Vũ Đấu Tinh Không

Chương 60

Nhìn hư ảnh cự nhân ầm ầm lao tới, cho dù là cường giả như Vu Thiên lúc này đây cũng phải hít một hơi lãnh khí, trên gương mặt khô quắt hiện lên vẻ kinh sợ mãnh liệt.

Lập tức thân hình lão cũng đột nhiên thoái lui về phía sau, hai tay kết ấn. Một luồng năng lượng màu lục hùng hồn ba động, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại, trong thời gian vài giây ngắn ngủi đã hóa thành một quang tráo hình trứng bao lấy toàn bộ thân thể của Vu Thiên. Bề mặt quang tráo tựa như hình mai rùa, hiện lên một loại khí thế kiên cố không thể nào phá tan.

Một quyền nặng nề oanh lên trên quang tráo. Lực lượng oanh kích xuống của cự nhân, trực tiếp đem không khí áp súc ra một luồng đạn không khí lớn cỡ vài chục trượng, hung hăng đánh mạng tới quang tráo. Vừa va chạm, toàn bộ quang tráo nhất thời rung lên.

Ầm ầm!

Cự nhân nộ rống, không ngừng huy động song quyền khổng lồ, từng quyền từng quyền trực tiếp đánh vào quang tráo. Nhất thời, cả trời đất đều như không ngừng bộc phát ra từng đợt sóng xung kích kinh thiên động địa.

Răng rắc!

Qua vài phút sau, đột nhiên một thanh âm rất nhỏ vang lên trên không trung. Ngay sau đó, từng cái khe nứt nhỏ với một tốc độ cực nhanh xuất hiện phía trên quang tráo.

Trong mấy giây ngắn ngủi, phía trên quang tráo to lớn kia cũng đã hiện lên vô số khe nứt chằng chịt.

Lại một quyền giống như một tòa núi nhỏ đập xuống, từng khe nứt giống như mạng nhện lan tràn ra, cuối cùng phủ kín bề mặt. Sau đó cả quang tráo nhất thời bang một tiếng vỡ tan, hóa thành những mảnh vụn như thủy tinh tung bay đầy trời. Khi quang tráo nổ mạnh, thân thể Vu Thiên giấu ở bên trong cũng hoàn toàn hiển lộ ra. Một khắc sau đó, thân thể lão đột nhiên lui nhanh về phía sau.

- Phốc xuy!

Vu Thiên lui về phía sau đến mấy chục trượng, cuối cùng mới có thể dừng lại, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Trên khuôn mặt già nua khô quắt lúc này đã trắng bệch không còn một giọt máu, nhìn qua âm lãnh đáng sợ.

- Tiểu súc sinh, ngươi khá lắm, ngươi là người đầu tiên ép Vu Thiên ta phải chật vật đến mức này!

Vu Thiên kịch liệt ho khan vài cái, sau đó lạnh giọng nói. Lão âm thầm vận chuyển đấu khí áp chế khí huyết đang sôi trào của mình.

Ngay sau đó, trong lòng bàn tay lão, một quả cầu năng lượng xuất hiện rồi ngưng tụ thành một đầu thằn lằn khổng lồ. Cả thân thể khổng lồ giống như một tòa núi nhỏ của nó được bao phủ bởi lớp lân phiến hồng sắc cứng rắn, cái miệng rộng như chậu máu thoáng ẩn hiện đầy nanh sắc bén, thậm chí trong miệng mơ hồ thở ra khói đen, giống như có hỏa diễm ở trong bụng nó vậy, có thể tùy thời phun ra ngoài. Sau lưng có đôi cánh da trông như cánh dơi, rộng đến hơn trăm trượng không ngừng vũ động. Càng làm cho người ta rung động chính là đầu thằn lằn này tựa như có linh tính, một cỗ khí tức hung lệ phát ra từ trong cơ thể.

Đây là một loại bí pháp vô cùng hiếm gặp mà lão may mắn đoạt được trong một di tích tông môn viễn cổ. Loại bí pháp này có thể đem linh hồn ma thú ra, kết hợp với một số loại tài liệu để tu luyện thành một loại kỹ năng, không những có thể bảo toàn phần lớn thực lực của ma thú mà lại còn tuyệt đối nghe lệnh chủ nhân.

Đầu thằn lằn đột ngột xuất hiện nhất thời khiến Dịch Phong hít một ngụm lãnh khí, uy áp cường đại mà đầu thằn lằn phát ra không hề kém một cường giả Đấu Hoàng. Bây giờ Vu Thiên triệu hồi ra đầu thằn lằn này tương đương với có thêm một trợ thủ Đấu Hoàng, hai Đấu Hoàng hợp sức, cho dù Dịch Phong có ở trạng thái toàn thịnh cũng rất khó địch lại.

- Có thể ép ta đến nước này, ngươi có chết cũng có thể tự hào rồi. Song Dực Ma Tích, giết hắn cho ta!

Vu Thiên trực tiếp đứng trên đầu thằn lằn, quát lạnh một tiếng. Lập tức Song Dực Ma Tích rít lên một tiếng chói tai, song dực cấp tốc vũ động bay vút về Dịch Phong.

