Vũ Động Càn Khôn

Chương 162 - Linh Bảo

Khi Lâm Động lao từ trong rừng ra hạ xuống lưng của Tiểu Viêm, đám người Đào lão cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái, không hỏi hắn ở lại phía sau làm gì, trước kia Lâm Động đánh bại Lâm Trần đã khẳng định được thực lực của hắn, cho nên không ai dám trêu chọc gì nữa.

"Đào lão, những tên kia quá đáng như vậy chẳng nhẽ cứ để cho chúng đi hay sao!"

Sau khi Lâm Động trở lại đội ngũ, Lâm Trần vẫn còn tức giận đám người kia, mở miệng nói.

Họ là người của dòng họ Lâm, từ trước tới giờ chỉ có họ bắt nạt người khác, chứ làm gì có chuyện người khác bắt nạt mình, lúc nãy nếu như không phải là Đào lão ra lệnh rời đi, thì kiểu gì cũng có một trận đánh nhau.

"Đám người kia có chút bản lĩnh, nếu như giao thủ chúng ta có thể thắng, nhưng cũng phải trả một cái giá đắt."

Đào lão lắc đầu, nói:

"Việc cấp bách của chúng ta bây giờ là tới Cổ Mộ Phủ, đợi cường giả trong tộc tới, tới khi đó các ngươi muốn đối phó với họ thế nào cũng được. . . .

Đào lão đương nhiên là có chút tức giận.

"Đến lúc đó không thể tha cho bọn họ một cách đơn giản được!"

Lâm Trần nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Khả thì chỉ hơi nhíu nhíu con mắt, nhưng trong mắt lại hiện lên sự lạnh lẽo, đột nhiên nàng quay đầu, nhìn về phía Lâm Động, nhoẻn miệng cười, nói:

"Những tên kia chắc sẽ có kết quả không tốt, đúng không?"

Nghe vậy, Lâm Động giật mình, từ chối cho ý kiến:

"Có lẽ vậy."

Lâm Khả thâm ý cười cười, không hỏi gì nữa.

Hành trình tiếp theo tương đối yên tĩnh, mặ dù hiện giờ đã vào sâu trong Thiên Viêm Sơn Mạch, nhưng đám người Lâm Động vẫn gặp một số đội ngũ đang đi tới, thực lực của họ không kém, ai cũng cảnh giác, hiển nhiên là sợ đối phương bất ngờ xuất thủ.

Ngoài gặp những đoàn người tiến vào, đám người Lâm Động còn gặp phải những con yêu thú, nhưng số lượng cực ít, không phải là yêu thú không dám công kích bọn họ, mà là đám người Đào lão chuẩn bị chu toàn, mang theo một số thuốc bột có tính khắc chế đặc thù với yêu thú. Còn về những yêu thú mạnh hơn, sau khi phát hiện, đội ngũ tránh đường một chút, cho nên hành trình vô cùng an bình.

Trên đường đi, Lâm Động phát hiện ra Lâm Khả cũng chính là một Phù Sư, tuy nói hắn chưa thấy nàng triển khai Tinh Thần Lực công kích, nhưng dựa theo Lâm Động cảm ứng, thực lực của cô nàng chắc chắn không kém.

Một ngày vội vã di chuyển qua đi, cho tới khi bóng đêm qua bao phủ dãy núi, đám người Lâm Động cũng dừng lại, ban đêm là thế giới của yêu thú, không ai dám cậy mạnh mà di chuyển cả.

Sau khi trò chuyện một lúc, Lâm Động trở về lều của mình, ngồi xếp bằng tu luyện.

Ánh trăng nhàn nhạt từ phía chân trời chiếu xuống, làm cho dãy núi này như phủ một tầng bạc mỏng, thỉnh thoảng lại có những tiếng thú rống trầm thấp truyền ra.

Trong đội ngũ im lìm, đột nhiên có một thân ảnh lao ra, một người mốt thú xuất hiện, không tiếng động biến mất trong rừng rậm.

Khi vào trong rừng, Lâm Động hạ mình xuống một bãi đất trống, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Đi thôi."

Lâm Động nhẹ giọng nói, thân hình đang định di chuyển thì đột nhiên xoay người, ở trên một thân cây phía sau chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một thiếu nữ áo xanh thanh lệ, đang mỉm cười nhìn hắn.

"Lâm Khả?"

