Vũ Động Càn Khôn

Chương 1069 - Phát Cuồng

Grào!

Con cự hổ cao hàng nghìn trượng gầm lên, sóng âm thanh khuếch tan khiến mặt đất nứt toác. Ngay trên bầu trời cũng vì thứ hung sát khí khủng bố đó ngưng tụ mà mây đen kéo tới. Con cự hổ giống như hung thú diệt thế, đôi mắt đỏ ngầu mang đầy sát ý.

Trên bầu trời, vô số thân ảnh lơ lửng trên không đều vội vàng rút lui về phía sau. Trận chiến ở tầng thứ này, chỉ cần bị dính vào thì chết là chắc.

- Không ngờ hắn lại có thể ép Từ Chung đến mức này…

Không ít người có vẻ mặt khá phogn phú, Từ Chung chính là Ám Uyên Hổ tộc, chiến đấu lực vốn đã vô cùng kinh người, trạng thái cuối cùng này thường chỉ dùng khi đối mặt với đối thủ ở cấp Yêu Soái, nhưng lúc này…

Mọi người nhìn về thân ảnh mỏng manh ở phía xa. Tuy đối mặt với con cự hổ do Từ Chung biến thành, hắn trở nên vô cùng nhỏ bé, nhưng lúc này lại chẳng ai dám coi thường hắn, thậm chí ngay cả Từ Chung cũng vậy…

Trận chiến kiểu này không có nhiều ở Thú Chiến Vực…

- Ngay Ám Uyên Quỷ Thể cũng đã dùng đến rồi…

Tần Sư đang bị Thôn Phệ Thiên Thi quần thảo đến sứt đầu mẻ trán cũng liếc nhìn, rồi ánh mắt có phần ngưng trọng, nhìn Lâm Động với sự kinh ngạc.

- Tên tiểu tử đó mạnh vậy thật sao…đúng là đồ quái thai.

Tần Sư thân là một trong Bát đại Yêu Soái, bình thường Bách Thú Lĩnh cũng có không ít xung đột với Lôi Uyên Sơn. Hai người bọn chúng cũng từng giao đấu, vì thế hắn biết Từ Chung mạnh đến mức nào khi dùng đến Ám Uyên Quỷ Thể. Những kẻ có thể ép hắn đến mức đó, tìm cả Thú Chiến Vực cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

- Tên tiểu tử đó rốt cuộc có lai lịch thế nào? Không chỉ có võ học luyện thể của Long tộc mà còn có thứ Khôi Lỗi khó nhằn này…

Trong lòng Tần Sư có chút hối hận vì đã nhúng tay vào việc này. Hắn nghe nói chỉ đối phó với Tiểu Viêm nên mới đồng ý, nhưng nào có ngờ tự nhiên lại lòi ra Lâm Động.

Lâm Động ngẩng lên nhìn con hung thú khổng lồ. Hắn có thể cảm nhận được thứ năng lượng đáng sợ tỏa ra từ đó, rõ ràng lúc này Từ Chung đã nâng chiến đấu lực lên mức cao nhất.

Danh tiếng Yêu Soái quả nhiên danh bất hư truyền.

- Lâm Động, chết dưới Ám Uyên Quỷ Thể của ta ngươi cũng không oan đâu.

Cự hổ cúi nhìn Lâm Động với đôi mắt đỏ ngầu, rồi há cái mồm đỏ lòm, một luồng năng lượng khiến da đầu tê dại điên cuồng ngưng tụ, một chùm hắc quang bắn phụt ra.

Hắc quang xuyên qua hư không, mọi người chỉ thấy ánh sáng lóa lên rồi chùm sang mang năng lượng hủy diệt lao thẳng lên người Lâm Động.

Bùm!

Âm thanh trầm đục vang lên, cả mặt đất như sụt xuống trong chớp mắt. Thân ảnh mỏng manh kia bay ngược ra sau, bay đến đâu phá vỡ núi đến đấy. Cuối cùng sau khi đánh sụp ngọn núi thứ mười mới dừng lại.

Mọi người nhìn cảnh tượng đó mà da đầu tê rần. Đó chính là chiến đấu lực của Từ Chung sau khi dùng Ám Uyên Quỷ Thể sao? Thật quá khủng bố! Đòn vừa rồi, e là ngay cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn cũng bị trọng thương đến mất khả năng chiến đấu.

