Vũ Động Càn Khôn

Chương 1195

Không gian vỡ tan, Lâm Động đứng phía trước sắc mặt không chút biểu cảm, nhưng trán toát mồ hôi lạnh. Tuy từ lúc biết Ứng Hoan Hoan và Lăng Thanh Trúc đều đến thăm họ thì hắn đã thấy không lành, nhưng không ngờ hai người họ lại gặp nhau.

Làm thế nào đây?

Khi ấy, Ứng Hoan Hoan cười, nhìn hắn đầy thâm ý rồi bước qua hắn, thân hình kiều diễm biến mất trong khe hở không gian. Lâm Động thấy thế lắc đầu bất lực rồi đi theo.

Bên ngoài Đại Hoang Vu Bi, hai thân ảnh bay ra, bên ở đây lúc này bị bao trùm bởi vô số tầng nguyên lực, Ứng Huyền Tử, Tiểu Điêu, Chúc Lê đại trưởng lão đều đang chờ đợi với vẻ mặt nặng nề.

Khi hai thân ảnh đó bay ra, ánh mắt họ đều hiện lên sự căng thẳng, đến khi nhìn rõ thì mới thở phào.

- Thế nào rồi?

Ứng Huyền Tử không kìm được hỏi, dù gì ngài cũng biết dị ma bị trấn áp trong Đại Hoang Vu Bi khủng bố đến mức nào, một khi chúng thoát ra thì sẽ gây nên đại họa.

- Giải quyết rồi.

Lâm Động cười. Ứng Huyền Tử nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi tầng phòng ngự trên bầu trời dần tan biến.

Lâm Động cúi xuống vẫy tay với Đại Hoang Vu Bi. Chỉ thấy trên Đại Hoang Vu Bi bỗng bắn ra vô số đạo ánh sán, Đại Hoang Vu Bi nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn bằng bàn tay, rơi vào tay Lâm Động.

Hắn cầm miếng thạch bài trong tay, sau khi vấn đề dị ma được giải quyết Lâm Động mơ hồ cảm nhận được sự lớn mạnh của Đại Hoang Vu Bi.

Đại Hoang Vu Bi xếp thứ ba trong bảng Viễn Cổ Thần Vật, năm đó Phù Tổ luyện chế ra để chấn áp dị ma. Ở thời Viễn Cổ không biết có bao nhiêu Dị Ma Vương đã chết trong tay nó. Nếu không phải sau đó bị tổn thương nặng nề thì có lẽ thực lực đã đạt đến mức Dị Ma Vương hai tầng Luân Hồi Kiếp cũng bị nó quần cho tơi tả.

Đến nay, Đại Hoang Vu Bi rơi vào tay Lâm Động đúng là như hổ thêm cánh. Tính ra Lâm Động cũng có thể coi là chuyên da trừ ma, toàn thân đầy bảo bối đều mang tính khắc chế dị ma khá lớn.

Trần Chân thấy Đại Hoang Vu Bi được Lâm Động lấy đi thì chép miệng có phần tiếc nuối. Hoang Điện có có Đại Hoang Vu Bi là niềm tự hào, tuy thứ võ học này rất rất ít người có tư cách lĩnh ngộ nhưng dù gì đó cũng là bảo bối chấn điện, giờ bị Lâm Động lấy đi Hoang Điện cũng mất đi cái dọa người.

Lâm Động nhìn thấy vẻ mặt đó không kìm được cười, tinh thần lực ngưng tụ biến thành một tấm thạch bi bằng bàn tay rồi ném cho Trần Chân.

- Trần Chân sư thúc, đây chính là phương pháp tu luyện Đại Hoang Vu Bi, nhưng món võ học này quá cao thâm khó lường, người không có thiên phú không chỉ không học được mà ngược lại có thể hại thân. Vì thế phải lựa chọn thật kỹ những người muốn tham ngộ nó.

Lâm Động nói.

Món võ học này nếu có người thiên phú hơn người lĩnh ngộ được thì có lẽ Đạo Tông sau này sẽ có thêm cường giả có thể trọng dụng. Đương nhiên hắn không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho mình, nếu không có Đạo Tông thì hắn cũng chẳng có Đại Hoang Vu Kinh.

Trần Chân vội nhận lấy, trên gương mặt già nua hiện vẻ mừng rỡ, vội gật đầu nói:

- Ngươi yên tâm, sau này Hoang Điện ta nhất định sẽ có hậu bối tham ngộ được nó.

Lâm Động cười, nhìn đại địa trống rỗng, trong lòng có cảm giác nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề của Đại Hoang Vu Bi, nếu vậy chỉ còn một vấn đề nữa thôi…

- Nguyên Môn…Các ngươi đã xâm phạm Đạo Tông, vậy ta sẽ ở đây đợi các ngươi.

