Vũ Động Càn Khôn

Chương 1040 - Rời Đi

Lâm Động bối rối mặc áo vào lên bờ, lúc này Đường Tâm Liên mới đỏ mặt nhìn hắn, rồi nàng sững người.

Dáng vẻ Lâm Động không có gì thay đổi, chỉ là toàn thân hắn tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, đôi mắt đen không biết có phải vì Thôn Phệ Tổ Phù không mà càng thêm sâu thẳm. Khi chạm vào ánh mắt đó, Đường Tâm Liên cỏ chút hoảng hốt, vội vàng rời ánh mắt đi, nhịp tim bỗng tăng nhanh.

Cảm nhận được sự thay đổi đó của mình, Đường Tâm Liên không kìm được ngượng ngùng. Nàng từng thấy nam nhân chỉ dựa vào vẻ ngoài dã khiến nữ nhân phải ái mộ. Nhưng nàng không phải nữ tử bình thường, vẽ ngoài chẳng thể hấp dẫn được nàng.

Điểm này có thể thấy từ Châu Trạch, hắn không những tuấn dật mà bản lĩnh cũng không phải tầm thường, nhưng lại không thể công phá được bức tường bàng Đường Tâm Liên.

Nàng bản tính vốn mạnh mẽ, nữ nhân như vậy vốn khá kiêu ngạo, vì thế khi phát hiện ra mình lại có cảm xúc như vậy với Lâm Động thì khó tránh khỏi thấy ngượng ngùng.

- Lần sau còn như vậy, thương của ta sẽ không nhận người quen đâu.

Để che giấu cảm xúc, nàng nghiêm mặt, nắm tay lại, Phượng Hoàng Thương quay trở lại tay, rồi nàng làm ra vẻ bình thản nói.

Lâm Động dành cười khan, hắn cũng không muốn việc thế này xảy ra lần thứ hai.

- Có điều, chúc mừng ngươi. Tử Viêm Linh Trì chưa từng có người dón được đợt ma khí thứ năm mươi đầu.

Thấy vẻ mặt bối rối của Lâm Động, Đường Tâm Liên bất giác mềm lòng, rồi ánh mắt nhìn hắn có phần khâm phục.

Khi nhận ra cảm xúc đó của Đường Tâm Liên, Lâm Động không khỏi thấy lâng lâng. Chỉ khi thấy được tính cách quật cường của nàng rồi mới biết, để nàng lộ ra cảm xúc như vậy khó khăn thế nào.

- Suýt nữa ta cũng không kiên trì được.

Nhưng sau một chút đắc ý, Lâm Động đã hồi phục lại trạng thái bình thường. Hắn nhìn ngọn thác với chút sợ hãi. Vừa rồi đúng là hắn đã cảm nhận được sự tử vong, cảm giác đó không hề ít hơn khi giao đấu với Lang Ma Tướng. Ngay hắn cũng không dám chắc nếu có lần thứ hai thì hắn vẫn sẽ vượt qua được.

Tử Viêm Linh Trì quả nhiên đáng sợ, chẳng trách mà hiện giờ ngoài kẻ điên như hắn vẫn chưa ai dám khiêu chiến với đợt ma khí cuối cùng.

- Khụ, ta bảo này... hai người thật sự coi như không có ai ở đây sao

Khi Lâm Động và Đường Tâm Liên nói chuyện thì một giọng nói thích thú vang lên từ bên cạnh. Hai người Lâm Động quay sang thì thấy Ma La và Thanh Trĩ đang nhìn mình.

Lâm Động cười khan, Đường Tâm Liên thì hơi đô mặt, rồi nàng nhìn thẳng vào Ma La khẽ hừ một tiếng:

- Sư phụ dám trêu con nữa là con bế quan, việc ở Viêm Thần Điện để sự phụ tự lo lấy!

Câu nói này của Đường Tâm Liên rõ ràng là thứ vũ khí hữu hiệu, vẻ mặt trêu chọc của Ma La lập tóc biến mất, nghiêm túc nhìn Lâm Động:

- Chắc di chứng của ngươi đã được loại bỏ?

Viêm Thần Điện rộng lớn như vậy, bao nhiêu chuyện vặt vãnh xử lý cũng rất rắc rối, trước đây Ma La cũng tự xử lý, nhưng rồi khi Đường Tâm Liên tiếp quản được thì Ma La đã hiểu thế nào là được giải thoát. Nếu giờ bắt hắn ra mặt thì có lẽ thời gian tu luyện cũng không còn nữa. về mặt này quả thực Ma La không thể không thừa nhận mình không bằng Đường Tâm Liên.

