Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 999

Lâm Minh hoàn toàn buông lỏng thân thể, chăm chú hóa giải và hấp thu mỗi một tia ngọn lửa năng lượng, những pháp tắc rất nhỏ này đều có chút khác nhau, nhưng nếu tổ hợp lại thì sẽ lờ mờ tập hợp thành đại đạo hoàn chỉnh.

- Ta hiểu rồi, Hỏa pháp tắc tuy rằng vô cùng huyền ảo, nhưng nói về bản chất thì vẫn là do từng pháp tắc nguyên tố cực nhỏ tạo thành, những nguyên tố nhỏ bé này giống như các hạt nhỏ tạo thành vạn vật, vô cùng đơn giản. Dựa theo Thần Vực văn hiến ghi lại, các hạt nhỏ tạo thành vạn vật này cũng không có nhiều chủng loại, nhưng nếu tổ hợp lên thì lại có thể diễn biến ra 3000 đại thế giới vô hạn phức tạp, đây chính là mị lực của pháp tắc.

Lâm Minh lập tức cảm nhận được sự sâu sắc của pháp tắc, sự huyền diệu của thế giới, các hạt nhỏ có rất ít chủng loại, nhưng lại có thể tạo thành đại thế giới bao la bát ngát đến vậy, trong đó có mặt trời, mặt trăng, các vì sao, có không gian, thời gian, có núi sông ao hồ, có chim bay cá nhảy, có côn trùng cỏ cây, có phàm nhân trói gà không chặt, cũng có cường giả bài sơn đảo hải, vô số thăng trầm, vô số buồn vui yêu ghét, vô số sinh lão bệnh tử, tất cả đều nảy sinh trong quá trình này, thiên nhiên là thế giới cá lớn nuốt cá bé, tinh tú vũ trụ liên tục thay đổi, tất cả đều tạo ra cảm giác vĩ đại, mênh mông, thần bí, trong đại thế giới này, bản thân mình nhỏ bé như một hạt bụi mà thôi.

Cẩn thận nghĩ lại, tất cả những điều này đều là do các hạt nhỏ cơ bản nhất tạo thành, mà thứ khống chế những hạt nhỏ này tổ hợp lại thì chính là căn nguyên pháp tắc của vũ trụ.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi, thời gian, không gian, Quang minh, Hắc ám, sinh mệnh, tử vong... Mỗi một thứ đều có pháp tắc tương ứng với sự tồn tại của mình, mỗi một loại pháp tắc khi tu luyện đến mức tận cùng, thì đều đi tới vũ trụ căn nguyên!

Nhưng trong pháp tắc, các loại huyền ảo cơ bản nhất thì cũng rất có hạn, nhưng khi tổ hợp lại thì sẽ là thiên biến vạn hóa, phức tạp đến mức không thể hình dung được, trong vô số năm qua, không biết có bao nhiêu đại năng lần lượt ngã xuống vì tìm hiểu những căn nguyên pháp tắc này, hy vọng có thể tìm hiểu được đạo lý bản chất nhất của vũ trụ, trở thành Vương giả bất hủ, nhưng từ xưa tới nay, cái gọi là võ đạo đỉnh phong thì vẫn vô cùng mờ ảo, làm cho người ta khó có thể nhìn thấu được!

Nếu thực sự có người hiểu được tất cả quy tắc, thì sẽ có thể siêu thoát luân hồi, trở thành Thần linh của thế gian.

Hiểu được những điều này, Lâm Minh lập tức thấy trong lòng sáng sủa hơn, lúc này, hắn cảm thấy thức hải đột nhiên chấn động, liên hệ với nguyên khí hỏa hệ pháp tắc trong không gian Hỏa Ngục cũng chặt chẽ hơn. Hắn có cảm giác trong thân thể mình dường như có một cánh cửa lớn được mở ra, mà sau cánh cửa này là một thế giới vô hạn, cực kỳ rộng lớn, đại đạo pháp tắc ẩn chứa khí tức huyền ảo thần bí lập tức ập tới.

Khi Lâm Minh đang tập trung lĩnh ngộ pháp tắc, hắn cũng không biết sâu trong Hỏa Ngục có một cặp mắt vẫn luôn chú ý tới hắn.

