Vũ Động Càn Khôn

Chương 1207

Trên một ngọn núi cách trăm dặm bên ngoài Nguyên Môn, có hàng trăm đệ tử Nguyên Môn tập trung lại. Đây là nơi chuyên dùng để giám sát tình hình ở xung quanh Nguyên Môn. Trước đây đương nhiên không có chỗ này, vì hồi đó chỉ có Nguyên Môn đi đánh kẻ khác chứ làm gì có kẻ nào dám đến hoành hành.

Đương nhiên, cũng nói rồi, đó là trước đây.

Cục diện hiện nay ở Đông Huyền Vực chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã có chuyển biến kinh người. Kiểu chuyển biến này thậm chí đến các vương triều phụ thuộc Nguyên Môn cũng nhận thấy. Một vài vương triều thông minh đã vội vàng rút tay chân về, cố thủ trong vương triều của mình, không dám đi đánh vương triều khác bừa bãi nữa. Họ biết rõ, một khi Nguyên Môn thất bại, tuy không thể giết hết những vương triều bên dưới Nguyên Môn, nhưng một số vương triều khiêu chiến nhiều chắc chắn sẽ bị thanh tẩy.

Vì thế, trước khi cục diện chưa sáng tỏ thì vẫn nên biết điều một chút thì hơn.

Trên đỉnh núi, những ánh mắt nhạy bén không ngừng quét ra xung quanh, chốc chốc lại có người bay ra kiểm tra các chỗ.

- Đó là gì vậy?

Đột nhiên có người kêu lên kinh ngạc, bên cạnh hắn cũng có một số người ngẩng lên nhìn. Chỉ thấy ở phía chân trời xa xôi đột nhiên phát sáng chói lòa, trong đó dường như còn có vô số thân ảnh.

- Chết rồi, phát tín hiệu đi!

Những kẻ canh gác này sắc mặt đại biến, ánh mắt có phần sợ hãi, chúng thét lên.

Vút!

Ánh sáng đỏ rực bắn ra từ tay chúng, cuối cùng nở rộ ở phía chân trời, dù cách trăm dặm cũng có thể nhìn thấy dễ dàng.

Ngay khi tín hiệu vừa phát đi thì ánh sáng ở phía chân trời lập tức bùng phát. Chúng nhìn thấy bên trong quầng sáng là vô số thân ảnh, ai cũng nhìn chúng với ánh mắt hung hăng đầy thù hận.

Soạt soạt!

Không có bất cứ lời thừa thãi nào, vô số công kích lập tức ập tới, cả ngọn núi bị san bằng trước công thế cuồng bạo đó.

Những thân ảnh kia không hề dừng lại mà lao thẳng về phía tông môn của Nguyên Môn. Khi bên này phát tín hiệu thì một vài nơi khác cũng có tín hiệu tỏa sáng trên bầu trời, nhưng rồi rất nhanh đã bị những quang ảnh tràn lên như ong vỡ tổ che khuất.

Ngọn lửa phục thù ập tới từ bốn phương tám hướng bao vây chặt cứng quanh Nguyên Môn.

Tông môn Nguyên Môn.

Ma khí lan tỏa khắp bên trong, thấp thoáng còn có tiếng quỷ rống vọng ra. Lúc này Nguyên Môn cũng đã trở nên hỗn loạn, vô số thân ảnh bay qua, ngâng rlên thì thấy từ phía xa một biển người vô tận đang tràn tới.

Số lượng đó thật sự không thể biết được là bao nhiêu người.

Trận thế này, dù là đệ tử Nguyên Môn trong mắt có ma khí cũng vẫn hiện lên sự sợ hãi.

- Giết!

Trên bầu trời, vô số thân ảnh xuất hiện bên ngoài tông môn của Nguyên Môn, trong đó không ít người vừa nhìn thấy người của Nguyên Môn là mắt đỏ quạch, gầm lên một tiếng, hàng nghìn vạn người xông thẳng về phía Nguyên Môn.

- Hừ, muốn chết hả!

Nhưng khi họ xông vào thì trong Nguyên Môn một âm thanh lạnh lùng vang lên, một luồng nguyên lực màu đen khổng lồ hung hăng quét qua. Chỉ thấy những ai bị chạm phải tất cả đều rữa ra chỉ còn xương trắng, thậm chí chưa kêu lên được tiếng nào đã rơi xuống đất.

