Vũ Đấu Tinh Không

Chương 43

Viêm Thành mỗi năm có ba danh ngạch tham dự Liên Thành Chiến chia đều cho tam đại gia tộc. Liên Thành Chiến do Quận Đại Ngưu tổ chức ngoài việc phân chia thứ hạng các thành ra, còn là nơi các tông môn tìm kiếm những thanh niên tuấn kiệt có tư chất tốt.

Muốn giữ cho một tông phái luôn luôn vững mạnh thì việc bổ sung nguồn đệ tử mới là rất quan trọng. Những thiên tài nổi bật trong Liên Thành Chiến nếu gia nhập tông phái thì sẽ có tác dụng không nhỏ với sự phát triển lâu dài của tông phái đó. Dĩ nhiên là một cái quận Đại Ngưu nhỏ bé thì rất ít khi các tông môn lớn thèm ngó tới, có chăng chỉ là các tông môn hạ phẩm mà thôi. Tuy vậy những tông môn hạ phẩm này cũng là niềm khát khao mơ ước của vô số thanh niên tuấn kiệt.

Tông phái được chia làm bốn phẩm cấp từ thấp đến cao lần lượt là: hạ phẩm tông phái, trung phẩm tông phái, thượng phẩm tông phái, siêu cấp tông phái. Ở Viêm Long Đại Lục chỉ có Đạo Nguyên Tông, Liệt Hỏa Môn, Vân Dược Phái mới được liệt vào hàng siêu cấp tông phái. Ngoài ra ở các đại lúc khác trên Đấu Vân Tinh này cũng có số ít các siêu cấp tông phái khác. Số lượng siêu cấp tông phái rất ít, nhưng số ít tông phái này mới chính là bá chủ của Đấu Vân Tinh.

Thành chủ nhẹ nhàng đưa tay, mỉm cười giới thiệu với Dịch Phong:

- Giới thiệu với ngươi, vị này là gia chủ của Lữ gia - Lữ Chiến, còn vị này là thiên kim tiểu thư Lữ gia, Lữ Hồng. Lữ Hồng sẽ đại diện cho Lữ gia tham dự Liên Thành Chiến.

- Tại hạ rất hân hạnh được gặp hai vị.

Dịch Phong ôm quyền hướng hai người nói. Tuy Lữ Hồng đã là đệ tử của hạ phẩm tông phái Bạch Vân Tông. Nhưng Dịch Phong cũng ngầm đoán được nàng tham dự Liên Thành Chiến, trước tiên là vì tranh thủ thêm lợi ích cho gia tộc, thứ hai đó là rèn luyện bản thân để nâng cao kinh nghiệm chiến đấu. Cũng có đôi chút giống với mục đích của hắn.

- Vị tiểu hữu này là...?

Lữ Chiến lộ vẻ tò mò hỏi.

- Hắn tên là Dịch Phong, sẽ đại diện cho Âu Dương gia ta tham dự Liên Thành Chiến.

Thành chủ nói.

- Dịch Phong? Ta đã nghe qua, có phải là người đã đánh bại Hàn Vân Sơn mấy tháng trước không.

Lưu Chiến như nhớ ra hỏi.

- Haha, chính là hắn.

Âu Dương thành chủ cười sang sảng nói.

Hàn Vân Sơn vốn đang giữ dáng vẻ tươi cười để giữ phong độ. Nhưng bất ngờ Lữ Chiến nhắc lại nỗi đau của hắn khiến sắc mặt hắn tái đi như gan heo. Bộ dáng tươi cười vô cùng cứng nhắc trông rất buồn cười.

Bên cạnh, Hàn Vân Long cha hắn tâm trạng cũng không khá hơn là bao. Sắc mặt lộ vẻ âm trầm, ánh mắt lập lòe sát khí.

- À, thì ra là vậy, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?

Lữ Chiến hỏi.

- Vãn bối hai mốt tuổi.

Dịch Phong đáp.

- Ừm, tu vi không tệ, quả là anh hùng xuất thiếu niên.

Lữ Chiến gật đầu lộ vẻ tán thưởng nói.

- Ân, tiền bối khen chí phải.

Dịch Phong mặt không đổi sắc đáp.

Nghe vậy, Bạch Linh bên cạnh liền che miệng cười khúc khích.

Lữ Chiến hơi ngớ người ra trong chốc lát rồi lão cười ha hả nói:

- Tiểu tử thật là thú vị.