Lâm Động cũng vì sự thay đổi này của Ma La mà cười thầm, rồi gật đầu, khẽ siết tay lại câm nhận nguồn nguyên lực dồi dào trong có thể. Khóe miệng hắn nhếch lên, cảm giác bất ổn giờ đã hoàn toàn không còn nữa.

Hiện nay cảnh giới của hắn đã hoàn toàn ổn định ở mức Tử Huyền Cảnh tiểu thành. Nguyên lực trong cơ thể mang theo tử khí, giống như hắc long tiềm phục, một khi trào dâng thì sẽ thể hiện sự khủng khiếp của mình.

Nếu khi giao đấu với Hỏa Thần, Từ Tu hắn có sức mạnh này thì kết cục đã không đến mức thê thảm như vậy.

Lâm Động hiện tại tuy là Tử Huyền Cành tiểu thành nhưng dù cường giả Tử Huyền Cảnh đại thành cũng khó có đối thủ, thậm chí đối mặt với Tử Huyền Cảnh viên mãn hắn cũng không sợ.

Thực lực này quả thực mạnh hơn rất nhiều so với lúc ở Loạn Ma Hải. Tử Huyền Cảnh viên mãn, dù trong siêu cấp thế lực cũng thuộc tầng thứ trường lão.

Thậm chí gia chủ của cổ gia, Ngụy gia thực lực cũng chỉ tương đương như vậy mà thôi.

Thực lực này chắc hẳn có thể xông pha nơi Yêu Vực dược rồi!

- Giải quyết được rồi thì tốt.

Thanh Trĩ cũng cười, ánh mắt có phần tán thường. Chắc hắn biểu hiện của Lâm Động trong Tử Viêm Linh Tri khiến hắn rất hài lòng.

- Nếu vấn đề đã được giải quyết thì ngươi định bao giờ đến Yêu Vực?

Ma La hỏi.

- Càng nhanh càng tốt!

Lâm Động trầm ngâm nói. Trước đó Thanh Trĩ đã nói, hắn cảm ứng được Tiểu Viêm và Tiểu Điêu dược truyền tống tới Yêu Vực. Tiểu Điêu khi dược truyền tống di thương thế rất nặng. Dù sao ở Dị Ma Thành Tiểu Điêu đã đốt cháy tộc văn để chiến đầu cùng ba kẻ của Nguyên Môn. Như vậy dù hắn có về Thiên Yêu Điêu tộc thì cũng phải bế quan trị thương ngay lập tức, không biết hiện giờ hắn thế nào. Nếu Tiểu Điêu bế quan không đi tìm Tiều Viêm được thì có lẽ Tiểu Viêm đang một mình xông pha ở Yêu Vực. Điều này khiến Lâm Động lo lắng.

Hắn muốn nhanh chóng tìm được Tiểu Viêm, sau khi xác định Tiểu Viêm không sao rối đến Thiên Yêu Điêu tộc để tìm Tiểu Điêu.

- Vậy thì ba hôm nữa đi.

Ma La vẫy tay nói:

- Ngoài ra Viêm Thần Điện cũng có một số đệ tử yêu thú, ta sẽ phái một đệ tử khá hiểu về Yêu Vực đi cùng ngươi, sẽ rất có ích cho ngươi tìm người.

Lâm Động mừng rỡ, hắn chẳng biết gì về Yêu Vực, nếu có ngươi giúp dương nhiên sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức.

- Vậy quyết định thế đi. Ta và Ma La liên thủ truyền tống ngươi đi. Ba hôm nữa sẽ đưa ngươi đến Yêu Vực.

Lâm Động gật đầu, rồi nhìn lên bầu trời rộng lớn, trong lòng có chút nôn nóng.

Tiểu Điêu, Tiểu Viêm, đợi ta. Ba huynh đệ chúng ta đã nói sẽ cùng giết về Đông Huyền Vực mà!

Ba hôm sau, trên đỉnh ngọn núi hùng vĩ nhất Hỏa Viêm Thành, Lâm Động ngồi khoanh chân trên một tảng đá xanh, ngẩng lên nhìn không gian truyền tống mà Ma La và Thanh Trĩ chuẩn bị cho hắn.