- Không biết Lâm Động còn sống hay chết…

Mọi ánh mắt nhìn về đống đổ nát, một lát sau họ nhìn thấy một bàn tay thò ra từ bên trong rồi gạt hết đống đá tảng, một thân ảnh khá thảm hại hiện ra.

- Không hổ là Ám Uyên Hổ tộc…

Trước vô số ánh mắt kinh ngạc, Lâm Động ngẩng lên, khóe miệng có vết máu, bên vai hắn có một chiếc đỉnh đỏ rực to bằng đầu người treo lơ lửng, trên đó có một vết lõm bằng nắm đấm.

- Dùng cái đỉnh lò đó chặn đứng một chiêu tất sát sao…

Một số người nhìn chiếc đỉnh lò đó, ánh mắt đầy kinh ngạc.

- Có điều…cũng không bá đạo như ta tưởng.

Ánh mắt Lâm Động lóe lên sự sắc bén, rồi bàn tay nắm chặt, Lôi Đế Quyền Trượng hiện ra, trên bầu trời lập tức có lôi vân cuồn cuộn.

Uỳnh!

Lôi quang lấp lánh trên cây Lôi Đế Quyền Trượng, chín con lôi long trên đó như hồi sinh, thoát khỏi cây trượng rồi lao thẳng lên người con cự hổ.

Bùm bùm bùm!

Lôi long phát nổ, lôi quang lấp loáng trên cơ thể khổng lồ của Từ Chung, nhưng dường như không thể phá vỡ được lớp vảy kỳ dị sẫm màu kia.

- Công kích mức đó mà cũng muốn phá vỡ Ám Uyên Giáp của bản vương sao?

Từ Chung cười chế giễu, rồi ánh mắt hắn lạnh bằng, lại một chùm hắc quang oanh kích về phía Lâm Động.

Lâm Động thấy vậy vội vàng luuì về sau. Phần Thiên Đỉnh biến to chắn trước mặt hắn. Công kích của Từ Chung rất lợi hại, hắn không dám dùng thân thể để đỡ đòn.

Keng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, Phần Thiên Đỉnh bay ngược ra sau, trên bề mặt xuất hiện một vết lõm khiến Lâm Động phải nheo mắt lại. Hắn biết rõ khả năng phòng ngự của Phần Thiên Đỉnh, để lại dấu vết thế này không phải chuyện đơn giản.

Kịch.

Lâm Động tay siết chặt Lôi Đế Quyền Trượng, chân giẫm mạnh lên Phần Thiên Đỉnh, thân hình lướt một cái xuất hiện phía trên Từ Chung, Lôi Đế Quyền Trượng biến ra vô số đạo trượng ảnh mạnh mẽ ập tới Từ Chung như vũ bão.

Trên mỗi đạo trượng ảnh đều có thanh long quấn quanh, công thế vô cùng mạnh mx.

Keng keng!

Thân thể Từ Chung tóe lửa, nhưng lớp vảy giáp vẫn vững vàng không hề xuy xuyển.

- Ha ha, lúc này ngươi nực cười như thằng hề vậy!

Từ Chung cười lớn, đôi cánh đầy xương sắc nhọn vụt qua người Lâm Động.

Nhất thời mọi ánh mắt nhìn cục thế chuyển biến đều không kìm được chép miệng.

- Tên Từ Chung ấy, có lớp phòng ngự thật khủng khiếp.

- Thủ đoạn lợi hại nhất của Ám Uyên Hổ tộc chính là Ám Uyển Quỷ Thể và Ám Uyên Giáp…Nếu Lâm Động không phá vỡ được tầng phòng ngự đó thì căn bản không thể khiến hắn thương tổn chút nào.

- Không dễ gì phá vỡ lớp Ám Uyên Giáp đó đâu. Hồi đó Tần Sư giao đấu với Từ Chung, mất cả ngày trời mà không phá nổi, cuối cùng hai người kết thúc bằng trận hòa.

- Tên Lâm Động này đúng là xui xẻo, nhưng khiến Từ Chung đến mức này cũng không phải dễ gì…

- Keng!

Lôi Đế Quyền Trượng đánh thẳng lên thân thể khổng lồ của Từ Chung, một luồng sức mạnh kinh người khiến cánh tay Lâm Động tê dại, sắc mặt hắn cũng tối sầm lại, rõ ràng Từ Chung không dễ đối phó như hắn tưởng.

