Uỳnh!
Phía trước Cửu Vĩ tộc, hai đoàn người đông nghịt bao vây chật cứng, cả hai đều nhìn vào trong trại với ánh mắt lóe hung quang không hề thân thiện.
- Tâm trại chủ, ta cho các ngươi thêm năm phút, nếu còn không giao Lâm Động ra đã thì đừng trách bản tướng không nể mặt mà cưỡng ép bắt người.
Mông Son khoanh tay trước ngực, mắt hoi cụp xuống, lạnh lùng nói
Tần Cương ở bên cạnh cười cười nhìn cảnh đó, không hề có dấu hiệu lên tiếng, hiển nhiên hắn chỉ muốn Cửu Vĩ tộc đắc tội với Mông Sơn.
Tâm Di siết chặt tay, một vài trưởng lão sắc mặt cũng tối lại, sự uy hiếp của Mông Sơn khiến họ vô cùng lo lắng. Nếu việc này sắp xếp không ổn thỏa thì Cửu Vĩ Trại sẽ mất di sự bảo vệ của hai đại thế lực này. Đến lúc đó các thế lực nhăm nhe Cửu Vĩ tộc từ lâu sẽ nhân cơ hội mà hành động.
Ánh mắt Tâm Di lay động, định lên tiếng thì bỗng thần sắc thay đổi, vội ngẩng lên thì thấy một thân ảnh chầm chậm bước ra khỏi quang trận.
- Vị bằng hữu đây, ngươi tốt xấu gì cũng là nhân vật có danh khí không nhỏ ở Thú Chiến Vực. Làm khó một nữ nhân như vậy thì hơi quá dáng thì phải?
Tiếng cười nhạt cũng vang lên, rồi Lâm Động bước tới bên cạnh Tâm Di trước bao ánh mắt ngạc nhiên.
- Ngươi chính là Lâm Động?
Mông Sơn và Tần Cương đều nhìn Lâm Động, xem ra có chút hiếu kỳ với nhân vật gây nên sóng gió ở Thú Chiến Vực này.
Đối mặt với những ánh mắt hung hãn đó, sắc mặt Lâm Động vẫn không hề thay đổi, chỉ cười coi như mặc nhận.
- Tuy Thú Chiến Vực cũng có con người, nhưng dám ngông cuồng như vậy ở đây thì rất ít.
Mông Sơn nhìn Lâm Động chăm chăm, rồi nhếch mép nói:
- Ta dã nhận của Huyết Mãng Thành một số lợi ích, vì thế e là hôm nay ngươi phải theo bọn ta rồi. Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ giao cho Tào Doanh mà thôi.
Lâm Động nhìn Mông Sơn rối liếc đoàn người đông nghịt đầy sát khí phía sau, cười:
- Xin lỗi, ta không đi đâu cả.
Mông Sơn nghe vậy phì cười:
- Việc này không phải ngươi muốn làm chủ là được... Ta biết bàn lĩnh ngươi không tồi, đến Tào Doanh cũng không làm gì được. Nhưng ngươi tưởng đám ô hợp Huyết Mãng Thành có thể sánh được với Thiết Sơn Vệ của ta sao?
Dường như để chứng mình cho lời nói của hắn, đội quân phía sau lập tức hô lên như sấm. Khí thế nặng nề ập tới Lâm Động.
Mấy người Tâm Di sắc mặt thay đổi, cảm giác hít thở cũng trở nên khó khăn. Đến khi dường như không chịu nổi nữa thì một thân ảnh bước ra, một mình gánh hết áp
- Xem ra hôm nay các hạ muốn gây rối đến cùng?
Quanh người Lâm Động hiện lên thanh quang, ánh mắt sắc bén nhìn Mông Sơn.
- Đến lúc này rồi vẫn dám ngông nghênh, đúng là không biết sống chết!
Thái độ của Lâm Động khiến ánh mắt Mông Sơn tối lại, hiển nhiên hắn đã động nộ, với thân phận của hắn đến bắt người mà Lâm Động không chỉ không chịu trói mà còn nhiều lần bật lại.