Nhìn bạch y nữ tử kia, Lâm Động nhíu mày.

"Có phải ngươi muốn đi tìm đám người hôm nay không?"

Lâm Khả mà bay xuống, thấp giọng cười nói:

"Thêm ta nữa, có được không?"

Lâm Động ngẩn ra, nói:

"Cô cũng có dự định này?"

Đám người Tống Đao hiển nhiên không phải là nhân vật bình thường, sự hung ác độc địa của họ Huyết Lang Bang còn kém xa, nếu như không có liên quan tới Vạn Kim Thương Hội và Đổng Tố thì Lâm Động không muốn nhúng tay vào.

"Chẳng nhẽ ngươi không biết nữ nhân là sinh vật có thù tất báo hay sao?"

Đối với câu hỏi của Lâm Động, Lâm Khả đáng yêu nghiêng đầu cười.

"Chỉ vì một câu nói ư. . ."

Lâm Động khóe miệng co quắp một chút, chẳng nhẽ nữ nhân nào trong dòng họ cũng có tính cách này?

"Tùy cô."

Tuy rằng không biết được đáp án chuẩn xác, nhưng Lâm Động cũng không hỏi thêm gì nữa, bỏ lại một câu sau đó ngồi lên lưng Tiểu Viêm, hóa thành một cái bóng đỏ lao vào trong rừng.

"Vù!"

Trong khi Lâm Động xuất phát thì ở phía sau Lâm Động đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lâm Khả chân đạp một thanh trường kiếm kỳ lạ do băng tuyết ngưng tụ thành, trường kiêm phát ra những đốm sáng trong đêm, Lâm Động nhìn thấy nó mà tim đập thình thịch.

"Đây là loại kiếm gì mà có uy lực như vậy?"

Trong lòng Lâm Động rung động, hắn biết cái băng kiếm này không phải là vật bình thường, nếu so sánh thì Băng Huyền Kiếm và Ly Hỏa kiếm của hắn chỉ là rác rưởi.

"Đây là Linh Bảo, ai, cái tên tiểu tử này đúng là kiến thức hạn hẹp, cũng khó trách, ngươi chỉ ru rú ở cái thôn này sao biết được thế giới như thế nào. . ."

Trong lúc Lâm Động đang kinh ngạc thì thanh âm của Tiểu Điêu lại vang lên.

"Linh Bảo? Nó là cái gì?"

Nghe vậy, Lâm Động sửng sốt, hỏi.

"Nói một cái đơn giản, những thứ gì có linh tính thì gọi là Linh Bảo, thứ này phải Linh Phù Sư mới rèn ra được, ở Đại Viêm vương triều thứ này rất ít."

Tiểu Điêu tùy ý trả lời.

"Phải Linh Phù Sư mới có thể rèn. . ."

Trong mắt Lâm Động chấn động, nếu như vậy thì Nham đại sư cũng không có thực lực rèn ra Linh Bảo, thảo nào khi ở Viêm Thành hắn không nhìn thấy vật này.

"Không hổ là người nội tộc. . ."

Lâm Động có chút thèm thuồng nhìn thoáng qua thanh Toái Băng Kiếm dưới chân Lâm Khả, đây là thứ tốt trong nội tộc, Lâm Khả đạp kiếm trong đêm trông như một tiên tử.

"Ngươi biết vị trí của bọn họ không?"

Lâm Khả cười nói.

"Có, hôm nay khi ta động thủ với họ. . . có để lại một tinh thần ấn ký trên đao của đối phương."

Lâm Động gật đầu, nhìn Lâm Khả nhíu mày, cổ quái nói:

"Ngươi cũng để lại?"

"Ta nói rồi, nữ nhân có thù tất báo."

Lâm Khả thản nhiên cười nói.

Lâm Động đảo cặp mắt trắng dã, hóa ra cô gái này đã có ý định từ khi đám người kia động thủ, đúng là không ngờ, trông Lâm Khả xinh đẹp động lòng người mà thủ đoạn cũng độc ác như vậy.

Không nhìn vào Toái Băng kiếm nữa, Lâm Động vỗ vào lưng Tiểu Viêm, tốc độ của Tiểu Viêm bỗng nhiên nhanh hơn, giống như một cái bóng đỏ biến mất trong rừng cây.

Ở phía sau, Lâm Khả nhàn nhã bay theo, trông tình hình này thì khống chế Toái Băng kiếm không tốn bao nhiêu Tinh thần lực của nàng.