Thành chủ cũng cười lên sang sảng, chỉ có cha con Hàn Vân Sơn thì trong lòng hừ lạnh, thầm mắng Dịch Phong vô sỉ.

Lữ Hồng lộ ra một tia hứng thú xen lẫn tò mò, cẩn thận đánh giá Dịch Phong một chút.

Sau khi trò truyện một lúc, ba nhà lần lượt cáo từ.

Từ bây giờ đến khi bắt đầu liên thành chiến còn bảy ngày. Dịch Phong và Bạch Linh được sắp xếp ở trong một phủ đệ nho nhỏ thuộc sản nghiệp của Âu Dương gia tại Minh Diệp này. Nơi này tuy có chút đơn giản nhưng không có ai khác ngoài hai người, vô cùng riêng tư và yên tĩnh.

Màn đêm dần dần buông xuống, vầng minh nguyệt tỏa ánh sáng rải đều khắp phủ đệ. Không gian vô cùng yên tĩnh, thi thoảng có tiếng côn trùng kêu vang lên.

Trong phòng, Dịch Phong đang nằm trên giường, bên cạnh là Bạch Linh. Nàng đang gối đầu lên cánh tay lực lưỡng, rắn chắc của hắn, hắn mỉm cười nhìn nàng vô cùng say đắm.

Tiếp xúc với mục quang nóng bỏng của Dịch Phong, gương mặt nàng ửng hồng, đôi môi anh đào của nàng chủ động hôn lên môi hắn.

Mỹ nhân trong ngực, khuôn mặt như hoa, da thịt uyển chuyển như ngọc, thân thể thập phần hoàn mỹ, giống như là kiệt tác của ông trời. Cặp nhũ hoa đầy đặn vểnh cao kiêu ngạo bại lộ ra, thổ khí như lan, hấp dẫn động lòng người. Dịch Phong thú huyết sôi trào, sau một hồi khởi động thì hung hăng tiến nhập.

- A!

Tiếng kêu kiều mị của nàng vang lên, bên trong đan xen một khúc xuân ca động lòng người.

Trên bầu trời, vầng minh nguyệt e thẹn trốn vào trong tầng mây, tựa hồ không muốn thấy một màn khó xử này.

Trong bảy ngày này, hai người như một đôi thần tiên quyến lữ, tận hưởng sinh hoạt uyên ương vô cùng hạnh phúc.

Bảy ngày mau chóng trôi qua.

Vào sáng sớm, ngay tại trung ương Minh Dương thành đã tụ tập đầy người ùn ùn kéo đến đấu trường, nơi sẽ diễn ra Liên Thành Chiến.

Đấu trường này có hình tròn, nhìn từ trên cao, cả đấu trường trường giống như một cái chảo khổng lồ, đáy chảo có một bình đài lớn, chính là địa điểm tỷ võ, xung quanh thành chảo là khán đài, có thể chứa tới hàng vạn người xem.

Hiện giờ, trên khắp khán đài gần như đã chật kín người xem. Ghế khách quý được bố trí ở trung tâm hai bên khán đài. Trên ghế khách quý là nơi các nhân vật có danh tiếng đang ngồi. Trong số những người này, có trưởng lão tiểu tông môn đến quan chiến để chọn lựa đệ tử, có tộc trưởng đại gia tộc, thủ lĩnh bang phái, thủ lĩnh thương hội, thành chủ các thành trong quận Đại Ngưu, còn có cả cao thủ có uy tín trên giang hồ, ngoài ra còn có các thí sinh đến tham gia tỷ võ.

Trên ghế khách quý, Dịch Phong đang ngồi, bên cạnh hắn là Bạch Linh. Nàng mặc một bộ váy dài trắng tinh như một bông hoa tuyết, xung quanh váy được đính những hạt nhỏ như kim cương, tỏa ra ánh sáng lấp lánh xinh đẹp tựa như sương mai.

Bộ váy dài bó sát vừa vặn đem đường cong tuyệt mỹ, mềm mại lả lướt, thành thục giống như mật đào của nàng phô bày ra.

Kết hợp với với dung nhan xinh đẹp tuyệt thế không một chút tì vết, lãnh diễm mà cao quý. Cả người nàng tràn ngập hấp dẫn, câu hồn đoạt phách của nam nhân. Khiến cho đám nam nhân xung quanh ánh mắt không dấu được vẻ kinh diễm, tại ở chỗ sâu trong đôi mắt bốc lên ngọn lửa nóng cháy.