- Tiểu gia hỏa này đúng là không tồi, tuy rằng mật độ huyết mạch không đáng nhắc tới, nhưng ngộ tính thì lại khó có được! Không trách được hắn dám đánh cuộc với tiểu gia hỏa Sở Hồng Vân kia.

Một thanh âm hư vô mờ mịt vang lên, nhưng lại không ai có thể nghe được.

Chủ nhân của thanh âm này chính là Xích Hoàng, cũng là Khí linh của 18 tầng Hỏa Ngục này!

Tuổi thọ của Khí linh còn dài hơn của võ giả nhân loại rất nhiều, Xích Hoàng lại còn là thái cổ Khí linh, không biết đã tồn tại bao nhiêu vạn năm rồi, thậm chí nó còn sống hơn cả Phượng Tiên Cung, Lung Phượng Cung! Bất kể là Lâm Minh hay là Sở Hồng Vân, ở trước mặt nó thì đều chỉ là một đứa bé mà thôi.

- Thì ra là vậy, ngộ tính của tiểu gia hỏa này là do có Khai Môn, võ giả pháp thể song tu đúng là hiếm thấy! A... Khai Môn của hắn vậy mà lại được mở ra một cách hoàn mỹ? Đúng là khó tin, từ rất nhiều ức năm trước, sau khi thiên đạo quy tắc thay đổi, cổ lão Luyện Thể Thuật đã chậm rãi bị đào thải trong Thần Vực, có rất ít võ giả lựa chọn pháp thể song tu, đừng nói tới việc có thể mở ra Khai Môn một cách hoàn mỹ, tiểu tử này làm sao được nhỉ?

Xích Hoàng đột nhiên cảm thấy hứng thú, quá trình mở Khai Môn thì phải chịu đựng rất nhiều mê hoặc, tâm ma, các loại ảo giác đến từ tinh thần chi hải, một khi bị lạc lối thì sẽ vạn kiếp bất phục.

Có thể miễn cưỡng mở ra thì cũng đã không tồi rồi, người có mở ra hoàn mỹ thì cơ bản đã tuyệt tích, đó cần phải có ý chí cứng rắn như thần thiết, thì mới có thể chống lại được mê hoặc và tâm ma như vậy.

Nhưng võ giả phải mở ra Khai Môn trước khi thành tựu Thần thể, do vậy, khi võ giả mở ra Khai Môn thì sẽ không có trình độ quá cao về mặt chiến linh.

- Xem ra tiểu gia hỏa này có thiên phú tuyệt hảo về mặt chiến linh, cho nên mới hoàn mỹ mở ra Khai Môn, không trách được hắn lại có ngộ tính thiên tài như vậy, đáng tiếc a, mật độ huyết mạch của hắn quá kém, so với cô bé tên là Nhan Nguyệt Nhi kia thì còn kém 10 vạn tám ngàn dặm, hơn nữa, nếu thật sự đúng như Tôn Bách Tinh nói, hai tiểu tử này mà có thể kết hợp thành một cặp song tu, thì sẽ rất thú vị đây! Một người có ngộ tính tuyệt đỉnh, một người có huyết mạch tuyệt đỉnh, một khi kết hợp, vậy thì hiệu quả sẽ là... hắc hắc...

Xích Hoàng ở sâu trong Hỏa Ngục lộ ra nụ cười rất cổ quái, cặp mắt vẫn luôn đảo qua đảo lại giữa Nhan Nguyệt Nhi và Lâm Minh, thỉnh thoảng còn tặc lưỡi khen một câu, đương nhiên, tất cả những điều này thì không có ai biết cả, ngay cả hai cường giả cảnh giới Thần Quân trung kỳ là Tôn Bách Tinh, Sở Hồng Vân thì cũng không biết được.

Lúc này, Lâm Minh đã vô tình tiến vào võ ý Không linh, linh hồn dường như rời khỏi thân thể, mà mỗi một tế bào, kinh mạch của hắn đều đang tự động hóa giải ngọn lửa táo bạo này, không ngừng cảm ngộ pháp tắc.