- Lâm Động ca!

Bỗng có một giọng nói dễ nghe vang lên, rồi hắn thấy Mộ Linh San chạy tới, phía sau là Mộ Lam theo sát.

- Huynh muốn đến Yêu Vực sao? Muội cũng muốn đi!

Mộ Linh San túm lấy tay Lâm Động, đôi mắt đấy sự mong chờ.

- Đừng thế nữa, ở Loạn Ma Hải còn theo ý mình được, chứ ở Yêu Vực là không được đâu.

Mộ Lam ở phía sau hoi bực nói.

Lâm Động cười, xoa đầu Mộ Linh San:

- Linh San ngoan, Yêu Vực đúng là rất nguy hiểm, ngay ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình, muội theo Mộ Lam tiền bối về tu luyện, bao giờ thực lực mạnh hơn, muội còn bảo vệ ta chứ.

Sau khi biết thân phận đặc biệt của Mộ Linh San, Lâm Động cũng hiểu chắc chắn Mộ Lam sê không cho Linh San đi Yêu Vực. Nếu thân phận bị lộ ra thì quá nguy hiểm.

Mộ Linh San nhăn mặt, từ thái độ của Mộ Lam và Lâm Động có thể thấy cô bé không có nhiều cơ hội.

- Lâm Động ca yên tâm, lần sau gặp lại nhất định muội sẽ mạnh hơn. Sau này muội sẽ bảo vệ huynh.

Mộ Linh San hi hi cười, ánh mắt đầy quyến luyến.

Mộ Lam tiến lại, nhìn Lâm Động, cười:

- Yêu Vực tuy nguy hiểm nhưng chắc hẳn ta cũng không cần nhắc nhở ngươi điều gì nữa. Ở Loạn Ma Hải gây dựng nên tiếng tăm thế này chắc ở Yêu Vực cũng không tầm thường. Ta cũng tò mò không biết tiểu tử ngươi sẽ làm nên chuyện gì ở Yêu Vực

đây.

Lâm Động dở khóc dở cười, nói vậy thì hắn cứ như Hỗn Thế Ma Vương vậy. Rồi hắn định nói gì nhưng đột nhiên từ xa có tiếng gió rít, Đường Tầm Liên bay tới, phái sau dường như còn có một người nữa.

- Lâm Động, dây là đệ tử của Viêm Thần Điện, cô ấy cũng đến từ Yêu Vực.

Lâm Động nhìn sang bên cạnh Đường Tâm Liên thì thấy một thiếu nữ nhỏ nhắn, gương mặt thanh lệ, chỉ là dường như hơi rụt rè sợ người lạ.

- Lâm Động đại nhân, ta... ta là Tâm Thanh, là người của Cửu Vĩ tộc... Vì Thanh Trĩ đại nhân nói có thể bằng hữu của đại nhân xuất hiện ở địa vực của tộc ta nên bảo ta dẫn đường cho đại nhân.

Cô bé vặn tay vào nhau, cúi đầu nói thật nhỏ.

- Cửu Vĩ tộc?

Lâm Động hơi khựng người, rồi không kìm được nhìn ra phía sau cô bé.

Dường như nhận ra ánh mắt của hắn, cô bé đỏ mặt trốn sau lưng Đường Tâm Liên, nàng giữ cô bé lại rồi lườm Lâm Động.

Lâm Động khẽ hắng giọng, rồi nhìn cô bé cười hiền:

- Tâm Thanh cô nương, lần này cô nương vất vả rồi.

Tâm Thanh là người của Viêm Thần Vệ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã là tiểu thành. Ngươi đừng có giở trò, nếu không...

Đường Tâm Lãng khẽ siết tay, trong đôi mắt tràn lên sát ý.

- Ta là loại người đó sao...

Lâm Động cười khổ.

Đường Tâm Liên nghĩ một chút rồi cười, giọng nói dịu dàng hơn hẳn:

- Đi cẩn thận đấy.

- ừm.

Lâm Động gật đầu rồi nhìn lên đỉnh núi. ở đó là một cột sáng bắng thẳng lên trời, tòa ra sức mạnh đảng sợ

Lâm Động chăm chú nhìn, một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi, nhảy xuống khỏi tảng đá, vẫy vẫy tay rồi đi về phía đỉnh núi.

- Đi thôi.

Bình Luận (0)
Comment