Trong Thôn Phệ Thần Điện, hắc quang lấp lánh, thân ảnh Lâm Động hiện ra, rồi một đạo hắc quang bắn ra từ trong cơ thể hắn, bây giờ hắn cũng lấy lại được quyền khống chế thân thể mình.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn về Thôn Phệ Chủ đang ngồi phía trước với ánh mắt chấn dộng. Vừa rồi tuy Thôn Phệ Chủ khống chế cơ thể nhưng hắn vẫn nhận biết được hết tình hình trận chiến.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được thực lực của Thôn Phệ Chủ lại khủng bố đến mức độ đó. Đó là hai Dị Ma Vương tương đương với cường giả Luân Hồi Cảnh cơ mà. Thế nhưng chỉ trong hơn chục giây là đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Thủ đoạn đó thật sự còn cao hơn Thanh Trĩ tiền bối một bậc.
Đó là thực lực của Bát chủ Viễn Cổ sao?
- Thế nào? Rất kinh ngạc à?
Thôn Phệ Chủ thấy Lâm Động như vậy, cười nói.
- Cùng là Luân Hồi Cảnh tại sao ngài lại mạnh như vậy?
Lâm Động do dự một chút rồi hỏi.
- Luân Hồi Cảnh cũng phân biệt mạnh yếu, chỉ là cường giả bình thường không biết mà thôi.
Thôn Phệ Chủ bình thản nói:
- Cường giả mới bước vào Luân Hồi Cảnh chỉ có thể được coi là Luân Hồi Cảnh phổ thông, ví dụ như hai Dị Ma Vương bị ta giết chính là thuộc tầng thứ ấy.
- Tuy cường giả Luân Hồi Cảnh lợi hại, nhưng họ cũng sợ một thứ.
- Luân Hồi Kiếp?
Lâm Động khẽ nói, hắn cũng có nghe qua về thứ này.
- Ừm.
Thôn Phệ Chủ gật đầu:
- Trong Luân Hồi Cảnh có ba tầng Luân Hồi Kiếp, vượt qua mỗi tầng thực lực sẽ khác biệt một trời một vực so với tầng trước. Đương nhiên Luân Hồi Kiếp cũng vô cùng đáng sợ, phần lớn cường giả Luân Hồi Kiếp đều chết ở đó.
- Rất nhiều cường giả Luân Hồi Cảnh dù đã đạt đến mức có thể xung kích Luân Hồi Kiếp nhưng vẫn không dám thử, vì bước một bước rất có khả năng sẽ bị diệt vong.
Sắc mặt Lâm Động ngưng trọng, khiến cả cường giả đỉnh phong Luân Hồi Cảnh cũng phải sợ, xem ra Luân Hồi Kiếp thật sự rất đáng sợ.
- Để có được sức mạnh đương nhiên sẽ có nguy hiểm đi kèm, đó là đạo lý vĩnh hằng bất biến.
Thôn Phệ Chủ cười:
- Từ thời Viễn Cổ đến này, cũng không có nhiều người yên lành vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp.
- Chắc tiền bối đã vượt qua rồi đúng không?
Lâm Động cười.
- Bát chủ Viễn Cổ đều vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp, nhưng trong tám người bọn ta, thực lực lớn nhất là tiểu sư muội.
Thôn Phệ Chủ nói.
- Băng Chủ sao?
- Tiểu sư muội là đệ tử được lão sư thu nhận muộn nhất, nhưng thiên phú kinh người nhất. Năm đó, sau khi muội ấy bước vào Luân Hồi, trong không đến một năm đã bắt đầu vượt Luân Hồi Kiếp, hơn nữa…
Nói đến đây, gương mặt Thôn Phệ Chủ thoáng qua vẻ khâm phục:
- Muội ấy vượt qua cùng một lúc cả ba tầng.
- Cùng một lúc ba tầng?
Lâm Động sững người, ánh mắt hiện vẻ kinh hãi.
- Đúng vậy, Luân Hồi Kiếp khủng bố dị thường, vượt qua một tầng đã là không dễ, vượt một lúc ba tầng càng đáng sợ hơn. Khí phách và năng lực của tiểu sư muội đến ta cũng không bì kịp.
Thôn Phệ Chủ cảm thán.