Mọi thứ chung quanh đều vô cùng im lặng, mà nhịp tim cực kỳ chậm của Lâm Minh thì lại giống như một chiếc đồng hồ quả lắc, lâu lâu đập lên một lần, không chút khác biệt nào.

Theo thời gian trôi qua, năng lượng trong cơ thể Lâm Minh đã chậm rãi tiêu hao, mặc dù có Hưu Môn bổ sung, nhưng cũng không bổ sung kịp.

Năng lượng bị tiêu hao, chân nguyên hộ thể tất nhiên cũng sẽ không ngừng bị suy yếu, càng lúc càng có nhiều năng lượng rót vào trong thân thể Lâm Minh, bị thân thể hắn hóa giải.

Ngay từ đầu thì hắn còn có thể miễn cưỡng hóa giải được, nhưng về sau, năng lượng pháp tắc bắt đầu tích lũy trong cơ thể Lâm Minh, tháo chạy tán loạn, từng tấc kinh mạch đều bị pháp tắc phá hư.

Cảm nhận được điều này, Lâm Minh khẽ nhíu mày, nhưng hắn vẫn dựa vào thân thể cường hãn của mình, miễn cưỡng ổn định lại.

Kinh mạch bị tổn thương, có Hưu Môn bổ sung, dù sao có Luyện Thể Thuật chống đỡ, Lâm Minh cũng không sợ bị vết thương ẩn gì cả, hắn liền cắn răng chịu đựng tất cả, mọi đau nhức đều bị chiến linh trấn áp.

- Thú vị, ta cho rằng hắn sắp không chịu được nữa rồi, không nghĩ tới hắn vẫn còn có thể kiên trì được, càng đến trạng thái cực hạn thì càng lĩnh ngộ pháp tắc sâu hơn, nhưng lúc này, kiên trì thêm mỗi một giây thì đều là khảo nghiệm lớn đối với ý chí, thể lực, thân thể, các võ giả bình thường khi đến cực hạn thì nhiều nhất cũng chỉ kiên trì được gần nửa nén hương mà thôi, mặc dù bọn họ cũng biết kiên trì thêm một lát nữa thì sẽ có thể đạt được chỗ tốt lớn hơn nữa, nhưng vẫn không cố thêm được.

Ở sâu trong Hỏa Ngục, Xích Hoàng đưa cảm giác lên người Lâm Minh, bắt đầu lẩm bẩm, đại đa số thời gian thì nó đều ngủ say, khi có người thí luyện tiến đến, nó sẽ thức tỉnh, phụ trách bảo hộ người thí luyện, không để họ bị năng lượng hỗn loạn trong Hỏa Ngục giết chết.

Vốn nó cho rằng Lâm Minh không chịu được nữa, chuẩn bị ra tay cứu viện, nhưng không nghĩ tới, Lâm Minh dưới trạng thái cực hạn mà vẫn cắn răng kiên trì đến một nén hương, so với võ giả bình thường thì còn lâu hơn gấp ba lần.

Khi võ giả tới gần cực hạn, chân nguyên hộ thể bị suy yếu đến mức không còn mấy nữa, chẳng khác nào đặt mình trong ngọn lửa mà thiêu đốt, thử nghĩ một chút, một người bị ném vào trong lò lửa, cảm giác bị đốt sống sẽ là thế nào đây?

Huống chi, ngọn lửa trong Hỏa Ngục này thì còn nóng hơn ngọn lửa trên thế gian tận mấy chục lần! Đó là một địa ngục chân chính, ngay cả võ giả cũng đều không thể chịu đựng được!

- Ân? Còn có thể kiên trì ư?

Xích Hoàng càng lúc càng kinh ngạc hơn, đã hai nén hương rồi, mắt thấy chân nguyên hộ thể bên ngoài Lâm Minh bắt đầu bị đốt cháy, vỡ nát, quần áo hắn đều hóa thành tro tàn, mái tóc cũng bị đốt trụi, làn da cũng bị cháy đen, nhưng Lâm Minh vẫn cắn răng kiên trì, không kêu một tiếng nào!

