Vũ Động Càn Khôn

Chương 109 - Tống Thanh

Viêm Thành, Vạn Kim Thương Hội.

"Ta nói là chúng ta đã chọn được người tốt nhất, cho nên lần tranh đoạt Tiên Trì này, ngươi không cần tham dự."

Ở trong một gian đại sảnh của thương hội, Hạ Chỉ Lam nhìn một vị thanh niên áo xanh ở bên cạnh, nói một cách nhạt nhẽo.

"Chỉ Lam, tuy rằng ta biết nàng có thành kiến với ta, nhưng mà tranh đoạt Tiên Trì hôm nay sắp bắt đầu, trong những người trẻ tuổi ở Viêm Thành này, Tống Thanh ta không coi là đứng đầu, nhưng mà nhân vật tầm thường cũng không thể thay thế được, hiện giờ không nên đùa giỡn như vậy."

Bộ dáng của thanh niên áo xanh này có chút âm nhu, bởi vì câu nói của Hạ Chỉ Lam mà sắc mặt trầm xuống, mặc dù mặt vẫn còn tươi cười nhưng mà mắt lại liếc vào những đường cong động lòng người của thiếu nữ trước mặt, trong hai mắt hắn sự dâm ô bắt đầu hiện lên.

Tuy rằng không nhìn thấy vẻ dâm ô của thanh niên áo xanh, nhưng Hạ Chỉ Lam vẫn luôn chán ghét người này, người này luôn cậy nhà có tiền mà khinh thường người khác, cho nên từ trước tới nay nàng chẳng có hảo cảm gì với hắn, thậm chí chỉ tiếp xúc cũng khiến nàng buồn nôn.

"Tống Thanh, chuyện này đã định rồi, ta sẽ đích thân giải thích với phụ thân ngươi sau."

Đổng Tố ở bên cạnh cười nhạt, nhẹ nhàng nói.

Nhìn thấy nàng mở miệng, khóe mắt Tống Thanh giật giật, hắn cúi đầu nhìn bàn chân đầy đà như ngọc dưới làn váy của Đổng Tố, một cỗ tà hỏa trong tiểu phúc dâng lên, nhưng mà hắn cũng biết vưu vật này vô cùng lợi hại, cho nên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, do sợ bị phát hiện lên hắn quay lại nhìn vào hai vị lão giả ngồi ở bên cạnh.

"Đổng Tố việc này có phải là hơi nóng vội hay không? Chẳng phải đã thống nhất là Tống Thanh sẽ chiếm vị trí cuối cùng hay sao? Chúng ta không thể tùy tiện một người để thay thế được, vạn nhất vì người nọ mà thua trận, Đan Tiên Trì không thuộc về chúng ta, thì sẽ hơi khó giải thích."

Hai lão giả kia đều mặc áo vàng, một người trong đó liếc mắt nhìn Tống Thanh, thả chén trà trong tay xuống, vẻ mặt tươi cười nhìn Đổng Tố, mở miệng nói.

"Nếu không hãy để cho Tống Thanh tham gia đi, thực lực của tiểu tử này thế nào chúng ta đều biết rõ cả."

Một người khác cũng cười nói.

Đổng Tố mỉm cười nói:

"Hai vị quản sự, việc thay đổi người không phải do nguyên nhân riêng tư gì cả, lần tranh đoạt này vô cùng trọng yếu, tất cả phải lấy phần thắng làm đầu, chỉ cần có thể nâng cao tỷ lệ thắng thì cho dù có người tốt hơn Chỉ Lam, ta cũng sẽ không do dự mà thay thế."

Ý của nàng đã rất rõ ràng, việc thay Tống Thanh không phải do nàng có thành kiến với hắn, mà là có sự lựa chọn tốt hơn.

Nghe được Đổng Tố nói thế, hai vị lão giả nhíu mày, nhưng bọn họ không tin là như vậy, liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cười nói:

"Nếu Tố tổng quản đã nói như vậy, chắc là người này có bản lĩnh rất cao, hai người lão phu lúc này cũng đang rảnh, đành ở nơi này chờ một chút vậy, chúng ta muốn xem người mà Tố tổng quản chọn có chỗ nào tốt hơn so với Tống Thanh?"

"Nhưng mà, Tố tổng quản, việc này quan hệ trọng đại, nếu như người kia không có bản lĩnh thực sự, thì phải chọn người cũ, Vạn Kim Thương Hội chúng ta không muốn vì nguyên nhân này lại bại bởi tay Huyết Lang Bang."

"Ha hả, ta cũng đang muốn xem, đến tột cùng là cao nhân phương nào, mà có thể làm cho Tố tổng quản có đánh giá cao như vậy."

