Vũ Động Càn Khôn

Chương 1184

Sát khí kinh người bắn thẳng lên không trung, nhiệt độ không gian như lạnh đi, mấy người Lam Anh đứng gần Lâm Động nhất đều không thể chịu đựng thứ sát khi khủng khiếp đó, gương mặt tái nhợt vội lùi về phía sau.

- Đại ca.

Tiểu Viêm thấy thế vội nói.

Sát khí dần tan đi, sự dữ dằn trên gương mặt Lâm Động cũng dần biến mất, chỉ có điều cái lạnh băng hàn trong mắt hắn vẫn khiến có thể khiến hồn phách của người khác đông cứng.

- Lam Anh cô nương, có thể dẫn đường cho ta không? Bọn ta phải lập tức về vương triều Đại Viêm.

Lâm Động nhìn Lam Anh.

- Ừm.

Lam Anh nhìn những người hoàng tộc của vương triều Tiên phía sau rồi gật đầu.

- Lam Anh cô nương yên tâm, ta sẽ phái người đưa tộc nhân của cô đến nơi an toàn.

Lâm Động biết sự lo lắng của Lam Anh, bèn nói.

- Vậy thì đa tạ.

Lam Anh thở phào, cảm kích nói. Với thân phận và thực lực hiện nay của Lâm Động, chỉ cần nói ra câu này thì chắc hẳn ở Đông Huyền Vực tộc nhân của nàng sẽ được an toàn.

- Mạc sư thúc, con cùng Lâm Động đến vương triều Đại Viêm, tộc nhân của con nhờ vào người.

Lam Anh quay sang nói với Mạc sư thúc.

Mạc sư thúc gật đầu, cũng không phản đối gì, đám người Lâm Động này quá khủng bố, ngay Cửu Thiên Thái Thanh Cung cũng không đắc tội được, Lam Anh có thể nhờ việc này mà có chút quan hệ với Lâm Động, như thế cũng rất có lợi cho bà.

Lâm Động khẽ vẫy tay, đội trưởng của Hổ Phệ Quân nhanh chóng tiến lên trước, cung kính nói:

- Đại thủ lĩnh.

- Ngươi dẫn hai trăm Hổ Phệ Quân bảo vệ họ đến nơi an toàn.

- Rõ!

Vị đội trưởng lập tức đáp.

- Lam Anh cô nương, chúng ta đi thôi.

Lâm Động nhìn Lam Anh, nói.

Mạc sư thúc nhìn người đội trưởng kia một cái, ánh mắt không khỏi kinh thán. Bà cảm nhận được thực lực của hắn dường như đã là Tử Huyền Cảnh đại thành đỉnh phong, hơn nữa khí tức của đội Hổ Phệ Quân phía sau cũng vô cùng cường hãn.

- Không ngờ chỉ chưa đến ba năm mà người đệ tử Đạo Tông năm đó đã mạnh đến mức độ này. Ba kẻ ở Nguyên Môn kia nếu biết con kiến trong mắt chúng năm đó đã trưởng thành thế này thì không biết có hối hận không?

Mạc sư thúc thầm cảm khái, rồi cảm thấy vô cùng thống khoái, Nguyên Môn phát động chiến tranh, Đông Huyền Vực lại hỗn loạn, nay cuối cùng cũng có người đến xử trí chúng, Lâm Động trước mắt đây tuyệt đối là một ngôi sát tinh khiến người ta sợ hãi.

- Đi thôi.

Sau khi dặn dò xong, Lâm Động không ở lại thêm chút nào nữa, tinh thần lực bùng phát bọc lấy Lâm Anh, thân thể khẽ động, ngay một giây sau đã xuất hiện ở cách đó nghìn trượng.

Xoẹt xoẹt!

Thấy Lâm Động động thân, mấy người Tiểu Điêu, Tiểu Viêm cũng lập tức theo sát, Hổ Phệ Quân cũng bay lên, rồi giống như một đám mây đen cùng với sát khí cuồn cuộn theo phía sau.

Mạc sư thúc nhìn trận dung như vậy không kìm được cảm thán, trận dung đáng sợ như vậy, ở Đông Huyền Vực e là chỉ có siêu cấp tông phái mới có được.

Đạo Tông có một đệ tử biến thái thế này đúng là không thể không khiến kẻ khác ghen tị.



- Lam Anh cô nương, có thể cho ta biết cục diện hiện nay của Đông Huyền Vực không?

Mấy người Lâm Động thi triển tốc độ nhanh đến cực hạn, Lam Anh hoàn toàn phụ thuộc vào tinh thần lực của Lâm Động mới theo kịp mà không mất chút sức nào. Lâm Động lúc này quay sang, nhân lúc đi trên đường hỏi về tình hình Đông Huyền Vực.