Mồ hôi của hắn trực tiếp bị ngọn lửa làm bốc hơi, mọi thứ trên thân thể khi trực tiếp đối mặt với ngọn lửa nóng hơn cả dung nham 40 lần này, thì da thịt cũng đều bị ép ra mỡ, đây là loại đau đớn cỡ nào a?

Lâm Minh quả thật khó có thể chịu được nữa, lúc ban đầu, hắn sử dụng võ ý Không linh thôi miên bản thân, quên mất đau đớn, nhưng sau đó, võ ý Không linh cũng không chịu nổi nữa, hắn bị kéo ra khỏi trạng thái võ ý Không linh, trực tiếp cảm nhận nỗi đau khi toàn thân bị thiêu đốt.

Làn da bị cháy vỡ ra, máu thịt đầm đìa, ngay sau đó máu cũng bị bốc hơi lên, mỗi một mạch máu đều bị ngọn thiêu đốt, cảm giác này làm cho kẻ khác phải phát điên lên.

Nhưng Lâm Minh cũng cảm giác được, dưới loại trạng thái này, chỗ tốt mà hắn đạt được còn nhiều hơn lúc trước cả gấp mười, trăm lần!

Những huyền ảo cơ bản của hỏa hệ pháp tắc kia dường như cũng đi theo ngọn lửa này, bị luyện hóa vào trong da thịt của hắn, làm cho hắn dùng thân thể để ghi nhớ một cách trực tiếp!

Một bên là dùng thức hải để lý giải và ghi trí, một bên là dùng thân thể để ghi nhớ, sự khác biệt là rất lớn!

Thứ mà dùng đầu óc ghi nhớ thì sẽ rất dễ dàng phai nhạt rồi quên đi, dù sao thì hỏa hệ pháp tắc cũng rất phức tạp, mặc dù là võ giả có trí nhớ siêu phàm thì cũng không dám nói mình xem một lần mà đã nhớ kỹ toàn bộ, nhưng dùng thân thể để ghi nhớ thì lại khác, nó sẽ hình thành phản xạ có điều kiện, thứ mà thân thể nhớ kỹ thì cả đời sẽ không quên được, cho dù là phàm nhân thì cũng như vậy, phàm nhân học biết bơi xong, cả đời cũng sẽ không quên, lúc nào cũng có thể bơi được, đây chính là sự khác nhau khi dùng thân thể ghi nhớ.

Hơn nữa, thứ mà đầu óc ghi nhớ, khi sử dụng thì còn phải trải qua quá trình suy nghĩ, phản ứng sẽ chậm đi nửa nhịp. Thứ mà được thân thể ghi trí thì lại sử dụng rất nhanh chóng, không cần dùng đầu óc suy nghĩ, mà tự nhiên làm ra được, trở thành một loại bản năng! Giống như một đứa bé viết chữ, dùng đầu óc suy nghĩ chữ tiếp theo nên viết như thế nào thì đương nhiên sẽ chậm, nhưng các thư sinh viết chữ thì lại không cần suy nghĩ, bởi vì từng chữ từng nét đã bị thân thể hắn nhớ kỹ, khi viết thì sẽ cực nhanh.

Lâm Minh biết được điểm này, nên mới cắn răng chịu đực thống khổ, vẫn tiếp tục kiên trì.

- Hảo tiểu tử, một khắc rồi!

Xích Hoàng trấn thủ 18 tầng Hỏa Ngục nhiều năm như vậy, từng thấy qua vô số thiên tài, nhưng dưới trạng thái cực hạn mà còn có thể kiên trì một khắc, thì ít như lông phượng sừng lân!

Chỗ tốt trong một khắc này còn lớn hơn chỉ kiên trì nửa nén hương tận gấp mười!

- Ý chí lực của tiểu gia hỏa này cường đại đến mức khủng bố, quả thực không coi mình là người nữa. Tuy nhiên, cho dù ý chí của hắn có cường đại đến mấy đi nữa, thì cũng không có khả năng kiên trì mãi được, bởi vì thân thể hắn còn có cực hạn, ta đoán hắn cũng sắp tới cực hạn rồi, hẳn là còn có thể kiên trì thêm nửa nén hương nữa.
Bình Luận (0)
Comment