Trong mắt Tống Thanh hiện lên sự tự tin, cười cười, lùi lại ngồi xuống cái ghế phía sau.

Nhìn thấy bộ dáng ba người như vậy, Đổng Tố nhíu mi, ưu nhã nâng chung trà lên, sắc mặt bình tĩnh, Hạ Chỉ Lam ngồi ở bên cạnh có chút lo lắng, bọn người này hiển nhiên là muốn đợi Lâm Động lộ diện, sau đó xuất thủ thử công phu, nếu Lâm Động biểu hiện kém một chút thì chắc chắn bọn họ sẽ hủy bỏ tư cách.

Trong lòng có chút lo lắng, nhưng Hạ Chỉ Lam cũng không có biện pháp gì khác, hai vị lão giả này là lão nhân trong Vạn Kim Thương Hội, ở trong thương hội cũng có chút danh tiếng, nếu như để bọn họ nắm được nhược điểm, thì hôm nay nàng cũng không có cách nào hủy bỏ tư cách của tên Tống Thanh này được.

"Ai, chỉ có thể hi vọng rằng tên tiểu tử kia có chút bản lĩnh.”

Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, Hạ Chỉ Lam đành ngồi xuống đợi Lâm Động đến.

Chẳng bao lâu sau, có một thị vệ vào bẩm báo.

Khi Lâm Động đi vào trong phòng khách, Lâm Động cảm thấy bầu không khí ở đây có chút gì đó kỳ quái, hắn đảo mắt nhìn thấy hai cô gái Đổng Tố và Hạ Chỉ Lam, sau đó nhìn vào ba người ở bên cạnh.

Trong ba người, hai người là lão giả, một người khác ước chừng hơn hai mươi tuổi, mặc áo xanh, diện mục có chút âm nhu, trong mắt hắn có sự âm lãnh, giống như độc xà nhìn chằm chằm vào Lâm Động.

Vừa thấy tình huống này, Lâm Động có cảm giác như sắp có phiền phức.

"Tố tổng quản, đây là lựa chọn tốt hơn của các người hay sao? Ta thấy đâu có gì đặc biệt."

Hai vị lão giả kia liếc mắt nhìn Lâm Động, nói một cách nhạt nhẽo.

"Lâm Động, hai vị này là quản sự của Vạn Kim Thương Hội, vị này là thiếu gia của Tống gia Viêm Thành, Tống Thanh."

Đổng Tố nhẹ nhàng đưa tay ngọc, mỉm cười giới thiệu.

"Tống Thanh..."

Nghe được cái tên này, Lâm Động mới hiểu tại sao người này lại nhìn hắn với ánh mắt bất hiện, hóa ra đây chính là tên gia hỏa xui xẻo bị hắn thay thế.

"Tại hạ Tống Thanh, người của Tống gia Viêm Thành, vị bằng hữu này rất lạ mặt, dường như không phải là người của Viêm Thành?"

Tống Thanh đứng dậy, đến gần Lâm Động, chắp tay cười nói.

Nụ cười mới xuất hiện trên mặt Tống Thanh, Lâm Động còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một thanh âm băng lãnh, truyền vào trong tai của Lâm Động:

"Ta mặc kệ ngươi tới từ nơi nào, nhưng mà bản thiếu gia có lòng tốt khuyên ngươi một câu, làm việc nên thức thời một chút, chủ động nói lời từ bỏ với Tố tổng quản đi, ta sẽ cho ngươi thù lao thỏa mãn, nếu không thì hành sự ở Viêm Thành nên cẩn thận một chút."

Nhìn khuôn mặt băng lãnh kia, Lâm Động bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Đổng Tố, nói:

"Tố tổng quản khi nào chúng ta khởi hành?"

Nhìn thấy Lâm Động không để ý tới cảnh cáo của hắn, Tống Thanh cũng giật mình ngạc nhiên, ngay sau đó trong mắt hiện lên sự dữ tợn.

"Tiểu tử, muốn có một suất tham dự tranh đoạt Tiên Trì của Vạn Kim Thương Hội chúng ta, không đơn giản như vậy."

Một vị lão giả giễu cợt nói.

"Tố tổng quản, ta biết việc này đối với Vạn Kim Thương Hội rất là quan trọng, cho nên mọi việc đều phải suy nghĩ cho lợi ích của thương hội, nếu như người này là một nhân tuyển tốt như lời người nói, thì ta sẽ chủ động rút lui."

Tống Thanh xoay người, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt lập tức biến mất, hắn nhìn về phía Đổng Tố, cung kính nói.

"Ngươi muốn như thế nào?"

Hạ Chỉ Lam cau mày nói.

