minh âm trầm, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ, hiện tại Thanh Tang thành đã bày ra mai phục, đợi hắn đến nhảy vào.

Bất quá đây chính là điều hắn muốn, biết rõ núi có hổ vẫn trèo lên núi, đây chính là thực lực mang đến tự tin!

- Ta xem một chút, rốt cuộc ngươi bố trí thủ đoạn gì chờ ta.

Lâm Minh hừ lạnh một tiếng, bay thẳng tắp tới Thiên Vận quốc!

Thiên Vận quốc cách Nam Hải chỉ có mấy mươi vạn dặm, lấy tốc độ Lâm Minh, rất nhanh thấy được đường ven biển liên miên không dứt, bước lên bờ biển chính là Man Hoang Nam Cương, lướt qua Nam Cương, chính là Thiên Vận quốc.
Bình Luận (0)
Comment