Lâm Động ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn về hướng tây, sát khí lan tỏa..

Hai ngày sau đó, Lâm Động đích thân dẫn quân tọa chấn Đạo Tông, có hắn không khí của cả Đạo Tông như được đổi mới hoàn toàn. Trước đó, nếu nói Đạo Tông luôn trong tình trạng thấp tha thấp thỏm thì nay đấu chí ngút trời. Chắc hẳn dù Đạo Tông có đến ngay thì họ cũng không hề sợ hãi.

Nguồn gốc của dũng khí đó đến từ chính thân ảnh gầy gò hàng ngày đều đứng trên đỉnh núi kia. Thân ảnh ấy không cao lớn bệ vệ nhưng nó giống như một loại tín niệm vậy.

Mỗi người đệ tử Đạo Tông đều tin rằng, chỉ cần thân ảnh ấy không gục ngã thì mặt trời mãi mãi tỏa sáng.

Trong hai ngày này, tất cả đệ tử Đạo Tông sau khi hoàn thành tu luyện hàng ngày đều sẽ nhìn lên đỉnh núi cao nhất với ánh mắt tôn sùng cuồng nhiệt. Một số thiếu nữ thỉnh thoảng còn đầy ngưỡng mộ và ngượng ngập. Dù sau thì thân ảnh và khí độ đến Ứng Huyền Tử cũng khó lòng theo kịp ấy, với những thiếu nữ mà nói thì đúng là có sức sát thương không nhỏ.

Đương nhiên, cũng không ai nghĩ nhiều, vì hàng ngày bên cạnh thân ảnh đó đều có một người cũng xuất sắc không kém. Gương mặt mỹ lệ của nàng, mái tóc màu lam lạnh của nàng, dưới sự chiếu rọi của ánh tịch dương tỏa ra thứ ánh sáng khiến lòng người rung động. Tuy quanh người nàng lúc nào cũng bị bao bọc bởi hàn ý nhưng không ai là không cảm nhận được khi nhìn người thanh niên kia ánh mắt sắc bén của nàng đều trở nên dịu dàng.

Lâm Động cũng tranh thủ hai ngày này để luyện hóa Đại Hoang Vu Bi để hoàn toàn khống chế được nó. Đây cũng là giai đoạn cuối cùng, dù sao Đại Hoang Vu Bi đến giờ là vật vô chủ, mà Lâm Động lại được sự chấp nhận của nó, luyện hóa cũng không gặp trở ngại gì.

Sau khi luyện hóa Đại Hoang Vu Bi, Lâm Động cũng ngày càng cảm nhận được sự cường đại của nó. Khác với món thần vật Tổ Thạch thuộc loại ôn hòa tịnh hóa ma khí, Đại Hoang Vu Bi được tạo ra là để chấn áp t diệt dị ma. Vì thế nó mang tính công kích không gì sánh được. Sức công kích của nó đến Lâm Động cũng phải thầm cảm thán, có Đại Hoang Vu Bi trong tay sau này hắn đã có thêm thu đoạn lợi hại đối phó với dị ma.

Hai ngày lặng lẽ trôi qua, nhưng điều khiến Lâm Động nghi hoặc đó là cảnh tượng Nguyên Môn sẽ mang quân hùng hổ xâm phạm đã không diễn ra. Đại quân vẫn nghiêm nghị chờ địch không hề phát hiện được tông tích gì của Nguyên Môn.

Đương nhiên, dù nghi hoặc nhưng Đạo Tông vẫn giữ nguyên sự cảnh giác và đề phòng. Chỉ có điều, theo yêu cầu của Lâm Động, Đạo Tông đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, đồng thời bắt đầu thu thập các tin tình báo trên Đông Huyền Vực.

Đạo Tông trước đây rất ít khi làm việc này, vì hồi đó họ đã bị Nguyên Môn chèn ép chỉ có thể cố thủ tông môn, căn bản không có lực lượng để làm việc khác.

Hai ngày trôi qua trong sự an tĩnh một cách quỷ dị…trên đỉnh núi, Lâm Động đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt vượt qua cảnh tượng phồn hoa của Đạo Tông nhìn về phía xa. Ở đó bầu trời vẫn một màu xanh lam, đàn chim bay lượn yên bình.

- Vẫn không có động tĩnh gì sao?

Lâm Động chau mày lẩm nhẩm.

- Từ tình báo nhận được, trong phạm vi một nghìn dặm quanh Đạo Tông không hề có hành tung gì của Nguyên Môn.

Ứng Hoan Hoan đứng phía sau nghe thấy hắn lẩm nhẩm thì lên tiếng.

- Nguyên Môn hận Đạo Tông chúng ta tận xương tủy, trong số các siêu cấp tông phái, chúng muốn tiêu diệt nhất là Đạo Tông. Theo lý thì chúng phải không thể nhẫn nhịn mới phải. Tại sai thời gian này lại chẳng có động tĩnh gì?