Gặp phải sự ngăn cản hung hăng đó họ mới phục hồi lý trí và vội vàng lùi về sau, ánh mắt nhìn Nguyên Môn đầy sợ hai.

Có vết xe đổ của những người lỗ mãng đằng trước, những quang ảnh phía sau cũng dần bình tĩnh, không dám lao bừa vào nữa, tất cả đều đứng trên không nhìn Nguyên Môn với ánh mắt thù hận.

Lúc này biển người tách ra một khi hở, đội quân của Đạo Tông tràn vào, đứng đầu chính là mấy người Lâm Động, Ứng Huyền Tử.

Sau khi họ xuất hiện thì sĩ khí của những cường giả ở xung quanh cũng được vực dậy một chút, ánh mắt nhìn Nguyên Môn đã có thêm nộ hỏa.

Lâm Động nhìn vào trong Nguyên Môn, không kìm được lắc đầu. Không ngờ tông phái cường đại nhất Đông Huyền Vực lại trở thành thế này.

- Nguyên Môn tam cẩu, đến lúc này rồi vẫn muốn rụt cổ sao?

Lâm Động lạnh lùng nhìn quanh Nguyên Môn, giọng nói được nguyên lực hùng hồn bao bọc vang lên như sấm rền.

- To gan, các ngươi dám xông vào tông môn Nguyên Môn, đúng là muốn tìm cái chết!

Phía trên bầu trời của Nguyên Môn, một trưởng lão quát.

- Ở đây cũng có chỗ cho ngươi nói sao?

Liễu Thanh trừng mắt, miệng há ra, lập tức tiếng long ngâm vang lên, thanh âm mang theo long uy cuồn cuộn xung kích về phía trưởng lão kia.

Có điều, khi tiếng long ngâm vừa mới vào trong tông môn Nguyên Môn thì một đạo hắc quang bay vút ra từ sâu bên trong đánh tan tiếng long ngâm.

- Ha ha, ngươi cũng có bản lĩnh đấy, mời được cả cường giả của Long tộc đến Đông Huyền Vực.

Từ bên trong bay ra ba đạo hắc quang, đứng bên phải là một kẻ da trắng bóc, mái tóc màu bạc; bên trái mặc áo đen, da trắng như ngọc, một bàn tay trắng nhợt.

Ở giữa là một bạch y nam tử, đôi mắt hắn có hai màu trắng đen đan xen giống như hình tượng âm dương.

Dáng vẻ này, khí thế giống hệt ba năm về trước này, ngoài ba kẻ đứng đầu Nguyên Môn thì còn là ai?

Lâm Động nhìn chúng, sát ý dâng tràn trong mắt, hôm nay là ngày hắn vẫn mong chờ kể từ ngày bị ép buộc phải rời khỏi Đông Huyền Vực ba năm trước…

Ba năm nay, vì ngày này, không biết hắn đã phải trải qua bao trận sinh tử.

Phù!

Lâm Động thở hắt ra một hơi, khí tức của hắn cũng dần thay đổi. Nếu nói hắn trước đó là thanh kiếm sắc trong bao thì lúc này nó đã xuất bao rồi.

Tiểu Điêu, Tiểu Viêm cũng siết chặt tay, ánh mắt lấp lánh đầy hung quang.

Ba người bọn Thiên Nguyên Tử cũng cảm nhận được sự thay đổi khí tức của Lâm Động, ánh mắt ngưng đọng, thần sắc nặng nề hơn. Cho dù có thừa nhận hay không thì chúng cũng không thể phủ nhận Lâm Động hiện nay đã không còn là tên đệ tử Đạo Tông nhỏ bé ba năm trước nữa rồi.

- Năm đó thực sự nên không tiếc mọi thủ đoạn mà giết chết ngươi.

Thiên Nguyên Tử dường như thở dài, nói.

- Lẽ nào năm đó các ngươi có nương tay sao?

Lâm Động cười, ngữ khí đầy châm chọc. Năm đó, để đối phó với một đệ tử Đạo Tông như hắn, cả ba kẻ đứng đầu Nguyên Môn đều ra tay. Cuối cùng, nếu không phải Thanh Trĩ xuyên qua không gian cứu hắn thì chúng có thoát được không còn chưa biết được.

Thiên Nguyên Tử nheo mắt, hàn quang lóe lên trong mắt, lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng không cần đắc ý, năm đó để ngươi chạy mất, lần nãy giải quyết cũng vậy cả thôi.