Hai người một thú nhanh chóng xẹt qua trong rừng, ước chừng mười mấy phút đồng hồ sau đó, tốc độ của họ mới chậm lại, Tinh Thần Lực của hai người đều không kém, năng lực phân biệt phương vị đương nhiên cũng tốt, họ nhận ra ở phía trước có Nguyên Lực ba động cộng với thanh âm chém giết nho nhỏ truyền ra.

"Đã động thủ rồi ư. . .

Nghe thấy mấy câu này, đôi mắt Lâm Động co rút lại.

Trong khe núi, lửa trại hừng hực, mấy trăm thân ảnh đang giao thủ với nhau. . . Tiếng chém giết cùng với thanh âm đao kiếm chạm nhau liên tiếp vang lên, mùi máu tươi nồng nặc lan tỏa trong đêm khiến cho người khác thấy ớn lạnh.

"Tống Đao, Vạn Kim Thương Hội chúng ta không oán không cừu gì với Đao Đồ Bang của ngươi, vì sao các ngươi tương trợ Huyết Lang Bang gây khó dễ cho bọn ta!"

Hạ Vạn Kim sắc mặt âm trầm, hắn tung một chưởng đánh cho một tên địch thủ phun máu bật ra, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào nam tử cường tráng, mà người này chính là Tống Đao!

"Bắt người vì tiền, giúp người giải nạn, Hạ hội trưởng chẳng lẽ không hiểu cả đạo lý này hay sao?"

Nghe thấy Hạ Vạn Kim nói như vậy, Tống Đao kia không khỏi cười, liếm vết máu trở trên tay, cười nói.

"Huyết Lang Bang trả ngươi giá như thế nào, Vạn Kim Thương Hội chúng ta trả gấp đôi!"

Hạ Vạn Kim trầm giọng nói.

"Ha ha, Hạ Vạn Kim, cái giá của Huyết Lang Bang chúng ta chính là khi Vạn Kim Thương Hội bị diệt, ta sẽ đem một nửa tài sản của các ngươi cho Đao Đồ Bang, cái giá này, ngươi đáp ứng được sao?"

Nghe thấy Hạ Vạn Kim nói như vậy, Nhạc Sơn không khỏi điên cuồng cười nói.

"Muốn nuốt Vạn Kim Thương Hội chúng ta, chỉ sợ các ngươi cũng sẽ chết!"

Hạ Vạn Kim sắc mặt âm hàn, lạnh lẽo nói.

"Cái này không cần ngươi quan tâm, giết cho ta!"

Nhạc Sơn cười dữ tợn, bàn tay vung lên, đông đảo hảo thủ của Huyết Lang Bang như hổ đói lao ra, điên cuồng xông tới đám nhân mã của Vạn Kim Thương Hội.

Thấy Huyết Lang Bang và Đao Đồ Bang toàn lực hạ thủ, áp lực đè lên Vạn Kim Thương Hội tăng lên nhiều, nhân số giảm xuống nhanh chóng.

"Đổng Tố, ngươi bảo hộ cho Chỉ Lam chạy đi, ta yểm hộ cho các ngươi!"

Nhìn thấy nhân mã phe mình tử thương thảm trọng, ánh mắt Hạ Vạn Kim đỏ lên, hắn gầm nhẹ một tiếng.

Ở phía sau, Đổng Tố mặt biến sắc, trong mắt hiện lên sự không cam chịu, hiện giờ Vạn Kim Thương Hội đang ở thế hạ phong, đối phương có hai gã cường giả Đại Viên Mãn, bằng vào thực lực này, nếu liều mạng với họ chỉ có con đường chết.

"Đi, nếu các ngươi rơi vào trong tay bọn họ sẽ chết thảm hơn đó!"

Nhìn thấy Đổng Tố chần chờ, Hạ Vạn Kim phẫn nộ quát.

Đổng Tố cắn môi, bỗng nhiên gật đầu một cái, quay người ôm Hạ Chỉ Lam, sau đó liều mạng đột phá vòng vây.

"Còn muốn chạy? Ha ha, Tố tổng quản, sự xinh đẹp của ngươi mấy huynh đệ Đồ Đao Bang chúng ta hâm mộ đã lâu, sao có thể để cho một đại mỹ nhân như ngươi chạy được chứ?"