Lâm Động khẽ nói.

Ứng Hoan Hoan khẽ lắc đầu:

- Bên vương triều Đại Viêm có gì không?

- Không. Ta đã đặt ấn không gian ở vương triều Đại Viêm, nếu có động tĩnh ta sẽ cảm nhận được ngay.

Lâm Động cũng lắc đầu. Cha mẹ ta ở vương triều Đại Viêm, đương nhiên ta phải đặt tầng phòng vệ hoàn hảo.

Ứng Hoan Hoan nhíu mày, sự yên tĩnh bất thường này khiến người ta thật bất an.

Hai người đứng trên đỉnh núi một lúc lâu, đều lắc đầu định rời đi thì Lâm Động đột nhiên ngoảnh sang hướng Đạo Tông. Một thân ảnh bay tới, rồi xuất hiện trong tầm mắt Lâm Động.

- Lâm Động sư huynh, Hoan Hoan tiểu sư tỷ.

Thân ảnh đó nhanh chóng bay tới gần, gọi hai người đầy gấp gáp.

- An Nhiên? Sao thế?

Lâm Động hơi khựng người, hỏi.

- Chết rồi, không hay rồi.

Mặt An Nhiên đỏ bừng, hốt hoảng nói:

- Chưởng giáo bảo muội đến nói cho hai người, Nguyên Môn có động tĩnh rồi.

- Ồ?

Lâm Động vội hỏi:

- Nguyên Môn tấn công rồi?

- Không.

An Nhiên thở dốc, sắc mặt hơi thay đổi nói:

- Nguyên Môn không tấn công, nhưng chúng đến vây công Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Theo tin tức chúng ta nhận được, Cửu Thiên Thái Thanh Cung liên tiếp rút lui, tông môn sắp không giữ được nữa rồi.

- Cửu Thiên Thái Thanh Cung?

Lâm Động và Ứng Hoan Hoan đều giật mình, sắc mặt Lâm Động đột nhiên kịch biến.

- Lâm Động sư huynh, chưởng giáo bảo muội đến hỏi chúng ta nên làm gì? Đi giúp Cửu Thiên Thái Thanh Cung hay cố thủ?

An Nhiên hỏi.

Lâm Động siết chặt nắm đấm, lúc này đi giúp Cửu Thiên Thái Thanh Cung thì chắc chắn phải phân tán lực lượng, nhỡ chẳng may chúng kế điệu hổ ly sơn, Nguyên Môn nhân cơ hội tấn công thì phải làm sao? Nhưng nếu không đi…Cửu Thiên Thái Thanh Cung chắc chắn sẽ bị công phá, lúc đó…e là Lăng Thanh Trúc khó lòng thoát nạn.

Nghĩ tới người nữ tử khiến hắn không thể quên đó, đương nhiên Lâm Động không thể ngồi yên không quản.

- Siêu cấp tông phái ở Đông Huyền Vực đến này chỉ còn Đạo Tông chúng ta và Cửu Thiên Thái Thanh Cung. Kẻ địch chung là Nguyên Môn, vì thế có thể coi là nửa đồng minh rồi. Nếu họ bị tiêu diệt thì cũng không lợi gì cho Đạo Tông cả.

Phía sau Lâm Động vang lên một giọng nói.

- Nhưng…

Lâm Động quay lại nhìn Ứng Hoan Hoan. Nàng nhìn hắn một cái rồi quay đi:

- Chúng ta có thể đặt ấn không gian ở Đạo Tông, một khi có biến sẽ xuyên qua không gian trở về, có lẽ sẽ kịp.

Lâm Động hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng hạ quyết tâm, gật đầu thật mạnh, trầm giọng nói:

- An Nhiên, thông báo cho chưởng giáo, chúng ta đi trợ giúp Cửu Thiên Thái Thanh Cung!

- Vâng!

An Nhiên vội đáp rồi nhanh quay người đi. Rất nhanh Đạo Tông đã vang lên tiếng chuông gấp gáp.

Lâm Động nhìn cả Đạo Tông trở nên xao động, thở ra một hơi rồi nhìn Ứng Hoan Hoan, lưỡng lự nói:

- Hay là muội ở lại chấn thủ Đạo Tông?

Ứng Hoan Hoan nhìn mà Lâm Động không kìm được cười khan. Nàng đưa tay ra nắm lấy tay hắn, một nụ cười xinh xắn nở trên gương mặt bị bao phủ bởi hàn khí khiến Lâm Động bất giác đắm chìm trong đó. Một giọng nói êm dịu truyền tới khiến hắn toát mồ hôi.

- Muội cũng phải đi, còn để gặp người có tên Lăng Thanh Trúc đó, hồi đó nhìn từ xa không rõ lắm…
Bình Luận (0)
Comment