Mặt đất là một đống hỗn độn, bụi mù bay lên rồi hạ xuống, bên cạnh đống lửa, người thanh niên cao ráo đứng mỉm cười, chỉ là nụ cười ấy khiến bốn hãn tướng kia thấy lạnh gáy. Sự coi thường đã dần mất đi trong mắt họ.
Người vừa bị hắn một quyền đánh bay thực lực tương đương họ, tuy vừa rồi thời gian ngắn nhưng trước công kích của Lâm Động hắn vẫn thi triển được chiêu phòng ngự mạnh nhất của mình. Tấm lá chắn mai rùa đó ngay bọn họ cũng cảm thấy khó đối phó, căn bản không thể làm được việc như Lâm Động vừa làm.
Người thanh niên trước mặt đối diện với sự nghi ngờ của họ không hề nói gì nhiều, chỉ một quyền đơn giản là có thể đánh tan mọi nghi ngờ.
Lúc này, kẻ ngu xuẩn hơn nữa cũng hiểu người thanh niên này không chỉ có thực lực như họ thấy.
Ánh lửa chiếu lên bốn người, sắc mặt họ thay đổi từ kinh ngạc đến nghi ngờ, mãi lâu sau thân thể căng cứng mới thả lỏng một chút.
- Ta nói này, các ngươi ra vẻ xong chưa?
Tiểu Viêm vẫn đứng bên cạnh không nói gì, cuối cùng cươi khảy nói. Ánh mắt hắn nhìn bốn người kia có phần giận dữ.
- Viêm huynh đừng giận…
Nam tử để trần thân trên, gương mặt thô kệch thấy vậy vội cười nói:
- Chỉ là việc này rất quan trọng, liên quan đến sinh tử của tất cả chúng ta và nhiều thủ hạ như vậy nên phải cẩn thận một chút.
Tiểu Viêm nhìn người đó, ánh mắt đỏ quạch khiến người ta run rẩy:
- Các ngươi cũng đừng có ý định giở trò. Việc ngày mai, thật sự chỉ cần hai huynh đệ ta cũng giải quyết được, còn Ám Uyên Quỷ Phù trong người các ngươi, ta thấy cứ để lại thì hơn!
Bốn người cười bối rối, đương nhiên họ cũng rất dè chừng Tiểu Viêm nên không dám nói thêm gì.
- Hà hà, mấy vị đừng để bụng, Tiểu Viêm tính tình nóng nẩy vậy thôi. Việc ngày mai quan trọng, vẫn phải nhờ đến mọi người.
Lâm Động hàm tiếu, ngừng một chút rồi nói:
- Có điều, bây giờ mấy vị không nghi ngờ ta nữa chứ?
- Lâm Động huynh nói gì vậy, vừa rồi là bọn ta có lỗi trước.
Bốn người vội nói, khi nhìn Lâm Động cười họ không hề cảm thấy thân thiện mà còn thấy một sự nguy hiểm. Nếu phải chọn, họ cảm thấy Tiểu Viêm vừa lộ vẻ hung hăng còn khiến người ta an tâm hơn vị đại ca tươi cười này.
Bùm!
Vách núi phía xa nổ tung, một thân ảnh thảm hại bay tới, rồi đáp xuống cạnh đống lửa, sắc mặt biến đổi thất thường, nhưng vẫn bao quyền với Lâm Động:
- Lâm Động huynh thật có sức mạnh, vừa rồi là bọn ta lỗ mãng rồi…
- Tất cả báo tên đi.
Tiểu Viêm tiến lại hừ một tiếng rồi nói.
- Lâm Động huynh, tại hạ Thiết Sư Tướng, Trần Thông.
Nam tử để trần thân trên bao quyền, cười nói.
- Ma Viên Tướng, Hắc Hầu.
Một nam tử có đôi tay dài nhỏ, hai bàn tay to dị thường cười.
- Kim Điêu Tướng, Điêu Linh.
Nam tử có đôi mắt sắc bén, thân hình gầy gò nói.
- Báo Tướng, Kỷ Nha.
Nam tử ở hông quấn chiếc đuôi giống như làm từ thép nói.
- Sơn Giáp Tướng, Phá Sơn.