Lâm Động gật đầu, chẳng trách mà Băng Chủ được Phù Tổ coi trọng như vậy, thiên phú và sự gan dạ đó thực sự hiếm thấy.
- Thế Phù Tổ đại nhân thuộc tầng thứ nào?
Lâm Động tò mò hỏi. Vượt qua ba tầng Luân Hồi Kiếp đã là cường giả đỉnh phong thật sự trong trời đất, còn Phù Tổ hiển nhiên đã vượt qua tầng thứ ấy.
- Sau Luân Hồi là Tổ Cảnh.
Sắc mặt Thôn Phệ Chủ trịnh trọng, khi nói đến hai chữ cuối cùng, ánh mắt cũng vô cùng nghiêm nghị.
- Tổ Cảnh?
Thôn Phệ Chủ gật đầu:
- Nhìn từ thời Viễn Cổ đến giờ, chỉ có mình lão sư đạt đến mức độ đó. Còn làm thế nào để đạt được thì ta cảm ngộ vạn năm cũng chưa hiểu được.
Đến đây Thôn Phệ Chủ lại cười:
- Đương nhiên, nếu dễ dàng cảm ngộ được thì đám dị ma kia đâu dám ra tay với chúng ta?
- Trong đám dị ma, có lẽ chỉ có Dị Ma Hoàng của chúng xuất thể mới sánh ngang được với lão sư.
- Dị Ma Hoàng? Trong trận đại chiến năm đó có xuất hiện Dị Ma Hoàng sao?
Lâm Động chép miệng.
Thôn Phệ Chủ gật đầu, vẻ mặt ngưng trọng, tay khẽ vuốt ngực, nói:
- Năm đó, ta suýt chút nữa chết trong tay Dị Ma Hoàng, cũng may lão sư ra tay cứu.
Lâm Động có phần hoảng hốt, hắn không thể tưởng tượng được hai vị này gặp nhau thì sẽ gây ra cảnh tượng hủy thiên diệt địa thế nào.
- Tiên tổ, sau đó thì sao?
Côn Linh nãy giờ vẫn yên lặng nghe hai người nói không kìm được khẽ hỏi.
- Sau đó…
Thôn Phệ Chủ khẽ thở dài:
- Trong một lần lão sư quyết chiến với Dị Ma Hoàng, thiêu đốt Luân Hồi, phong ấn Dị Ma Hoàng bị trọng thương trong khe hở Vị Diện. Cuối cùng phong ấn khe hở ấy lại, cắt đứt đường xâm nhập của Dị Ma tộc. Như thế chúng ta mới chiến thắng.
Lâm Động trầm mặc, dù không trải qua trận chiến năm ấy nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thảm liệt ấy. Trận đại chiến ấy dù giành được chiến thắng cuối cùng nhưng phải trả giá quá đắt.
- Dị Ma tộc ngay từ khi sinh ra đã mạnh hơn chúng ta.
Thôn Phệ Chủ nói.
- Tiền bối không cần phải tự hạ thấp mình, tuy chúng có ưu thế hơn nhưng chúng ta cũng không phải yếu ớt. Chúng có Dị Ma Hoàng thì chúng ta cũng có cường giả Tổ Cảnh, không hề thua kém chúng.
Lâm Động nghiêm mặt.
Thôn Phệ Chủ hơi khựng người rồi cười, bá khí lại tỏa ra:
- Ngươi nói không sai, năm đó ta đã dám ra tay với Dị Ma Hoàng, sao phải sợ chứ? Có điều, muốn đạt đến trình độ của lão sư thì không phải dễ.
- Ta không tin Dị Ma Hoàng của chúng cũng dễ dàng xuất hiện.
Thôn Phệ Chủ gật đầu cười:
- Dị Ma Hoàng năm đó bị lão sư đánh trọng thương phong ấn lại, chứ biết chừng đến giờ đã bị tiêu diệt rồi. Chúng ta cũng không phải sợ đám dị ma đó.
- Tuy hiện giờ trong trời đất này dị ma tiềm phục khắp nơi, có thể hành động bất cứ lúc nào. Nhưng tiểu sư muội bọn họ cũng Luân Hồi chuyển thế, chỉ cần họ tỉnh lại thì dị ma sẽ chẳng dám làm gì.
Lâm Động nghe thế, ánh mắt có phần phức tạp, nếu Băng Chủ tỉnh dậy thì không phải sẽ…thay thế ý thức của Ứng Hoan Hoan sao?