Nhìn thấy Đổng Tố chuẩn bị lui lại, Tống Đao vốn đang đợi thời cơ, nhất thời cười lớn một tiếng, vung tay lên:

"Các huynh đệ Đao Đồ Bang, bắt lấy nàng!"

"Ha ha!"

Nghe thấy Tống Đao cười ra lệnh, ánh mắt đám nhân mã Đồ Đao Bang đỏ bừng, trong miệng bọn họ phát ra những tiếng cười như thú, như thủy triều lao tới hai người.

Nhìn thấy rất nhiều nhân mã vọt tới, sắc mặt Đổng Tố biến đổi, tóm lấy Hạ Chỉ Lam, dồn Nguyên Lực đẩy một cái:

"Chỉ Lam, chạy đi!"

"Đám rùa đen!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hạ Vạn Kim cũng nổi giận, khí tức Nguyên Đan cảnh Đại Viên Mãn đột nhiên tuôn ra dữ dội, nhưng mà lúc hắn định lao tới thì Nhạc Sơn đã xuất hiện ngăn cản.

"Ha ha, Hạ Vạn Kim, hôm nay chính là ngày Vạn Kim Thương Hội các ngươi bị diệt!"

Trong lúc Nhạc Sơn ngăn cản Hạ Vạn Kim, Tống Đao cười lớn một tiếng, thân hình lóe lên lao tới đám người Đổng Tố, trong ánh lửa trại bừng bình, thân hình của nữ nhân trước mặt càng gợi cảm, ánh mắt của Tống Đao trở nên đỏ bừng.

Nhìn thấy Tống Đao tự mình xuất thủ, Đổng Tố mặt lạnh như băng, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng.

"Tố tổng quản, Vạn Kim Thương Hội không có gì đáng lưu luyến, không bằng tới Đao Đồ Bang, Tống Đao ta nhất định sẽ lấy lễ đối đãi!"

Tống Đao nhìn chằm chằm vào Đổng Tố, cười nói.

Khuôn mặt Đổng Tố băng lãnh, ngọc thủ nắm chặt, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện ở trong tay.

Thấy thế, Tống Đao có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể phất phất tay, nói:

"Bắt lấy nàng, nhớ kỹ, không nên làm bị thương mỹ nhân."

"Dạ!"

Nghe thấy Tống Đao căn dặn, đám nhân mã Đao Đồ Bang nhất thời nở nụ cười dâm đãng, sau đó tản ra xung quanh, vây lấy Đổng Tố.

"Ra tay!"

Một người trong bọn họ ra lệnh, đám nhân mã Đồ Đao Bang đồng thời lao tới, ba động Nguyên Lực cũng lập tức bạo phát.

"Giết!"

Nhìn thấy cảnh tượng này, Đổng Tố cắn răng, quát một tiếng lạnh lẽo, lúc này ngoại trừ liều mạng thì làm gì còn con đường nào khác.

"Rống!"

Nhưng mà, ngay khi Đổng Tố định liều mạng với đám người Đồ Đao Bang, một tiếng thú gầm đột nhiên từ trong rừng rậm truyền ra, một cái bóng đỏ nhanh như chớp lao vào trong đám người, cái đuôi đỏ của nó dựng lên, quét một cái, đánh bay mấy người của Đồ Đao Bang.

Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho đội ngũ của đám nhân mã Đồ Đao Bang rối loạn, trong mắt Tống Đao hiện hàn mang, nhìn về con hổ lớn ở trước mặt, sau đó chuyển sang nhìn người đang ở trên lưng hổ:

"Là ngươi?"

"Lâm Động? !"

Đổng Tố cũng ngẩn người vì cứu binh đột nhiên xuất hiện, khi nàng thấy thiếu niên ngồi trên lưng hổ, trong mắt hiện lên sự hưng phấn.

Nhưng khi nàng thấy Lâm Động chỉ tới một mình, sự hưng phấn lập tức giảm xuống, trong mắt hiện lên sự lo lắng, với tình hình bây giờ, Lâm Động có tới cũng chỉ chịu chết mà thôi!

Dù sao, Tống Đao và Nhạc Sơn đều là cường giả Đại Viên Mãn!

Mời các bạn chung tay chế bom tết Nguyên Đán với Oanh, các bạn có khả năng đọc VP, có thời gian ít nhiều xin góp sức. Tất cả xin liên hệ với pic Thảo Luận.

Bình Luận (0)
Comment