Vũ Động Càn Khôn

Chương 184 - Uy Lực Của Phù Khôi.

Cơn lốc nguyên lực đáng sợ, ngay lúc này với một khí thế dời non lấp biển, điên cuồng thổi quét qua, xung quanh gần trăm trượng, tất cả cây cối, đều bị làm cho gãy, trong thời gian ngắn ngủi, mảnh rừng này, liền trở nên trống trải lạ thường.

Hưu!

Kim quang đỏ rực tràn ngập chân trời, một thân ảnh từ trong đó phi ngược ra, rơi mạnh xuống giữa núi rừng, giữa đường làm gãy rất nhiều cây to, cuối cùng mới từ từ dừng lại.

Phốc xích!

Người rớt xuống đất, chính là Lâm Động, sắc mặt của hắn lúc này có chút tái nhợt, cuối cùng một ngụm máu tươi phun ra, có điều, tuy rằng tình hình không được tốt lắm, nhưng ánh mắt của hắn, lại nóng vô cùng, đây là là lần đầu tiên hắn đối chiến với cao thủ Tạo Hình Cảnh, tuy rằng gian nan, nhưng lại vô cùng vui sướng.

Giữa không trung, kim quang gào thét, một đạo thân ảnh cũng bị chấn kinh nhanh chóng lui ngược lại, có điều khi cước bộ lùi khoảng mười bước, hắn mạnh mẽ quát một tiếng, kim thương trong tay xoay mạnh giữa không trung, mới có thể đứng vững lại, tuy rằng nói cơ thể đứng vững, nhưng vẫn có một luồng kình phong phá thể cường mãnh mà ra, khiến cho một mảnh núi đá phía sau đối phương vỡ vụn ra.

- Hảo tiểu tử!

Sắc mặt Vương Viêm lúc này có vẻ tái mét, bàn tay nắm chặt lấy Đại La Kim Thương. Ánh mắt điềm nhiên nhìn về phía thân ảnh của Lâm Động ở nơi xa, hắn không ngờ tới rằng đối phương lại khó giải quyết đến như vậy, thậm chí cho dù là sau khi hắn sử dụng đến Đại La Kim Thương, vẫn có thể ngoan cường chống trả đến mức này.

Hắn vốn rất ương ngạnh, tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân mình trong tay một tên tiểu tử chỉ là Nguyên Đan Đại viên mãn có được kết quả như thế này, cho nên, hôm nay, bất luận thế nào, đều phải giết cho được Lâm Động!

- Ta đây muốn biết ngươi hôm nay rốt cuộc có thể đỡ được bao nhiêu thương của ta?

Trong ánh mắt sự lạnh lùng dâng tràn, sát ý tràn ngập, Vương Viêm lớn tiếng quát, lúc nãy sự công kích của Lâm Động đích thực là cuồng mạnh kinh người, thậm chí đã có thể giao thủ cùng hắn, nhưng nhãn lực của Vương Viêm cũng hơn người, tự nhiên cũng nhìn ra được sự công kích khi nãy của Lâm Động chỉ là khinh lực mà thôi, cùng với mức hùng hồn của nguyên lực, không thể kéo dài như vậy được.

Oanh!

Tiếng quát vừa dứt, kim thương trong tay Vương Viêm lại rung lên, thân ảnh nhanh chóng phi tới, người thương hợp nhất, hóa thành một luồng sáng màu vàng cắt ngang trời, đem theo một luồng thương khí sắc bén vô cùng bá đạo, điên cuồng hướng về phía Lâm Động.

Những nơi kim quang lướt qua, dưới mặt đất, trực tiếp bị nứt ra thành những cái hố sâu, giống như một con mãng xà dữ tợn, lăn lộn dưới nền đất.

Nhìn dáng vẻ đó, Vương Viêm hiển nhiên là sát ý nồng nặc, những biểu hiện của Lâm Động, đều khiến hắn hiểu rằng, người này vẫn là sớm ngày trừ diệt vẫn tốt hơn, nếu không thì, ngày sau e rằng sẽ là một phiền phức lớn.

Kim quang tràn ngập phía chân trời, nhanh chóng phóng lớn trong nhãn đồng của Lâm Động, có điều lần này, hắn lại không hề né tránh, chỉ là ánh mắt điềm nhiên nhìn chằm chằm vào đạo kim quang đó.

- Chịu chết đi!

Kim quang trong nháy mắt đã phi đến, nhìn Lâm Động không hề động đậy, gương mặt Vương Viêm cũng hiện lên nét dữ tợn, cánh tay đột nhiên rung lên, kim quang trong tay giống như một con giao long màu vàng, tỏa ra sát khí sắc bén bá đạo, bổ xuống Lâm Động.

Hưu!

Kim quang xẹt qua, chớp mắt đã tới, nhưng mà, ngay lúc đạo kim quang đó sắp bổ xuống Lâm Động, một thân ảnh khôi ngô, đột nhiên xuất hiện, cơ thể màu thanh đồng, cũng ngay lúc này phát ra ánh sáng chói mắt, chợt một quyền tung ra!

Oanh long long!