Dịch Phong hai tay kết ấn, đang định xông lên chợt hư ảnh cự nhân bao bọc bên ngoài Dịch Phong nhanh chóng ảm đảm đi. Dịch Phong hơi khựng người lại, hư ảnh cự nhân cũng dừng bước, rồi ánh sáng rung chuyển, hư ảnh cự nhân cũng tan đi, thân hình Dịch Phong cũng lộ ra. Đáy lòng hắn chợt trùng xuống, khí tức toàn thân hắn giờ đây đang cấp tốc giảm mạnh.

Trong sát na đó, một cỗ kình phong tanh hôi nhanh như chớp ập đến, đồng tử Dịch Phong co rút lại lui nhanh về phía sau. Bất quá, tu vi của hắn đang suy giảm, phản ứng cũng chậm lại. Đầu Song Dực Ma Tích kia rất nhanh đã đến trước mặt Dịch Phong, cái đuôi khổng lồ tựa như một cây thiết trụ hung hăng quất mạnh về phía hắn.

Oanh!

Chiếc đuôi đánh mạnh lên người Dịch Phong, lực đạo cực mạnh khiến hắn bị quất bay đi, tựa như diều đứt dây bay ngược xuống sơn cốc.

Rầm!

Dịch Phong nặng nề rơi xuống, bụi đất tung bay mù mịt, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra. Trên người hắn, lớp khải giáp bằng năng lượng lộ ra từng vết nứt rồi nhanh chóng tán đi. Dĩ nhiên vào lúc mấu chốt, Dịch Phong đã kịp ngưng tụ một lớp đấu khí khải giáp để bảo vệ bản thân. Thêm vào đó, nhục thể của hắn vốn cường hãn, nên cũng không đến nỗi mất mạng, bất quá hắn vẫn bị thương nặng, trong cơ thể mơ hồ có vài tiếng xương gãy vang lên.

Mặt khác, tu vi của Dịch Phong cũng đã cấp tốc suy giảm, trở về cảnh giới Đại Đấu Sư vốn là của hắn.

- Phong ca ca!

- Phu quân...!

Tiếng kêu thất thanh vang động sơn cốc. Lệ Lị Ái Na chạy đến đầu tiên, tiếp sau đó ngay khi quang tráo phòng hộ tan đi, Mạc Tuyết và Âu Dương Sở Liên các nàng liền chạy về phía Dịch Phong nâng đỡ hắn dậy, lệ châu đầy mặt.

Trên bầu trời, Vu Thiên đôi mắt đầy bất ngờ nhìn xuống. Nhận thấy khí tức Dịch Phong suy giảm, Vu Thiên hơi ngẩn ra trong thoáng chốc, rồi sau đó cuồng tiếu nói:

- Kiệt kiệt, ta còn tưởng ngươi là Đấu Hoàng, thì ra tu vi đó của ngươi chỉ là tạm thời. Trước mặt lão phu, ngươi bây giờ không khác gì kiến hôi!

Vu Thiên cười dữ tợn, đồng thời cặp mắt nheo lại lộ vẻ tham lam. Cỗ lực lượng có thể khiến một tên Đại Đấu Sư tăng lên đến Đấu Hoàng, đủ để khiến cho lão động tâm.

Chợt ánh mắt lão lóe lên tinh mang, đột nhiên quay người, nhìn ra xung quanh. Trong mơ hồ, có thể cảm nhận không ít cỗ khí tức sánh ngang với lão ẩn núp quanh đây. Hiển nhiên, động tĩnh chiến đấu khi nãy quả thực quá lớn, khiến cho không ít những cao thủ đều bị dẫn dụ đến đây.

"Những lão gia hỏa kia cũng đánh hơi nhanh thật". Vu Thiên thầm nghĩ, sắc mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, khẽ truyền niệm, lập Song Dực Ma Tích dưới chân phun ra một đạo hỏa diễm nóng bỏng về phía Dịch Phong.

- Các nàng mau tránh đi!

Đồng tử Dịch Phong co rút lại, hắn vội hét lên.

- Thiếp không muốn...!

Gần như cùng lúc, ba tiếng kêu thảm thiết cùng lúc vang lên.

Dịch Phong nhìn lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của các nàng, thở dài một tiếng. Chợt hai mắt hắn đỏ ngầu, bên trong con ngươi đen nhánh lấp lóe những ánh chớp đỏ rực, chuẩn bị liều mạng.

- Xuy!

Bỗng, một luồng kiếm quang chói lòa từ hướng ở phía xa xuất hiện, tựa như lưu tinh xẹt qua bầu trời chém tan đạo hỏa diễm.

Biến cố đột nhiên xảy ra, đám người Dịch Phong ngơ ngác. Nhìn kiếm quang sau khi mạnh mẽ phá tan đạo hỏa diễm, vẫn còn không ngừng xuyên qua không khí, phát ra tiếng xuy xuy bén nhọn. Thẳng đến khi chém mạnh lên một ngọn núi mới chấm dứt.

