Vụ Đô Dạ Thoại

Chương 30

Thiên Thai và Phủ Điền tuy rằng một chỗ ở Chiết Giang một chỗ ở Phúc Kiến, nhưng mối quan hệ ở hai nơi cũng rất mật thiết. Lại nói, mấy tỉnh ở phía Đông Nam thịnh hành phật giáo, mà núi Thiên Thai không những là khu du lịch quốc gia cấp 4A*, mà còn là nơi khởi nguồn của Phật giáo và Đạo giáo, cho nên có một số lượng người tương đối lớn từ Phúc Kiến đến sống ở Thiên Thai, nhà họ Thái cũng như vậy, nhà của họ mở một quán cơm nhỏ trước cửa trường trung học, buôn bán vô cùng đắc khách, cho nên vừa hết năm mới, họ đã vội vã từ quê nhà quay trở lại đây để buôn bán.

(khu du lịch quốc gia cấp 4A: những danh lam thắng cảnh đạt tiêu chuẩn về chất lượng và dịch vụ do Cục du lịch Trung Quốc đánh giá)

Trong lúc Trương Truyện Doanh tìm kiếm bé gái kia, hung thủ cũng không nhàn rỗi. Vào mùng năm tết, một thôn trang nhỏ tên là Hạ Lộ Vương thuộc khu vực Thiên Thai lần thứ hai phát sinh chuyện trẻ em chết đuối tập thể, năm anh em trong một nhà sau bốn ngày mất tích đã được phát hiện chết đuối trong ao nước ở phụ cận trại chăn nuôi gia súc.

Trải qua điều tra, trên người năm đứa bé không phát hiện dấu vết bị sát hại, cũng không có dấu vết tác động từ bên ngoài hoặc là vết tích của hung khí khả nghi, bởi vậy lực lượng cảnh sát đã đem án này xác định là tử vong ngoài ý muốn. Mà án này cùng sáu án mạng ở Phủ Điền có một chút bất đồng, đó chính là sau khi lập hồ sơ vụ án được một tuần, không ngờ trong ao nước lại xuất hiện thêm một xác nữ.

Người phụ nữ chết đuối này họ Vương, cũng là thôn dân ở phụ cận. Án mạng xảy ra vào khoảng chín giờ tối đêm hôm đó, nạn nhân này rời khỏi nhà đi tìm cháu trai mượn xe, chuẩn bị đưa con gái mình đi bệnh viện, mà kỳ lạ là nhà của cháu trai cách nhà của nạn nhân chỉ có vài bước, nhưng cô sau khi ra khỏi cửa thì không trở lại nữa, thi thể trái lại bị phát hiện trong ao nước cách nhà nạn nhân 1 km, đây rốt cuộc là tự sát, bị giết, hay là bất ngờ trượt chân?

“Trên người cũng không có vết tích tác động từ bên ngoài?”

“Không có. Tinh thần của nạn nhân không có vấn đề, trước giờ chưa từng uống thuốc, cũng không có cãi nhau với người nhà… Thật sự giống như nhất thời tâm huyết dâng trào, bỗng dưng muốn đi chết.”

Trương Truyện Tỳ thở dài một hơi, nắm chặt cằm như có điều suy nghĩ.

Đối với người đạo hạnh cao thâm mà nói, không nhờ vả ngoại lực mà vẫn giết người được quả thực không hề khó, một đám người chết này rất có thể đã bị hung thủ điều khiển ý thức, cũng chính là thôi miên, tự mình nhảy vào trong nước. Mà những đứa bé chết chìm là vì hung thủ muốn thi hành thuật kéo dài tính mạng, nhưng vì sao lại có thêm một người trưởng thành chết chìm chứ? Liên tưởng đến chuyện bà lão nhìn thấy một người đàn ông khả nghi lần trước, Trương Truyện Tỳ dường như ẩn ẩn hiểu được chuyện gì đó.

“… Giết người diệt khẩu!”

Người phụ nữ này rất có thể đã nhìn thấy chuyện gì, tỷ như biểu hiện kì lạ của những đứa bé, tỷ như có người xa lạ xuất hiện… E rằng cô lúc đó cũng không cảm thấy có gì dị thường, nhưng nếu hung thủ đã phát hiện ra cô thì không thể nào bỏ qua được, lỡ như cô bỗng nhiên nhớ lại rồi báo với lực lượng cảnh sát thì làm sao bây giờ?

Vương Cẩm cũng tán thành ý kiến này: “Nói không chừng, cô ta đã thấy được bộ dáng của hung thủ.”