- Lâm Động đại ca.
Mấy người Tâm Di thấy không khí có phần căng thẳng thì lo lắng, nếu giao đấu với Mông Sơn ở đây, dù có giãi quyết được cục diện trước mắt thì cũng sẽ phải đối đầu với cả Lôi Uyên Sơn.
Bên trong Cửu Vĩ Trại lúc này, mấy người Tâm Thanh cũng căng thẳng nhìn ra, ngoài, sự việc cứ diễn ra thế này sẽ chẳng có ích lợi gì.
- Người đâu, bắt tên tiểu tử này lại cho ta!
Mông Sơn cười khảy, phẩy tay một cái. Phía sau, Thiết Sơn Vệ bùng phát nguyên lực, ánh mắt đều trở nên lạnh băng.
Tần Cương ở bên cạnh lạnh lùng quan sát, hắn muốn xem xem tên Lâm Động kia làm thế nào giải quyết cục diện lúc này. Thực lực Mông Sơn hơn Tâm Di hẳn một bậc, hơn nữa Thiết Sơn Vệ trong tay hắn cũng là đội quân trải qua bao trận chiến, chiến lực hơn hẳn Huyết Mãng Thành.
Lâm Động siết chặt hai tay, tình thế này không thể giải quyết trong hòa binh rồi. Nếu vậy thì đành phải đấu với chúng vậy...
Uỳnh!
Bỗng nhiên mặt đất rung chuyển dữ dội.
Rầm rầm rầm.
Chấn động ngày một nhiều hơn, tất cả cùng quay sang nhìn thì kinh ngạc nhận thấy phía xa là một đội quân mặc giáp sắt cùng hung sát khí đang tràn tới.
Dòng người đên ngòm bay tới, không khí cũng tụ đầy mây đên che lấp cả ánh sáng mặt trời.
Bên ngoài Cửu Vĩ Trại, tất cả đều chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng đó, khí thế này vượt xa hai thế lực đang có mặt ở dây.
Khi dòng người ấy đến gần, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy là cờ với chữ “Viêm” bên trên.
- Là Hổ Phệ Quân của Viêm Tướng!
Tiếng kêu kinh ngạc bùng nổ, hai dội quân của Mông Sơn và Tần Cương thấy dội quân đông nghịt nhưng không hề có tạp âm ánh mắt đều kinh sợ.
- Viêm Tướng...
Sắc mặt Tần Cương thay đổi nhìn đội quân đó, ánh mắt tràn lên sụ e dè, thậm chí là sợ hãi. Bách Thú Lĩnh và Lôi Uyên Sơn cũng có không ít tranh chấp, số lần chiến tranh cũng không phải ít. Nhưng trong nhõng trận chiến đó, đội Hổ Phệ Quân này khiến Bách Thú Lĩnh phải trả giá không nhỏ.
Mà thống soái của đội quân này cũng là đệ nhất hung tướng của Lôi Uyên Sơn. Viêm Tướng, một người chỉ trong hơn một năm đã trở thành tuyệt thế hung tướng của Thú Chiến Vực.
- Sao hắn cũng tới vậy...
Khóe miệng Tần Cương có giật, rồi nhìn Lâm Động với ánh mắt thương hại, xem ra hôm nay hắn thê thảm rồi.
- Đó là Hổ Phệ Quân...
Mấy người Tâm Di thấy đọi quân đó sắc mặt đều tái nhợt. Nếu đối mặt với Mông Sơn, Tần Cương họ còn bình tĩnh được, thì bây giờ trước mặt đội quân đầy hung sát khí kia cuối cùng họ đã có dấu hiệu sụp đổ,.
Đó là đội quân có chiến lực mạnh nhất của Lôi Uyên Sơn. Những nơi Hổ Phệ Quân đi qua chỉ có một kết quả, máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Nếu đội quân hung tàn này tấn công Cửu Vĩ Trại thì có lẽ kết cục sẽ thê thảm rồi...