Vu Thiên nhíu mày, lão nhìn về hướng đông trầm giọng nói:

- Các hạ là ai, cớ sao lại xen vào chuyện của lão phu?

Tiếng nói của lão vừa dứt, từ phía đông bầu trời, một luồng vân vụ vun vun bay đến, khi cách lão vài trượng thì dừng lại. Vân vụ từ từ tản đi, lộ ra thân ảnh hai nữ tử.

Một thiếu nữ tầm mười sáu tuổi, nàng mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, dung nhan mỹ lệ đủ khiến người ta tim đập thình thịch, da thịt mịn màng, hồng hào như ngọc, vóc người uyển chuyển, mái tóc dài được buộc ngang bởi một sợi tơ nhỏ. Nàng đứng trên một đầu linh hạc to lớn, đôi mắt đẹp hướng về phía mặt đất nơi Dịch Phong đang đứng.

Bên cạnh nàng là một mỹ phụ mặc bộ cung trang màu xanh da trời, đeo mạng che mặt, xung quanh nàng có một tầng mây mù lượn lờ nhìn qua có phần mơ hồ.

- Tưởng ai, thì ra là La tông chủ của Bách Hoa Tông.

Vu Thiên liếc nhìn qua mỹ phụ đeo mạng che mặt, trong ánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc xen lẫn ngưng trọng rất khó phát hiện.

Ngoài ra ngay sau đó, còn có hai thân ảnh khác từ hai phương hướng bất đồng lần lượt xuất hiện.

Một người là trung niên mặt trắng, râu dài, mặc trường bào hắc bạch, biểu tình nho nhã, tay cầm phất trần, trên mặt treo nụ cười thân thiện làm người ta bất giác tin tưởng.

Người còn lại là một lão giả mặc áo thô, dáng người gầy gò, tóc và râu đều bạc trắng.

- Ồ, không ngờ ngay cả Mục huynh và Lâm lão cũng tới!

Vu Thiên ôm quyền nhàn nhạt nói. Trung niên họ Mục kia là các chủ của Phỉ Thúy Các, còn lão giả áo thô kia là thủ hộ giả của hoàng thất Nhạc quốc. Đều là những cường giả Đấu Hoàng ít ỏi của Nhạc quốc, bước vào tầng thứ này đã có thể là bá chủ một phương.

- Lão phu cảm thấy có chút động tĩnh nên qua xem thử, không ngờ lại náo nhiệt như vậy.

- Thất đại Đấu Hoàng của Nhạc quốc thì đã có bốn vị đến, quả là náo nhiệt a!

Hai người kia cũng cất tiếng. Sau một phen chào hỏi khách khí, thì Vu Thiên quay sang lạnh mặt nhìn mỹ phụ đeo mạng che mặt, lão trầm giọng nói:

- Thiên La Tông và Bách Hoa Tông xưa nay nước sông không phạm nước giếng, cớ sao La tông chủ lại xen vào chuyện của lão phu.

- Vu tông chủ, khi dễ một tiểu bối, không sợ người khác chê cười sao.

Mỹ phụ đáp, thanh âm vô cùng êm tai làm cho người ta nghe xong vô cùng dễ chịu.

- Hừ, ai chê cười ta không quan tâm, chẳng lẽ ngươi muốn xen vào chuyện này, ngươi muốn gây chiến giữa hai tông phái hay sao?

Vu Thiên sầm mặt lại nói.

- Ài, hắn đã từng cứu đồ nhi ta một mạng. Khi nãy ta xuất thủ, coi như trả lại phần ân tình này cho hắn.

Mỹ phụ thở dài một tiếng nói.

- Sư phụ...!

Thiếu nữ bên cạnh nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn nhìn mỹ phụ. Nhưng khi còn chưa nói hết câu thì đành nuốt ngược vào trong. Nàng hiểu sư phụ có nỗi khổ tâm của mình, thân là tông chủ thì phải đặt lợi ích của tông môn lên trên hết, một quyết định sai lầm dễ gây nên chiến tranh giữa hai tông phái. Nhất là với một người mà sư phụ nàng không quen biết như Dịch Phong, thì nàng cũng không thể đưa ra yêu cầu vô lý với sư phụ nàng được. Nàng mím môi, tròng mắt trở nên đỏ hoe. Thấy vậy, mỹ phụ chỉ lắc đầu thầm than một tiếng.

- Ha ha, xem ra La tông chủ vẫn là người hiểu chuyện.

Vu Thiên cười sang sảng. Ánh mắt chợt lóe lên quang mang hung tàn, bàn tay vung lên, một chưởng ấn khổng lồ màu xanh biếc bay về phía Dịch Phong.

Uỳnh!

Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ thấy mặt hồ bên trong sơn cốc ngày thường vốn yên ả thì lúc này ầm ầm chấn động, sóng lớn ngập trời. Một cột nước to lớn, tựa như một con thủy long ầm ầm bắn mạnh về phía chưởng ấn của Vu Thiên, khiến cho chưởng ấn trực tiếp bị nghiền nát.
Bình Luận (0)
Comment