Ngày trước chuyện bà lão kia nhìn thấy được một người đàn ông, miễn cưỡng có thể nói là chứng cứ không xác thực. Nhưng nếu như khu vực Thiên Thai này cũng phát hiện một người đàn ông có ngoại hình giống vậy, hung thủ kia liền hoàn toàn không có cách nào che giấu được nữa, một khi chuyện ngoài ý muốn này bị kết luận thành án mưu sát liên hoàn, như vậy hắn nhất định sẽ cùng lúc đối mặt với điều tra của lực lượng huyền môn và lực lượng cảnh sát, cho nên hắn hoặc là không làm hoặc là làm tới cùng…

“Được rồi, người phụ nữ này không trọng yếu, quay trở về đề tài chính. Anh xem tin tức nói bé gái họ Thái kia cuối cùng vẫn chết, là chuyện gì xảy ra? Lúc điều tra xảy ra sai sót?”

Trương Truyện Doanh trầm mặc một chút, chậm rãi nói: “Đứa bé bị giết kia, không phải Thái Thiếu Hàm.”

Câu trả lời này làm cho người ta thật ngoài ý muốn, Trương Truyện Tỳ ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại: “Em, em đem đứa bé kia đánh tráo? Vậy người chết kia… Là con nhà ai?” Bất kể là con nhà ai, cũng không thể nào đối mặt được với cha mẹ của đứa bé đã chết!

Trương Truyện Doanh cúi thấp đầu, thần sắc hơi tệ, nhìn dáng dấp tựa như cũng có gánh nặng trong lòng đối với chuyện này. Một hồi lâu, Trương Truyện Tỳ mới nghe hắn thở dài, trầm giọng nói: “Là một đứa bé của Trương gia, đứng hàng thứ nhất, chúng ta phải gọi em ấy là Thập Nhị, chỉ là không biết sau khi em ấy nằm xuống ——” hắn vốn muốn nói ‘Không biết em ấy có chịu nhận người anh này không?’, nhưng nói đến một nửa lại đột nhiên nhớ tới chuyện đứa bé sau khi bị lấy mất hồn phách cuối cùng phải chịu kết cục hồn phi phách tán, làm sao hồn phách còn có thể nói chuyện sau khi đã chết đi, trong lúc nhất thời hắn ngày càng hận thấu xương tên hung thủ kia, hàm răng cắn chặt, thấp giọng nổi nóng nói:

“Em nhất định phải bắt được hắn!”

Trương Truyện Tỳ không nói gì, cậu thấy kế sách này của Trương Truyện Doanh quá nửa là do tự tin có thể bảo vệ được Thập Nhị, nhưng chưa từng nghĩ mọi việc sẽ xảy ra ngoài ý muốn, có lẽ bây giờ trong lòng hắn cũng không dễ chịu gì, người nhà của Thập Nhị có lẽ cũng không dễ đối mặt, đành phải thông cảm mà vỗ vỗ vai hắn, coi như trấn an.

Trong phòng bệnh lặng im một trận, vẫn là Vương Cẩm đánh vỡ trầm mặc trước tiên, nói: “Đứa em của cậu cũng không phải sinh ra vào tiết Trung Nguyên, mà hung thủ lại không biết, cho nên thuật kéo dài tính mạng của hắn cuối cùng cũng như dã tràng xe cát, thất bại rồi?”

Trương Truyện Doanh liếc mắt một cái, lười không thèm đáp lại, Trương Truyện Tỳ lại suy tư, trầm ngâm nói: “Theo lý thuyết mà nói, xác thực đúng như vậy… Mà thuật kéo dài tính mạng thất bại đến tột cùng sẽ tạo thành hậu quả gì trong sách cũng không có ghi chép, người làm phép sẽ tức khắc bị phản phệ? Hay là do thành công một phần, nhiều ít có thể kéo dài một ít tuổi thọ, chỉ là không đạt tới hiệu quả như dự đoán?”

Vương Cẩm lắc đầu nói: “Cái này xác thực không ai biết. Từ cổ chí kim, có thể lĩnh hội cái môn tà thuật này vốn đã ít lại càng ít. A, người này kỳ thực linh căn thâm hậu, nhưng đáng tiếc lại rơi xuống bàng môn tà đạo.”

Trương Truyện Doanh nghe hai người họ thảo luận qua lại, rốt cục không nhịn được lạnh lùng xen vào nói: “Hắn coi như trời sinh có tuệ căn, nhưng phạm vào loại này tội lớn như nghịch thiên này chung quy cũng khó thoát tội!”