Người cuối cùng chính là nam tử bị Lâm Động đánh bay.
Lâm Động cũng bao quyền với bốn người, cười:
- Lâm Động.
Sau khi mọi người tự giới thiệu, không khí cũng thoải mái hơn một chút. Năm người kia đã có vết xe đổ kia nên không dám coi thường Lâm Động nữa, một quyền vừa rồi cũng đủ để chấn nhiếp họ.
- Đưa cánh tay ra, ta sẽ giúp phá giải Ám Uyên Quỷ Phù.
Lâm Động ngồi xuống, nhìn năm người nói. Hắn cũng biết nguyên nhân chính khiến năm người họ đồng ý cũng ra tay với Tiểu Viêm là vì nghe nói hắn có thể phá giải được Ám Uyên Quỷ Phù.
Năm người đó thấy Lâm Động thẳng thắn vậy thì khựng người, dù sao thi đó cũng là một cách để khống chế họ cơ mà…
- Hà hà, vẫn là Lâm Động huynh đại độ.
Trần Thông cười đầu tiên, rồi giơ cánh tay ra. Trên tay hắn cũng có một đạo phù văn đen sẫm, có điều màu sắc đậm hơn của Tiểu Viêm, rõ ràng Ám Uyên Quỷ Phù đã xâm nhập sâu vào thân thể hắn.
Lâm Động đặt tay lên cánh tay hắn, đầu ngón tay hiện hắc quang, rồi cánh tay Trần Thông bốc khói trắng. Ám Uyên Quỷ Phù dường như vọng ra tiếng kêu thê thảm, rồi không ngừng chuyển động, nhìn giống như một gương mặt quỷ dị.
Mấy người bên cạnh cũng căng thẳng nhìn cảnh tượng đó, thậm chí không dám thở mạnh.
Gương mặt quỷ dị đó không ngừng nhu độn, hắc quang nơi ngón tay Lâm Động càng mạnh thì Ám Uyên Quỷ Phù nhạt dần. Hơn mười phút sau, ánh mắt Lâm Động ngưng đọng, hắc quang bùng phát trong bàn tay, hắn túm tay lại, chỉ thấy Ám Uyên Quỷ Phù thoát ra biến thành đạo phù văn đen xuất hiện trên bàn tay Lâm Động.
Phù văn đen giống như mặt quỷ chuyển động trong bàn tay Lâm Động, tỏa ra một thứ năng lượng tà ác.
- Đã…phá giải rồi?
Năm người Trần Thông sững sờ nhìn phù văn mặt quỷ trong tay Lâm Động, trong mắt đều ngập tràn sự vui mừng.
L dkhẽ gật đầu rồi nắm tay lại bóp nát phù văn mặt quỷ. Hắc quang bùng phát thôn phệ hết phù văn.
- Lâm Động huynh quả nhiên bất phàm.
Trần Thông xúc động nói, hắn biết rõ mức độ khó đối phó của Ám Uyên Quỷ Phù. Họ từng nghĩ rất nhiều cách, nhưng thứ này giống như loài ký sinh bám trên xương tủy, thâm nhập sâu trong cơ thể khiến họ không thể làm gì được. Nhưng Lâm Động lúc này lại dễ dàng giải trừ nó…
- Vừa hay có một vài cách khắc chế thứ này mà thôi.
Lâm Động cười, dựa vào Thôn Phệ Tổ Phù hiển nhiên hắn có thể phá vỡ thứ phù văn kia tận gốc.
- Lẽ nào các ngươi vẫn nghĩ ta lừa các ngươi?
Tiểu Viêm chau mày.
- Ha ha, Viêm huynh đừng giận, chỉ là…huynh cũng biết sự lợi hại của Ám Uyên Quỷ Phù rồi đấy…
Trần Thông bối rối nói, trước đó đúng là họ chỉ tin được Tiểu Viêm một nửa.
Lâm Động xua tay, nhìn bốn đại tướng còn lại:
- Tiếp theo là ai đây?
- Ta!
- Để ta!
Bốn người đồng thanh, rồi cùng đỏ mặt cười ngượng, nhường nhịn một hồi cuối cùng để Phá Sơn, người bị Lâm Động đánh bay lúc nãy ra.