Vốn là ngoại trừ tuyển thủ và những đại nhân vật mới được ngồi ở chỗ này. Nhưng bởi vì sắc đẹp của nàng khiến cho mọi người cảm thấy không có chỗ nào là không thỏa đáng. Nếu họ biết nàng còn là Đấu Hoàng cường giả, nữ vương của Hoang Cổ Sâm Lâm, chỉ huy hàng vạn ma thú thì chắc sẽ triệt để điên cuồng.

Chú ý xung quanh một chút, Dịch Phong liền cười nhăn nhở, ôm lấy eo Bạch Linh.

Từng đạo ánh mắt như lợi kiếm của đám nam nhân xung quanh hung hăng chĩa vào người hắn, lộ ra vẻ ghen ghét cực kỳ nồng đậm.

- Đùng đùng đùng!

Bỗng một hồi tiếng trống giòn giã, đì đùng như sấm động vang lên. Thu hút sự chú ý của mọi người, toàn trường đang ồn ào dần dần an tĩnh lại. Tất cả đều hướng mục quang xuống bình đài.

Trên bình đài, một lão giả mặc thanh bào đi ra hướng mọi người ôm quyền, lão mỉm cười hòa ái nói:

- Lão phu Lâm Mộc, là tán tu trong quận, hôm nay rất vinh dự được trở thành trọng tài của đại hội tỷ võ lần này.

Tiếng xì xào vang lên, có nhiều người đã nhận ra lão giả Lâm Mộc kia, hiển nhiên lão có danh tiếng không nhỏ, đức cao vọng trọng.

- Lão phu liền nói qua một chút quy củ. Quy củ rất đơn giản, thứ nhất là song phương không được quá hai lăm tuổi, một khi phát hiện sẽ lập tức hủy bỏ tư cách. Thứ hai, không được sử dụng đan dược kích phát tiềm lực. Thứ ba là song phương luận võ trước khi lên lôi đài phải ký giấy sinh tử, nhưng nếu trong cuộc chiến có một bên đầu hàng thì bên còn lại không được hạ sát thủ, nếu không thủ tiêu tư cách đồng thời hủy bỏ một thân tu vi. Lão phu cũng không phí lời thêm nữa, tỷ võ chính thức bắt đầu.

Lời vừa dứt, toàn bộ đấu trường một lần nữa sôi trào.Tất cả có ba mươi tuyển thủ đại diện cho mười thành trong quận Đại Ngưu. Mỗi thành sẽ có ba tuyển thủ đại diện, người đại diện cho Viêm Thành lần lượt là Dịch Phong, Lữ Hồng, Hàn Vân Sơn.

Dựa theo kết quả bốc thăm, Liên Thành Chiến được chia thành mười lăm cặp đấu, tương ứng với mười lăm trận. Dịch Phong sẽ tỷ thí ở trận thứ tám.

Trận đầu là một thanh niên trẻ tuổi của Minh Diệp Thành và một cao thủ của Đằng Vân Thành. Rất nhanh, trên võ đài lập tức vang lên tiếng va chạm kịch liệt, khói bụi nổi lên bốn phía. Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, cuối cùng thiên tài của Minh Diệp Thành chiến thắng.

Các trận tiếp theo cũng lần lượt diễn ra, không khí vô cùng náo nhiệt, người xem không ngừng phát ra tiếng kinh hô, tán thưởng.

- Trận thứ năm, Lữ Hồng của Viêm Thành và Chu Phi của Cuồng Sa Thành.

Tiếng của trọng tài vừa dứt. Lữ Hồng đã nhanh chóng tung người nhảy lên võ đài, trên tay xuất hiện một thanh bảo kiếm sắc bén.

Nàng đang ở lứa tuổi dậy thì, dáng người xinh xắn uyển chuyển, tư thế oai hùng hiên ngang đứng trên võ đài, anh khí bừng bừng, sức mê hoặc đủ để miểu sát không ít nam nhân.

Đối diện nàng là một thanh niên khuôn mặt thoáng có chút tái nhợt, tuy nhiên thân hình người này lại ẩn tàng cỗ hơi thở của một Đấu Sư.

- Cạc cạc, tiểu mỹ nữ, hay là chịu thua đi miễn cho phải chịu đau khổ, hảo hảo làm nha hoàn của bản thiếu gia, thế nào?

Thanh niên tên Chu Phi cười quái dị liếm đôi môi tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ dâm tà.

- Hừ!