“Người này tâm thuật bất chính, dù cho có tài thì cũng là một kẻ độc ác.” Trương Truyện Tỳ vừa phụ họa vừa cẩn thận suy nghĩ một phen, đột nhiên hỏi: “Hai người nói xem, hung thủ này rốt cuộc là ai? Thủ pháp của hắn thành thạo như vậy hiển nhiên không phải là lần đầu tiên gây án, ít nhất cũng sống mấy trăm tuổi rồi? Mấy trăm năm nay hắn không thể ẩn cư ở núi sâu được, nhất định sẽ phải trà trộn vào xã hội loài người, nếu muốn trà trộn thì tất nhiên phải có một thân phận để che giấu, hơn nữa mỗi một quãng thời gian còn phải chuyển nhà một lần, nếu không hàng xóm cũng sẽ nghi ngờ…”

“Còn có, ” Vương Cẩm cùng bổ sung: “Thân phận của hắn nhất định có thể rất dễ dàng tiếp xúc với ngày sinh tháng đẻ của người khác. Mười một đứa trong mười ba đứa bé có thể chọn bừa, nhưng ngày sinh của đứa bé đầu tiên và đứa cuối cùng rất đặc biệt, hắn làm sao có thể tìm ra chúng?”

Trương Truyện Tỳ vỗ chân nói: “Không sai.” Suy nghĩ một chút liền không khỏi đem mình đặt vào vị trí của hung thủ, tự nhủ: “Tôi nếu là hắn thì tôi phải làm gì? … Ừm, nếu cách mỗi mấy chục năm phải làm một lần pháp thuật, chuyện đương nhiên phải làm là lần theo dấu vết của mục tiêu trong thời gian dài, miễn cho đến lúc cần làm thì lại luống cuống. Nghề nghiệp gì mới có thể lấy được ngày sinh tháng đẻ của người khác mà không khiến người khả nghi? Thầy tướng số đương nhiên có thể, tuy nhiên cái đó phải dựa vào may mắn, bói cho một ngàn đứa bé cũng chưa chắc có thể gặp được một đứa thích hợp… Nhân viên y tế của khoa sản ngược lại có thể, cục công an quản lý hộ tịch cũng được, còn có giáo viên mẫu giáo và tiểu học…” Nói nói bỗng lắc đầu phủ định toàn bộ: “Không đúng không đúng, hai đứa bé này một ở Đông Nam một ở Tây Nam cách mấy ngàn dặm, hai gia đình cũng không thể nào có liên quan gì nhau được?”

“Không.” Trương Truyện Doanh giơ tay lên chặn lại, trong đầu tựa như có linh quang lóe lên: “Tư liệu lực lượng cảnh sát giao cho em dường như có đề cập tới…” Tỉ mỉ nhớ lại một hồi, hắn bỗng nhiên vỗ tay một cái vô cùng khẳng định nói: “Em nhớ ra rồi, đứa trẻ áo đỏ Khuông Chí Quân, mẹ của nạn nhân hơn chín năm trước từng làm việc ở Phủ Điền!”

Trương Truyện Tỳ cùng Vương Cẩm đều ngẩn ra. “Bà ấy từng làm việc ở Phủ Điền?!”

“Không sai, lúc đó lực lượng cảnh sát hoài nghi là giết người để trả thù cho nên đặc biệt điều tra quan hệ xã hội của nhà bọn họ, mẹ nạn nhân xác thực từng làm việc ở Phúc Kiến mấy năm, Khuông Chí Quân khi còn bé cũng ở đó, mãi đến khi phải đi học mới trở về quê nhà.”

Trương Truyện Tỳ hít sâu một hơi dài, trực giác của cậu cảm thấy tin tức này thật sự là quá trùng hợp.

“Hung thủ đã từng đợi ở Phủ Điền!” Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy dùng từ không lắm chuẩn xác, cậu liền lập tức sửa lại: “Không, không phải là đợi, hắn nhất định đã sinh sống ở Phủ Điền một đoạn thời gian rất dài, ít nhất trước khi bé gái của gia đình chuyển đến Thiên Thai kia ra đời, hắn vẫn còn ở đó. Có thể biết chính xác ngày sinh tháng đẻ của họ, thân phận của hắn hẳn là sẽ không nằm ngoài những nghề nghiệp tôi mới vừa nói kia, bất quá nếu như là thời gian cụ thể lúc sinh ra, nơi điều tra hộ tịch và trường học sẽ không hỏi tới, cho nên có hiềm nghi nhiều nhất chính là… người trong khoa sản …?”

Trương Truyện Doanh cắn chặt môi dưới, bỗng nhiên giương giọng kêu lên: “Người đâu!”

Thuộc hạ canh giữ ở cửa vừa nghe tiếng liền bước vào, Trương Truyện Doanh lạnh lùng nói: “Đi thăm dò Thái Thiếu Hàm ra đời trong bệnh viện nào ở Phủ Điền, nhân viên y tế phụ trách ngày đó gồm có ai. Còn có, đi điều tra lại cha mẹ của Khuông Chí Quân, nạn nhân sinh ra ở Trùng Khánh hay là Phủ Điền?”
Bình Luận (0)
Comment