"Ha hả, ai là người lựa chọn tốt nhất, không khẩu vô bằng (1), giao thủ một chút chẳng phải là sẽ biết ngay hay sao?"

Một vị lão giả khác, uống một ngụm trà nóng, cười nói.

(1): Không khẩu vô bằng: Nói miệng không được coi là bằng chứng.

"Ngươi."

Nghe thấy mấy lão gia hỏa này quả nhiên muốn cho hai người giao thủ, Hạ Chỉ Lam mày liễu dựng thẳng, Đổng Tố ở bên cạnh cũng nhíu mày, đôi mắt đẹp đột nhiên nhìn về phía Lâm Động. Lấy thực lực Nhất ấn Phù Sư của Lâm Động, sợ rằng chỉ tương tương với Thiên Nguyên cảnh sơ kỳ Tống Thanh mà thôi, nhưng mà nàng còn lo những chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra.

"Toàn bộ do Tố tổng quản an bài."

Thấy đôi mắt đẹp nhìn về phía mình, Lâm Động bình tĩnh nói.

"Đã như vậy thì luận bàn một chút, nhớ kỹ, điểm tới là dừng."

Thấy thế, Đổng Tố gật đầu, nói.

"Ầm."

Ngay khi Đổng Tố mới nói xong, một cỗ Nguyên Lực hùng hậu trong nháy mắt từ trong cơ thể Tống Thanh tuôn ra dữ dội, hắn tung ra một quyền, nhanh như tia chớp đấm thẳng vào ngực Lâm Động, hắn làm như vậy là vì không muốn cho đối phương có thời gian phản ứng.

"Vô sỉ."

Nhìn thấy Tống Thanh xuất thủ như vậy, sắc mặt Hạ Chỉ Lam lạnh lại.

Nhưng mà, đối mặt với đòn tấn công hung mãnh không kịp trở tay của Tống Thanh, khuôn mặt Lâm Động chẳng có gì thay đổi, để mặc cho quyền phong kia lao tới.

"Bịch."

Ngay khi quyền đầu của Tống Thanh chỉ còn cách ngực Lâm Động nửa thước, quyền phong đột nhiên dừng lại, một tiếng vang trầm thấp hiện lên, giống như có một bước tường vô hình, che chắn trước mặt Lâm Động.

"Tinh Thần Lực?"

Cảnh tượng này làm cho Tống Thanh kinh ngạc, nhưng mà ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng hơn, Nguyên Lực càng thêm ba động một cách dữ dội!

"Thiên Nguyên cảnh trung kỳ?"

Nhận thấy Nguyên Lực của Tống Thanh ba động một cách mạnh mẽ, Đổng Tố và Hạ Chỉ Lam cũng bất ngờ, sắc mặt hơi đổi, không ngờ Tống Thanh này đã đạt tới Thiên Nguyên cảnh trung kỳ rồi!

Nguyên Lực đột nhiên tăng vọt làm cho bức tường vô hình trước mặt Lâm Động vỡ nát, ngay sau đó, hàn mang trong tay áo hắn đột nhiên lóe lên, một chuôi đao sắc bén đâm thẳng vào yết hầu Lâm Động.

Khuôn mặt của Lâm Động vẫn vô tình nhìn Tống Thanh tấn công, hắn không có ý định kéo dài, đột nhiên tiến lên trước một bước, một cỗ tinh thần lực vô cùng hùng hậu trong Nê Hoàn Cung tuôn ra dữ dội, giống như sóng biển cuộn trào, hung hăng đánh vào cỗ Nguyên Lực phòng ngự trên thân hình Tống Thanh.

"Phụt."

Đối mặt với tinh thần trùng kích vô cùng hung hãn của Lâm Động, Nguyên Lực phòng ngự bao quanh Tống Thanh chỉ trong chốc lát là tan vỡ, một cảm giác đau đớn như bị búa tạ nện trúng xuất hiện ở trong đầu, trong ánh mắt kinh ngạc của Đổng Tố và Hạ Chỉ Lam, thân hình Tống Thanh bay ngược ra sau, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Lâm Động xuất thủ giống như chớp xẹt đêm đông, thậm chí có thể nói là hắn chưa từng xuất thủ, bởi vì từ đầu tới cuối, Lâm Động chỉ có tiến lên một bước mà thôi!

Chỉ tiến lên một bước, với Tinh thần lực mạnh mẽ, trực tiếp đánh bại Tống Thanh!

Một trận thắng rất đơn giản.

Nhìn thiếu niên trong đại sảnh, đôi mắt đẹp của Hạ Chỉ Lam chợt lóe lên, nhẹ giọng nói:

"Người này coi như có chút bản lĩnh."

Bình Luận (0)
Comment