Lữ Hồng hừ lạnh một tiếng, ba động đấu khí hùng hậu từ trong cơ thể nàng bùng phát, quanh người hình thành đấu khí sa y kim sắc đẹp mắt, ngọc thủ nắm chặt trường kiếm, sau đó nhẹ nhàng bước lên, huy động trường kiếm đánh về phía Chu Phi.

Đối mặt với công kích của Lữ Hồng, Chu Phi cười lạnh, trong tay xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm đỏ như máu. Một cái bóng kiếm màu đỏ xuyên thấu qua hư không, giống như một con rắn màu đỏ, nhanh như tia chớp vụt tới.

- Đinh đinh!

Hai người đều có thực lực ngũ tinh Đấu Sư, mà cũng là những nhân vật nổi danh trong cùng thế hệ, lần giao tranh này tương đối là kịch liệt, bóng kiếm giao nhau phát ra tia lửa tung tóe đẹp mắt.

Bỗng nhuyễn kiếm trong tay Chu Phi dài ra một cách quỷ dị, lách qua khe hở đâm về phía Lữ Hồng.

Nàng vội vàng lui ra sau vài bước, bất quá trên tay vẫn trúng một kiếm rách một mảnh áo lộ ra cánh tay trắng nõn.

Chu Phi thân ảnh nhanh chóng phi lên, hơi lật cổ tay, nhuyễn kiếm giống như linh xà quấn chặt lấy trường kiếm của Lữ Hồng khiến cho trường kiếm trong tay nàng bị khóa chặt. Nhân cơ hội đó, Chu Phi lập tức vung trảo về phía người nàng, trảo mang theo khí thế sắc bén như móng vuốt chim ưng hung hăng chộp về phía nàng.

- Ngưng Kiếm Chỉ!

Lữ Hồng gặp nguy như không loạn, tay còn lại vung ra một chỉ. Chỉ ảnh kim sắc giống như lợi kiếm bén nhọn mạnh mẽ đâm vào thủ trảo của Chu Phi.

- Đinh!

Tiếng vang như kim loại va chạm vang lên, chỉ mang xuyên thấu thủ trảo của Chu Phi tạo nên một lỗ thủng chảy ra máu tươi.

Chu Phi hét thảm một tiếng đau đớn vội lùi ra sau vài bước.

Lữ Hồng vẫn bám theo triển khai tấn công như vũ bão, thời gian qua đi, Chu Phi dần dần rơi vào hạ phong.

"Tên Chu Phi kia đã bị thương, hơn nữa mức độ đấu khí không hùng hồn bằng Lữ Hồng. Hắn sẽ không cầm cự được bao lâu nữa." Dịch Phong sắc mặt hờ hững quan chiến, thầm nghĩ.

Rất nhanh chóng, trong võ đài lập tức vang lên tiếng kim loại thanh thúy va chạm với nhau, nhuyễn kiếm trong tay Chu Phi đã bị đánh bay ra ngoài. Trường kiếm của Lữ Hồng cũng mạnh mẽ chém về phía Chu Phi.

- Ta nhận thua!

Chu Phi sắc mặt tái nhợt vội hét lớn một tiếng, trường kiếm dừng lại ở ngay trước mi tâm hắn.

- Lữ Hồng thắng!

Trọng tài lên tiếng. Khắp đấu trường tiến bàn tán ầm ầm vang lên. Rất nhiều người âm thầm chú ý đến nàng.

Các trận đấu tiếp theo rất nhanh chóng diễn ra. Cho đến một lúc sau, trọng tài cất tiếng:

- Trận thứ tám, Dịch Phong của Viêm Thành đối chiến Lăng Thiên Vũ của Thổ Thành.

Thành chủ Âu Dương Hải hướng Dịch Phong gật đầu. Lữ Chiến thì nhìn sang, trong lòng vô cùng tò mò muốn xem thực lực của Dịch Phong đến đâu.

Hàn Vân Sơn cười lạnh thầm nghĩ: "Dịch Phong a, ngươi thật là xui xẻo. Gặp ngay phải Lăng Thiên Vũ, hắn chính là thất tinh Đấu Sư. Lần này ta sẽ chống mắt lên xem ngươi thảm bại thế nào hắc hắc."

- Chàng hãy cẩn thận!

Bạch Linh hé đôi môi đỏ mọng khêu gợi. Nhẹ giọng nói.

Dịch Phong mỉm cười gật đầu, không nhanh không chậm bước xuống võ đài.
Bình Luận (0)
Comment