Vũ Động Càn Khôn

Chương 1216

Lâm Động ngồi trên không trung, giữa trán là một con mắt đen sâu thẳm tựa hắc động, trong con mắt thần bí đó, dường như hắc động đang lưu chuyển, ánh lôi đình bao hàm trong đó huyền ảo vô cùng.

Hắc động sâu thẳm, lôi đình cuồng bạo.

Hai luồng năng lượng cổ xưa mà hùng hồn tràn ngập trong con mắt thần bí.

Đó là Tổ Phù Nhãn được hình thành từ sức mạnh của hai đạo tổ phù!

- Lâm Động, tuy hiện giờ ngươi đã điều khiển được hai tổ phù nhưng uy lực của Tổ Phù Nhãn quá lớn, rất khó khống chế. Giờ ngươi thi triển e là vẫn còn miễn cưỡng!

Nham vội nói.

Thường thì chỉ khi khống chế được tổ phù tới mức cao thâm thì mới ngưng tụ được Tổ Phù Nhãn. Thôn Phệ Nhãn mà Thôn Phệ Chủ đã thi triển trước đó suýt chuýt nữa đã giết được cả Thập Vương Điện thực lực khủng bố đó. Đương nhiên Lâm Động biết hắn thi triển Tổ Phù Nhãn sẽ không thể có uy lực bằng Thôn Phệ Chủ, nhưng hắn có một ưu thế mà Thôn Phệ Chủ không có, đó là hắn còn có Lôi Đình Tổ Phù!

Thôn Phệ Nhãn của Thôn Phệ Chủ chỉ có thôn phệ lực thuần túy đến cực điểm, còn Tổ Phù Nhãn của Lâm Động lại dung hợp sức mạnh của hai loại tổ phù. Tuy như vậy sẽ khó khống chế, nhưng uy lực thì vô cùng kinh người.

Lâm Động biết hết những điều đó, nhưng tình hình lúc này không cho phép hắn nghĩ nhiều, ba kẻ kia không phải nhân vật tầm thường, giờ chúng lại giở thủ đoạn quỷ dị dung nhập vào Đại Thiên Tà Ma. Cường giả Luân Hồi Cảnh bình thường cũng không phải đối thủ của chúng. Ba huynh đệ họ kiên trì được đến lúc này cũng là dựa vào rất nhiều thủ đoạn. Nhưng dù vậy Tiểu Điêu và Tiểu Viêm vẫn bị thương nghiêm trọng, nếu không dùng đến sát chiêu cuối cùng thì e là trận chiến này sẽ vô cùng nguy hiểm.

Cuộc chiến này cũng thảm liệt như ba năm trước, chỉ có điều họ không thể tháo chạy nữa, giờ họ có khả năng để xoay chuyển cục diện.

Phù!

Lâm Động phả ra một làn hơi trắng, nhìn Tiểu Viêm và Tiểu Điêu người đầy vết thương, cả hai đều có vẻ mệt mỏi, rõ ràng họ đều đã dốc toàn lực chiến đấu rồi.

Nhưng dù vậy họ vẫn không có dấu hiệu từ bỏ, đúng là bọn Thiên Nguyên Tử rất mạnh nhưng dù thế nào họ cũng tuyệt đối không thể để cảnh tượng ba năm trước tái diễn.

- Ta biết rồi.

Nghe lời đáp bình tĩnh của Lâm Động, Nham cũng không nói thêm gì nữa. Hắn biết với tính cách của Lâm Động, đã quyết định rồi thì không ai có thể khiến hắn đổi ý.

- Ba huynh đệ chúng ta, ta là đại ca, ba năm trước đã để họ phải chịu ấm ức, lần này nếu không thể đánh bại chúng, thật sự không còn mặt mũi nào làm đại ca nữa.

Lâm Động cười, rồi chậm rãi nhìn về phía Đại Thiên Tà Ma với ánh mắt sắc lạnh. Ba gương mặt quỷ dị kia cũng đang nhìn hắn với chút biến sắc.

- Ba lão cẩu, đã ba năm rồi, cũng nên trả nợ đi!

Lâm Động nhìn chúng, Tổ Phù Nhãn trên trán càng thêm sâu thẳm, nhưng sắc mặt Lâm Động lại nhanh chóng tái nhợt.

- Nằm mơ giữa ban ngày!

Bọn Thiên Nguyên Tử cười lớn, nhưng vẻ mặt có phần ngưng trọng, chúng có thể cảm nhận được khí tức kinh người tỏa ra từ con mắt trên trán Lâm Động. Hơn nữa, sau cuộc đại náo của Lâm Động trong cơ thể Đại Thiên Tà Ma, cộng với nhưng công kích của hai người Tiểu Viêm, Tiểu Điêu, chúng đã bị tiêu hao không ít, không còn ở trạng thái tốt nhất nữa.

Đương nhiên, dù không phải tốt nhất nhưng bọn Thiên Nguyên Tử vẫn tin rằng với hình thái chiến đấu này không thể thua ba người Lâm Động được!

Uỳnh!

Ma khí cuồn cuộn trào ra từ trong Đại Thiên Tà Ma, chỉ nghe thấy vô số tiếng gầm thét của dã thú vọng ra từ Đại Thiên Tà Ma, ma khí đặc quanh ngưng tụ trên bàn tay Đại Thiên Tà Ma.

Chỉ thấy thân hình Đại Thiên Tà Ma đột nhiên thu nhỏ lại, nhưng theo đó là một thứ năng lượng khủng khiếp bắt đầu tỏa ra từ bàn tay hắn.

Hai người Tiểu Điêu nhận ra điều đó, ánh mắt đều thay đổi, họ có thể cảm nhận được đó dường như là thủ đoạn cuối cùng của ba người bọn Thiên Nguyên Tử.