Lâm Động chau mày nhìn đội quân đang tới, thứ hung khí đậm đặc đó khiến hắn cũng thấy nặng nề. Từ khi đến Yêu Vực đến nay, đây là đội quân mạnh nhất hắn từng gặp-
- Đó cũng là người của Lôi Uyên Sơn sao... quả nhiên lớn mạnh...
Lâm Động hít sâu một hơi, sâu trong mắt lóe lôi quang, xem ra hôm nay lại một trận khổ chiến rồi.
Uỳnh uỳnh uỳnh! ị
Dòng người đó cuối cùng xuất hiện trước mặt mọi người, thứ khí thế đó khiến mọi người hít thở cũng khó khăn.
Khi dòng người đó đến gần, thậm chí còn nhìn thấy cả ánh mắt đỏ rực vô tình đằng sau bộ giáp.
Đương nhiên rối tất cả lập tức chăm chú vào vị trí trung tám, ở đó bùng phát một luồng khí tức khủng bố hơn nhiều.
Nếu nói Hổ Phệ Quân gồm rất nhiều con hổ dữ thì nam tử kia chính là vua của chúng!
Hắn có thân hình cao lớn cường tráng, sát khí dường nhu hình thành nên hổ ảnh đỏ rực phía sau hắn. Đôi mắt quét quanh cũng tạo ra sát khí đầy trời.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Mông Sơn, đều nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi.
Lúc này Lâm Động cũng nhìn lên thân ảnh to lớn đó, nhưng rồi ánh mắt hắn dần đờ đẫn, gương mặt bình thản của hắn dần hiện lên sự kinh ngạc, rồi đến vui mừng.
Tâm Di ở bên cạnh cười khổ, cục diện này càng ngày càng khiến người ta tuyệt vọng.
Dòng người kia vẫn tiến tới, phá vỡ phòng tuyết của hai đội quân kia mà không ái dám lên tiếng.
Uỳnh!
Cuối cùng dòng người dừng lại bên ngoài sơn trại, dộng tĩnh đó khiến nhiều người tim đập thinh thịch.
Đại quân dừng lại, đoàn quân tách ra, rồi thân ảnh cao lớn kia sải chân bước ra khiến cả mặt đất rung chuyển.
Cơ mặt Mông Sơn giật giật mấy cái, định chào hối thì thấy thân ảnh kia không hề nhìn hắn, mà đi thang về phía Lâm Động.
Mông Sơn thấy vậy nuốt lại lời muốn nói rồi kinh ngạc nhìn.
Thân ảnh kia bước đi ngày một nhanh, cuối cùng rầm một tiếng dừng lại trước mặt Lâm Động khiến mấy người Tâm Di ở phía sau không khỏi run lên.
Không khí như đông cứng.
Đôi mắt hổ đầy sát khí ấy nhìn thẳng vào đôi mắt lặng như mặt hồ của Lâm Động.
Thể hình của hai bên không hề cân bằng. Lâm Động đứng chỉ đến đùi của thân ảnh kia mà thôi.
Nhưng rồi tất cả cùng nhìn thấy một cảnh tượng khiến họ kinh hãi. Chỉ thấy vị tuyệt thế hung tướng tay nhuốm đầy máu tươi kia quỳ một chân xuống đối mặt với Lâm Động, rồi đôi mắt đò kia bỗng ươn ướt.
- Đại ca!
Giọng nói khàn khàn đầy xúc động vang lên khiến tất cả mọi người cùng há hốc miệng.
Lâm Động nhìn nam tử có nhiều thay đổi trước mặt, hơn một năm rồi hiển nhiên đã thay đổi nhiều. Nhưng Lâm Động vẫn nhận ra sự quen thuộc trong đôi mắt kia.
-Ngươi..
Trước bao ánh mắt sững sờ và không khí im lặng, cuối cùng Lâm Động đưa tay ra khẽ vuốt tóc nam tử trước mặt, thở hắt ra một hoi:
- Cuối cùng ta cũng tìm được đệ rồi...