- Lần này thì có lẽ đến lượt ba lão cẩu các ngươi xui xẻo rồi.

Lâm Động khẽ nói.

- Ngông cuồng! Ngươi tưởng chỉ mình ngươi mạnh hơn sao? Bản tọa sẽ cho ngươi thấy rốt cuộc giữa chúng ta có khoảng cách thế nào!

Sắc mặt Nhân Nguyên Tử tối sầm lại, thân hình khẽ động là trực tiếp xuất hiện phía trước Lâm Động, bàn tay hắn đưa ra bọc quanh bởi năng lượng Luân Hồi.

- Luân Hồi Cảnh?

Mấy người Chúc Lê đại trưởng lão ở xung quanh cảm ứng được đều hơi kinh ngạc, định ra tay thì Lâm Động ngăn lại. Hắn vung tay lên, một đạo hắc quang bắn ra từ trong ống tay áo, biến thành một hắc ảnh cảm trường đao lạnh lùng nhìn Nhân Nguyên Tử đang tấn công tới, không chút do dự giương trường đao lên chém mạnh xuống.

Xoẹt!

Trường đao chém tới, không hề có bất cứ dao động kinh người nào, nhưng đồng tử của Nhân Nguyên Tử co rút, một thứ cảm giác nguy hiểm trào dâng trong hắn.

Phụt!

Khi ấy, trường đao đã chém xuống bàn tay hắn, năng lượng Luân Hồi bị cắt đứt, máu tươi bắn ra tung tóe.

Á!

Nhân Nguyên Tử thét lên thảm thiết, thân hình lùi nhanh về sau, không gian biến dạng rồi hắn trốn vào trong Nguyên Môn rồi nhìn hắc ảnh phía trước Lâm Động đầy sợ hãi.

- Cẩn thận một chút, thứ đó có chút cổ quái.

Thiên Nguyên Tử nhìn chăm chăm hắc ảnh kia nói.

Nhân Nguyên Tử nghiến răng, sắc mặt trắng đen lẫn lộn, không ngờ vừa ra tay đã bị Lâm Động hạ uy phong như vậy.

- Tên tiểu tử này đã có chuẩn bị.

Địa Nguyên Tử nãy giờ chưa nói gì cũng lên tiếng.

- Có chuẩn bị sao?

Thiên Nguyên Tử cười nhạt:

- Đã vật thì chúng ta cũng tặng món quà bất ngờ cho hắn.

Dứt lời, hắn vung tay lên, không gian quanh người nhanh chóng biến dạng, hắc vụ cuồn cuộn dường như có một thân ảnh mơ hồ đang chầm chậm bước ra.

Động tĩnh này đương nhiên bọn Lâm Động nhận ra, lông mày nhíu lại họ có thể cảm nhận được một luồng năng lượng vô cùng cổ quái.

Soạt soạt.

Một bàn chân bước ra từ trong không gian biến dạng, hắc vụ trên người hắn dần tan đi để lộ một thân hình mảnh mai, hắn mặc hắc bào, toàn thân được bao phủ bởi bóng tối.

- Ta đang nghĩ, Đạo Tông nhiều người đến đây thế này, ngươi cũng nên gặp lại bằng hữu cũ chứ nhỉ.

Thiên Nguyên Tử cười quỷ dị, nói với thân ảnh kia.

Từ trong ống tay áo thò ra một bàn tay trắng nhợt, rồi chậm rãi gỡ nón che xuống. Một gương trẻ tuổi nhưng tái nhợt lộ ra trước mặt mọi người.

- Đây là?

Lâm Động nhìn kẻ lạ mặt, hơi khựng người lại. Không biết vì sao, rõ ràng hắn rất xa lạ nhưng lại khiến Lâm Động có cảm giác quen thuộc.

Một trận xao động vang lên phía sau Lâm Động, hắn ngoảnh lại thì thấy sắc mặt Ứng Huyền Tử tái đi, tay run run chỉ thân ảnh kia:

- Ngươi…ngươi…Châu Thông, ngươi vẫn còn sống? Sao có thể như vậy?

Châu Thông?

Lâm Động nhìn thân ảnh kia với ánh mắt đầy chấn động, người này lại chính là đệ tử ưu tú nhất của Đạo Tông một trăm năm trước, thậm chí tham ngộ được cả Đại Hoang Vu Kinh, Châu Thông?

Hắn…không phải hắn đã chết trong tay Nguyên Môn sao?
Bình Luận (0)
Comment