So với bên Nguyên Môn, Lâm Động rõ ràng bình tĩnh đến cực điểm, quanh người hắn thậm chí không có chút nguyên lực nào.

Một bên cực động với một bên cực tĩnh, khiến mọi người nhìn mà giật thon thót.

Dường như động tĩnh ở đây quá lớn, có không ít người ở phía xa cũng nhìn về phía này. Mọi người đều hiểu trong trận chiến này, trận chiến quan trọng nhất là giữa ba huynh đệ Lâm Động và ba người bọn Thiên Nguyên Tử. Dù là bên nào thất bại thì cũng là đả kích chí mạng.

- Ma khí kinh người thật!

Chúc Lê đại trưởng lão, Liễu Thanh mấy người bọn họ ánh mắt ngưng đọng, vẻ mặt nặng nề. Họ có thể cảm nhận được sự khủng bố củ công thế từ Đại Thiên Tà Ma. Nếu là họ có lẽ căn bản không thể chống đỡ nổi.

- Cũng không biết Lâm Động có tiếp được chiêu không…

Nhìn Lâm Động ngồi yên tĩnh trước ma khí cuồng bạo, trong lòng họ đều lo lắng.

Uỳnh!

Khi Đại Thiên Tà Ma thu nhỏ lại còn trăm trượng thì dừng lại, lúc này trên ma chưởng, ma khí đặc quánh chảy giống như một dòng sông, không gian cũng dần vỡ ra theo dòng chảy ấy.

- Ha ha!!

Bọn Thiên Nguyên Tử cười lớn, rồi sát khí ngưng tụ trong mắt, gầm lên một tiếng:

- Vạn Ma Minh Hà, ma thực vạn vật!

Uỳnh uỳnh!

Dòng ma hà phát ra những tiếng nổ lớn, ma hà đem theo ma khí kinh người điên cuồng đổ về phía Lâm Động.

Những nơi ma hà đi qua không gian như bị rạch tan tành.

Thanh thế đó khiến không chỉ hai người Tiểu Điêu mà ngay cả mấy người Ứng Hoan Hoan ở phía xa cũng tái mặt.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây, hiển nhiên những chiến tuyến khác không còn quan trọng mấy nữa, nếu Lâm Động bại trong tay Nguyên Môn thì cục thế sẽ vô cùng bất lợi cho họ.

Chỉ trong vài giây ma hà đã ập tới, Lâm Động lúc này người hơi rung lên, gương mặt có phần tái trắng, thậm chí những đầu ngón tay cũng trắng bệch.

Ngược lại, Tổ Phù Nhãn trên trán hắn lại vô cùng sáng chói, thâm sâu.

- Tổ Phù Nhãn, tịnh ma quang!

Giọng nói yếu ớt vọng ra từ miệng Lâm Động, đôi mắt hắn nhắm lại, con mắt Tổ Phù Nhãn đột nhiên mở trừng trừng, một chùm hắc quang bắn ra.

Tia sáng đó so với dòng ma hà chỉ như đóm lửa nhỏ so với mặt trời, nhưng lại không hề do dự lao tới, xuyên thủng không gian xông thẳng vào ma hà.

Uỳnh!

Dòng ma hà sắp xung kích lên cơ thể Lâm Động bỗng nhiên đóng băng, ma thủy chỉ cách mặt Lâm Động nửa thước nhưng không thể với tới.

Ầm ầm. 

Mọi người bỗng cảm nhận được một luồng năng lượng đặc biệt phát ra từ trong ma hà. Nó đi đến đâu ma hà nhanh chóng tiêu tán đến đấy. Ma khí tà ác cũng nhanh chóng tiêu biến.

Chỉ trong một vài giây, dòng ma hà khiến cường giả Tử Huyền Cảnh không thể chống đỡ đã biến mất sạch sẽ một cách quỷ dị như vậy.

Sao có thể như vậy? 

Bọn Thiên Nguyên Tử đều lộ vẻ không thể tin nổi.

Vút!

Khi chúng còn sững sờ thì trong ma hà một tia sáng bắn ra, lao thẳng về phía Đại Thiên Tà Ma.

Bọn Thiên Nguyên Tử thấy thế lập tức kinh hãi, hiển nhiên chúng không dám coi thường nó nữa.

Grào!

Đại Thiên Tà Ma gầm lên, cột ma khí trong tay nhằm thẳng đạo ánh sáng kia mà giáng xuống.

Tia sáng bị trúng cột ma khí, lập tức xuất hiện vô số khe rạn, nhưng ngay sau đó cột ma khí cũng nổ tung.

Còn tia sáng thì thế như chẻ tre bắn thẳng vào thân thể to lớn của Đại Thiên Tà Ma trước ánh mắt kinh hãi của bọn Thiên Nguyên Tử.

Lâm Động chầm chậm mở mắt, Tổ Phù Nhan nhanh chóng tiêu tán, thấy ba kẻ đó sắc mặt đầy kinh hãi, hắn nở nụ cười nhạt.

- Các ngươi thua rồi!

Khi Lâm Động vừa dứt lời thì Đại Thiên Tà Ma đã xuất hiện vô số khe nứt, rồi ánh sáng còn bắn ra từ trong những khe hở đó.

Ba người bọn Thiên Nguyên Tử thấy Lâm Động chầm chậm giơ tay lên rồi chĩa về phía chúng và nắm lại.

Bùm!

Ngay sau đó, thân thể khổng lồ của Đại Thiên Tà Ma nổ tung!

Tiếng kếu thảm thhiết của bọn Thiên Nguyên Tử cũng vang lên khắc thế giới đầy ma khí này.
Bình Luận (0)
Comment