- Soạt!

Đôi cánh sắc nhọn sượt qua như điện, thân hình Lâm Động lùi nhanh về sau, nhưng một lọn tóc vẫn bị cắt đứt. Sau khi dùng Ám Uyên Hồn Thể, bất luận là công kích, phòng ngự hay tốc độ của Từ Chung đều được nâng cao rất nhiều.

- Đúng là khó nhằn…

Lâm Động lầm bầm.

- Lâm Động, ngươi từ bỏ rồi?

Từ Chung nhìn Lâm Động chế nhạo, tình cảnh của Lâm Động khiến hắn thấy sảng khoái.

Lâm Động nhìn Từ Chung, nhíu mày, giọng bình tĩnh nói:

- Ngươi vui hơi sớm đấy.

- Vậy sao?

Từ Chung cười lớn:

- Không phá nổi sự phòng ngự của ta, ngươi có thể làm gì?

Lâm Động nheo mắt, rồi hắn quét mắt nhìn thân thể to lớn phủ đầy Ám Uyên Giáp của Từ Chung, khẽ chỉ ngón tay ra, một sợi tinh huyết bay ra, từ bàn tay hắn hiện ra một đạo quang trận kỳ lạ…

Tinh huyết chui vào quang trận, lập tức có tiếng nổ uỳnh uỳnh liên tiếp. Mọi người nhìn thấy quang trận phình to với tốc độ kinh người, chớp mắt đã to đến hàng nghìn trượng che lấp bầu trời.

Từ Chung cũng ngẩng lên nhìn quang trận, ánh mắt có phần kinh ngạc.

- Càn Khôn Cổ Trận, Càn vi thiên, Khôn vi địa, Càn Khôn nghịch chuyển, phân giải thiên địa.

Hai tay Lâm Động biến hóa ấn pháp nhanh như chớp, quang trận trên bầu trời cũng xoay ngược, phát ra một luồng năng lượng kỳ lạ ở giữa.

Uỳnh!

Quang trận rung chuyển, rồi một cột quang trụ bắn lên bao trùm quanh Từ Chung.

Tất cả mọi người đồng tử đều co lại vì nhìn thấy lớp Ám Uyên Giáp có thể chống được công kích của cường giả Tử Huyền Cảnh viên mãn đang tan chảy với tốc độ kinh người…

Đồng thời với nó là sát khí quanh người Từ Chung cũng nhanh chóng tiêu tan.

- Sao lại như vậy?

Tất cả thất kinh.

- Sao có thể?

Từ Chung cũng kinh hoàng, khi chùm sang bao phủ lấy hắn đã cảm thấy nguyên lực trong cơ thể dần bị phân giải.

- Lão tử xem ngươi lấy cái gì mà phòng ngự?

Vẻ mặt Lâm Động trở nên dữ dằn, thân hình lao vút tới, nắm đấm siết lại, một trăm đạo thanh long cùng lao thẳng lên thân thể mất đi sự bảo hộ của Ám Uyên Giáp của Từ Chung.

Rầm!

Âm thanh trầm đục vang lên, Từ Chung kêu lên thảm thiết, thân thể to lớn bị đánh bay, đâm sầm vào vô số ngọn núi vỡ tan tành.

Trên bầu trời, quang trận chuyển động, quang trụ lại bao trùm lấy hắn.

- Không phải ngươi rất ngông nghênh sao?

Lâm Động bỗng nhiên xuất hiện một cách quỷ dị phía sau Từ Chung. Bàn tay biến thành một bàn chân rồng đánh ra.

Binh!

Con cự hổ bị đá bay, máu tươi bắn ra như mưa.

- Ngươi kêu nữa đi!

Người Lâm Động như tắm trong máu, hắn nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng lạnh lùng. Rồi hắn nhấc cả một ngọn núi khổng lồ lên, nắm lấy đỉnh núi rồi giáng thẳng xuống Từ Chung…

Binh binh binh!

Âm thanh trầm đục vang lên, không khí dường như đông cứng lại, tất cả mọi người nhìn người thanh niên cầm ngọn núi đập xuống Từ Chung, miệng không ngừng chửi.

- Ngươi kêu đi!

Binh!

- Kêu nữa đi!

Binh!

Bọn Trần Thông ở phía xa nhìn thấy cảnh đó đều sững sờ như hóa đá.

Bình Luận (0)
Comment