- Hề hề, Lâm Động huynh, vừa rồi có chỗ nào đắc tội, mong đại nhân huynh đại lượng bỏ qua cho.
Phá Sơn nhìn Lâm Động cười nịnh nọt.
Lâm Động cười, rồi vẫn làm như trình tự ban nãy, chỉ hơn mười phút sau là hút được Ám Uyên Quỷ Phù ra khỏi người Phá Sơn.
Phá Sơn nhìn cánh tay đã mất đi phfu văn, ánh mắt xúc động đến đỏ hoe, chắc hắn cuộc sống bị khống chế khiến hắn vô cùng khó chịu.
Sau đó là lại dùng cách đó phá giải phù văn cho ba người còn lại.
- Được rồi, Ám Uyên Quỷ Phù trong người mọi người đã bị giải trừ.
Lâm Động đập đập tay, nhìn năm đại tướng vẫn đang xúc động, cười nói.
- Đa tạ Lâm Động huynh.
Năm người Trần Thông vội cảm ơn, nỗi lo được giải trừ đương nhiên họ sẽ nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lâm Động khẽ lắc đầu:
- Mọi người cùng trên một con thuyền, giúp đỡ nhau là điều đương nhiên mà.
- Lâm Động huynh giúp bọn ta như vậy không sợ bọn ta sẽ bỏ trốn sao? Dù sao thì đối phó với Từ Chung vẫn có rủi ro rất lớn.
Điều Linh bỗng nhìn Lâm Động, hỏi.
Lời nói của hắn vừa thốt ra thì bốn người kia sắc mặc cũng cứng lại, Tiểu Viêm cũng hơi nghiêng người về trước, ánh mắt dữ dằn.
Nhưng Lâm Động vẫn như bình thường, hắn chỉ nhìn đống lửa nói:
- Ngày mai đúng là rất nguy hiểm, nhưng ta cũng nói điều này không sợ chư vị cười. Dù ngày mai chỉ có hai huynh đệ ta thì Từ Chung vẫn chắc chắn sẽ chết. Chỉ là hiéu chư vị thì bọn ta sẽ thấy rắc rối hơn một chút…
Hắn ngừng một chút, ngẩng lên nhìn năm người, mỉm cười:
- Chỉ vậy thôi.
Không gian bỗng chốc yên lặng, năm người Trần Thông nhìn Lâm Động. Nụ cười của hắn tuy thân thiện nhưng dần dần họ cảm nhận được đằng sau nụ cười ấy là sự thâm sâu khó đoán. Chẳng trách mà hung hăng như Tiểu Viêm cũng tình nguyện gọi một tiếng đại ca. Người trước mặt quả nhiên không đơn giản.
- Dù sao thì Từ Chung vẫn chưa phải Luân Hồi Cảnh, hơn nữa dù có thành rồi thì cũng chưa chắc là hắn sẽ thắng…Hà hà, nếu như vậy, mong chư vị đừng nghĩ tôi không biết trời cao đất dày…
Màn đêm yên tĩnh, ngọn lửa cháy bập bùng, nắm người kia cảm nhận được một áp lực rất lớn từ người thanh niên kia. Thứ áp lực này khác với hung khí mà Tiểu Viêm thể hiện ra ngoài. Nó giống như cây kiếm chưa rút khỏi bao, bao kiếm bình thường, đơn giản nhưng lại ẩn chứa sức mạnh kinh người…
Lâm Động nói như vậy đúng là hơi ngông cuồng. Đặc biệt là hắn hiện giờ mới chỉ là Tử Huyền Cảnh tiểu thành. Thế nhưng năm đại tướng kia lại chẳng ai dám nghi ngờ gì.
Năm người họ nhìn nhau, cuối cùng gật đầu, bao quyền với Lâm Động nói:
- Chỉ cần Lâm Động huynh giải quyết được Từ Chung, những phiền phức khác bọn ta sẽ giải quyết, lúc đó Viêm huynh sẽ là Yêu Soái mới của Lôi Uyên Sơn!
Lâm Động gật gù, đứng dậy nhìn ra xa, nơi có ngọn Lôi Uyên Sơn sừng sững đứng trong màn đêm.
Yêu Soái sao…ngày mai sẽ gặp ngươi.