- Hiện nay, Bát đại siêu cấp tông phái của Đông Huyền Vực, trừ Nguyên Môn ra chỉ còn Đạo Tông và Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Những tông phái khác không đầu hàng Nguyên Môn thì cũng bị chúng hủy diệt.

Lam Anh khẽ thở dài.

- Thực lực của Nguyên Môn không mạnh đến mức đó chứ?

Lâm Động chau mày, tuy trước đây Nguyên Môn là siêu cấp tông phái mạnh nhất Đông Huyền Vực, nhưng tuyệt đối không có khả năng khai chiến với cùng một lúc nhiều siêu cấp tông phái như vậy.

- Theo lý thì đúng nhưu vậy, nhưng không lâu sau khi chiến tranh bắt đầu, Nguyên Môn đã bạo phát thực lực vô cùng khủng bố. Siêu cấp tông phái bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của chúng. Trước đây chúng đã che giấu quá kỹ.

Lam Anh nói.

Lâm Động nheo mắt, sợ là không phải Nguyên Môn che giấu quá kỹ mà là có sự tương trợ, mà rất có thể là từ dị ma…

Từ ma chủng trong người ba người bọn Thôi Nguyên, Lâm Động biết, giữa Nguyên Môn và Dị ma chắc chắn có dây mơ rễ má gì đó. Dị ma muốn dùng thủ đoạn nâng cao thực lực cho đệ tử Nguyên Môn cũng không phải không thể. Chỉ là đám không ngờ đám khốn kiếp đó lại câu kết với dị ma.

- Lam Anh cô nương, Đạo Tông hiện giờ vẫn ổn chúe?

Lâm Động khẽ hỏi. Khi nói đến hai chữ đó, ánh mắt hắn vô cùng phức tạp, tuy hắn chỉ ở Đạo Tông một năm, nhưng nếu nói gia tộc Lâm thị là gia đình đầu tiên của hắn, thì Đạo Tông chính là gia đình thứ hai. Rất nhiều người và sự việc ở đó hắn mãi mãi không thể quên được.

Ứng Hoan Hoan, Ứng Tiếu Tiếu, Vương Diêm, Ngộ Đạo, Ứng Huyền Tử, còn cả các sư huynh đệ Hoang Điện…

Mấy năm nay Lâm Động đã trải qua quá nhiều việc, nhưng chỉ có một năm ở Đạo Tông là khiến hắn cảm thấy ấm áp, cảm gicá đó dù đã tạo ra Tứ Tượng Cung hắn cũng không thể cảm nhận được.

Lam Anh nhìn Lâm Động, nàng đương nhiên đã nghe nói đến việc ở Dị Ma Thành ba năm trước. Lâm Động khi ấy sợ liên lụy Đạo Tông nên đã tuyên bố rời khỏi đó trước mặt tất cả mọi người…

- Đạo Tông vẫn ổn, tuy Nguyên Môn nhiều lần xâm phạm nhưng đều bị họ ngăn chặn, Đạo Tông hiện nay đã có một nhân vật lợi hại, chắc ngươi cũng biết.

- Ồ?

Lâm Động cười, bàn tay không kìm được siết chặt lại, tâm cảnh trước nay vẫn bình tĩnh lúc này gợn lên chút sóng.

- Cô ấy là Ứng Hoan Hoan, con gái chưởng giáo Đạo Tông. Giờ cô ấy là người nổi tiếng khắp Đông Huyền Vực. Lần đó Nguyên Môn phái ba cường giả Chuyển Luân Cảnh tấn công Đạo Tông nhưng tất cả đều bị Ứng Hoan Hoan chặn lại. Cuối cùng tuy cô ấy bị thương một chút nhưng ba cường giả Chuyển Luân Cảnh thì bị trọng thương.

Ngữ khí Lam Anh bất giác trở nên cuồng nhiệt, ánh mắt hiện vẻ sùng bái. Ứng Hoan Hoan đã trở thành nhân vật truyền kỳ ở Đông Huyền Vực.

- Nàng ấy bị thương?

Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, sát khí khiến Lam Anh không chịu đựng được lại có dấu hiệu xuất hiện.

- Đó là chuyện nửa năm trước rồi. Không biết Ứng Hoan Hoan tu luyện thế nào mà thực lực ngày một lợi hại. Chính vì có cô ấy tọa trấn mà Đạo Tông mới không bị Nguyên Môn xâm phạm. Nhưng dù Đạo Tông có nhân vậy lợi hại như vậy nhưng bất lực Nguyên Môn lại ẩn tàng thực lực quá khủng bố. Vì thế ĐạoT Tông vẫn bị dồn ép phải trốn trong đại trận hộ tông, vô cùng bị động.

Lam Anh vội nói.