Thiếu nữ có bím tóc đen dài, tay cầm đàn, nhanh nhẹn hoạt bát khiến lòng hắn ấm áp năm đó sắp biến mất sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Động không kìm được siết tay lại, trong lòng thấy nhói đau.
Thôn Phệ Chủ thấy Lâm Động bỗng nhiên không nói gì, dường như hiểu được điều gì đó, khẽ nói:
- Ngươi cũng không cần quá lo lắng, thường thì luân hồi chuyển thế kiếp này sẽ là chủ đạo…
Lâm Động cười khan, đương nhiên hắn biết Thôn Phệ Chủ đang an ủi hắn, chỉ có điều Băng Chủ có thể trong trường hợp thông thường sao? Thực lực của nàng ấy đến Thôn Phệ Chủ cũng phải nhận thua một bậc, nếu nàng chuyển thế thì ai sẽ giữ ý thức chủ đạo? Điều này rất khó nói.
- Giờ nghĩ nhiều cũng chẳng được gì, vẫn nên làm tốt việc của mình đã.
Thôn Phệ Chủ nói đầy thâm ý:
- Chỉ khi có đủ sức mạnh thì ngươi mới thay đổi được điều gì đó.
- Vãn bối thụ giáo.
Lâm Động trầm giọng nói, đúng là giờ có nghĩ nữa cũng chẳng ích gì, chi bằng nâng cao thực lực lên.Hắn chưa bao giờ nhận thua, dù đối thủ lần này là Băng Chủ đến Thôn Phệ Chủ cũng phải thấy không bằng, hắn cũng không hề sợ hãi.
Cho dù hy vọng nhỏ nhoi thế nào hắn cũng tuyệt đối không từ bỏ! Hắn sẽ cướp Ứng Hoan Hoan trở về!
Lâm Động siết chặt tay, đôi mắt ánh lên sự kiên nghị.
- Thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa…
Thôn Phệ Chủ khẽ cười, ngài nhìn xung quanh có phần lưu luyến, ánh mắt dừng lại ở Lâm Động và colu:
- Lát nữa ta giao truyền thừa cho hai ngươi, nhưng hãy nhớ kỹ, tiếp nhận truyền thừa cũng có mạo hiểm rất lớn. Ta truyền lại cho các ngươi cảm ngộ cả đời ta về Luân Hồi. Côn Linh có huyết mạch của ta, có lẽ sẽ giữ được sự tỉnh táo, còn Lâm Động thì dễ bị lạc hhướng. Một khi mất phương hướng trong Luân hồi thì sẽ mãi mãi không có cơ hội tỉnh lại.
Nói đến đây, sắc mặt Thôn Phệ Chủ vô cùng ngưng trọng. Lâm Động cũng gật đầu trịnh trọng, hắn cũng không bất ngờ trước rủi ro ấy, muốn có sức mạnh phải trả giá, đó là điều đương nhiên.
- Vì thé, trong truyền thừa, Linh Nhi hãy tận lực bảo vệ cho Lâm Động tỉnh táo. Hai người sẽ có liên quan chặt chẽ với nhau, một người xảy ra chuyện người kia sẽ bị ảnh hưởng.
Thôn Phệ Chủ nói.
- Hai người chuẩn bị đi, ta cũng động thủ đây. Còn thành bại thế nào phải xem các ngươi thôi.
Hai người Lâm Động gật đầu, sắc mặt có phần ngưng trọng, cùng ngồi xuống, tâm thần dần bình tĩnh lại.
Thôn Phệ Chủ thấy thế, giang hai tay ra, cảm nhận trời đất này một lần nữa, sắc mặt có phần quyết luyến, một lúc lâu sau, thân thể dần cong lại, hắc quang tỏa ra biến thành một cái hắc động khổng lồ.
Hắc động xoay chuyển, rồi giống như một cái miệng lớn dần nuốt lấy Lâm Động và Côn Linh.
- Tiếp theo phải dựa vào các ngươi thôi. Hy vọng truyền thừa của ta sẽ không biến mất tại đây…
Hắc động xoay chuyển, chỉ có giọng nói của Thôn Phệ Chủ vang vọng trong không gian, cuối cùng dần biến mất, vị cường giả đỉnh phong cuối cùng cũng tiêu tan.