- Bọn tạp chủng Nguyên Môn!

Lâm Động nghiến răng, sát ý cuộn lên trong lòng, đương nhiên hắn hiểu tại sao thực lực Ứng Hoan Hoan lại tiến bộ nhanh như vậy, chắc chắn là sức mạnh Băng Chủ đang phục hồi. Nhưng khi nó hoàn toàn phục hồi thì e là Lâm Động cũng không biết nàng là Ứng Hoan Hoan hay Băng Chủ nữa.

Bọn khốn kiếp Nguyên Môn đã dùng cách này để ép Ứng Hoan Hoan đến mức Lâm Động không muốn nhìn thấy, hơn nữa khi nghĩ đến thảm cảnh của Đạo Tông và áp lực Ứng Hoan Hoan phải chịu, sát ý của hắn không thể không cuộn trào.

Hắn thực không thể tưởng, một tiểu công chúa nhí nhảnh được các sư huynh đệ Đạo Tông nâng niu năm đó sẽ gánh vác trọng trách trên đôi vai yếu mềm kia thế nào.

- Có lẽ Đạo Tông còn kiên trì được một thời gian nữa. Đợi khi vương triều Đại Viêm thoát khỏi cảnh nguy hiểm thì ngươi có thể đi giúp họ.

Lam Anh nói, rồi dường như muốn phân tán sát ý của Lâm Động, nàng nói:

- Hơn nữa vương triều Đại Viêm hiện nay cũng không còn như xưa, thực lực của họ không thua kém gì siêu cấp vương triều.

Lâm Động ngạc nhiên, năm đó khi hắn rời đi vương triều đại viêm chỉ là một vương triều cấp thấp, lúc này lại có thực lực sánh ngang với siêu cấp vương triều sao?

- Còn không phải là nhờ ngươi sao? Từ sau khi ngươi bị ép đi, năm nào Đạo Tông cũng tặng lượng lớn thiên tài địa bảo cho vương triều Đại Viêm. Đương nhiên phần lớn là tặng Lâm thị. Ngoài ra, Đạo Tông lo cha mẹ ngươi gặp chuyện, cũng phái không ít cường giả ở trong Đại Viêm, đây cũng là nguyên nhân Đại Viêm kiên trì được lâu như vậy trong tình cảnh hỗn loạn.

Lam Anh giải thích.

Lâm Động khẽ gật, ánh mắt có phần phức tạp. Đạo Tông đối với hắn không bạc, hắn biết iicó lẽ đây là một loại bồi thường của Ứng Huyền Tử đối với hắn. Nhưng chuyện ở Dị Ma Thành năm đó Lâm Động chưa bao giờ trách Ứng Huyền Tử. Ngài là chưởng giáo, trên lưng gánh vác không chỉ vinh nhục của một cá nhân, ngài phải có trách nhiệm với hàng vạn đệ tử Đạo Tông.

Vì thế ngài hành sự không thể tùy tiện như Ứng Hoan Hoan được, hơn nữa Lâm Động cũng biết sự tương trợ sau đó của ngài. Dù với thực lực và thân phận hắn hiện tại đã khác một trời một vực với ba năm trước nhưng hắn vẫn rất tôn trọng vị chưởng giáo Đạo Tông này.

- Có tất cả ba siêu cấp vương triều tấn công Đại Viêmm. Chúng đều nằm dưới chướng Nguyên Môn, trước đây chúng cũng có tranh chấp với Đại Viêm, lần này nhân cơ hội bạo phát. Có điều, thực lực Đại Viêm hiện nay cũng không vừa, vẫn giằng co với chúng, mãi đến cách đây không lâu Nguyên Môn phái cường giả ra, Đại Viêm rút lui liên tục, cuối cùng phải cố thủ ở Đô Thành.

Lâm Động gật đầu, trong mắt là sát khí lạnh lùng, hắn mặc kệ những siêu cấp vương triều kia có lợi ích gì không, nếu cha mẹ và người thân của hắn bị chút tổn thương nào hắn sẽ cho chúng biết thể nào là trả giá bằng máu.

Còn nữa…bọn đầu sỏ Nguyên Môn, ta sẽ cho các ngươi biết, hành động của ba tên lão cẩu năm đó đã gây nên tai họa lớn thế nào cho các ngươi!

Lam Anh thấy Lâm Động như thế cũng không nói nhiều nữa, chốc chốc lại chỉ hướng. Tuy vương triều Tiên cách Đại Viêm rất xa, nhưng với tốc độ của mấy người Lâm Động, chỉ nửa ngày là đã vượt qua vô số vương triều, rồi vương triều Đại Viêm đang chìm trong khói lửa cũng dần xuất hiện trong tầm mắt Lâm Động…
Bình Luận (0)
Comment