Một quyền này, không hề có dấu vết gì, nếu có, cũng chỉ là nguyên lực chuyển động cuồng bạo vô cùng, những nguyên lực này, dường như ngưng tụ thành tinh thể, một quyền tung ra, không khí nổ tung, thậm chí ngay cả những cây cối gần đó, đều ‘bang’ một tiếng, nổ tung thành bột phấn rải khắp trời.

Quyền phong đáng sợ như đột nhiên ào tới, cũng khiến cho trong mắt Vương Viêm xuất hiện vẻ kinh sợ, nhưng mà vẫn chưa đợi hắn lấy lại tinh thần, quyền phong thanh đồng, đã không chút thương tiếc hung hăng trút xuống mũi nhọn của cây thương.

Đông!

Tiếng gào thét trầm thấp vang lên, đột nhiên vang lên trong khu rừng này, từng đám từng đám rừng, lần lượt đổ rạp xuốg, nếu như trên bầu trời, lại có thể được nhìn thấy, một luồng kình phong vô cùng mạnh mẽ, đang khếch tán ra với dạng hình tròn, những nơi kình phong lướt qua, rừng cây rậm rạp, trực tiếp trở thành bình địa, những Yêu thú xui xẻo trong đó, ngay đến kêu gào còn không kịp, đều bị đè thành những đống thịt nát.

Bang!

Kình phong đáng sợ gào thét, hai thân ảnh trong chính giữa đó, cũng đều bị chấn động đến mức bay ngược ra gần trăm trượng, trên mặt đất, tạo thành hai vết tích cực kỳ dữ tợn.

- Chuyện gì đây?

Ổn định lại thân hình, trên khuôn mặt của Vương Viêm cũng hiện lên một chút đỏ, chợt ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn thân ảnh thanh đồng ở cách đó không xa, sau đó, nhãn đồng chợt co lại.

- Phù khôi!

Đạo thân ảnh thanh đồng, Vương Viêm vốn không xa lạ gì, vì trong Mộ phủ, bọn họ đã gặp mặt, chỉ có điều lần đó, là bốn người bọn họ liên thủ, mới giải quyết được đối phương. Lúc ấy bọn họ còn thèm thuồng đối với vật đó, có điều đáng tiếc là trong Phù khôi đó còn có tàn dư của một vị cao thủ Niết Bàn Cảnh cường giả lại ấn ký, cho nên bọn họ chỉ có thể cam tâm bỏ cuộc.

Nhưng mà, hắn có làm thế nào cũng không ngờ rằng, Phù khôi khiến hắn nảy lòng tham ấy, ngày nay, lại xuất hiện trong tay Lâm Động.

- Tên tiểu tử này, rốt cuộc là có được bao nhiêu bảo bối trong mộ phủ chứ?

Vương Viêm sắc mặt xám xanh, hắn biết rất rõ điểm mạnh của Phù khôi này, không chỉ có thể so sánh với cao thủ Tạo Hình Cảnh, vả lại không có chút cảm giác đau đớn, hoàn toàn là một thứ vũ khí giết người lợi hại, đương đầu với nó, có thể xem là rất khó giải quyết.

Lâm Động chân dẫm lên mũi kiếm, huyền phù trên Phù khôi, ánh mắt điềm nhiên nhìn chằm chằm vào Vương Viêm ở nơi xa cũng bị thương giống như hắn, chợt lòng bàn tay phất lên, Thuần Nguyên Đan liền từ trong túi Càn Khôn nhanh chóng bay ra, mà khi những viên Thuần Nguyên Đan này tiếp xúc với cơ thể Phù khôi, liền hóa thành vô số những Thuần Nguyên Lực tuôn ra.

Giờ phút này đây, tuy rằng mỗi lần Phù khôi công kích, liền sẽ tiêu hao một lượng lớn Thuần Nguyên Đan, nhưng Lâm Động đã không còn lo được nhiều như vậy nữa, cho dù là có liều đến khuynh gia bại sản, hôm nay hắn cũng phải đánh chết hoặc đánh cho tàn phế tên khốn kiếp này.

Cùng với một lượng lớn Thuần Nguyên Đan hòa thành nguyên lực trút vào trong Phù khôi, bên ngoài cơ thể hắn, ánh sáng thanh đồng cũng sáng ngời, thậm chí, trong khóe mắt sâu thẳm đó, đều có thể nhìn thấy tia sáng thanh đồng xuất hiện.

- Đi!

Lại thêm hai ngàn viên Thuần Nguyên Đan như nước chảy được trút ra, Lâm Động không còn thời gian để đau lòng, bàn tay nắm chặt, Phù khôi liền nhanh chóng ‘bang’ một tiếng hóa thành một đạo thanh ảnh mơ hồ bắn ra, tốc độ ấy, khiến vang lên tiếng nổ dữ dội, xuất hiện trước mặt Vương Viêm, không chút chần chừ, quyền tay phát ra tia sáng thanh đồng vô cùng nồng nặc, một quyền tung ra.

Quyền xuất, khí bạo!

Tốc độ của Phù khôi, lại một lần nữa vượt ngoài dự liệu của Vương Viêm, cho đến hiện tại, hắn mới hiểu rằng đơn độc một mình đối phó với Phù khôi là khó khăn đến mức nào, có điều trước mắt đã không còn đường thoái lui, bàn tay vừa phất, Đại La Kim Thương trong tay liền đặt ngang trước mặt.

Bang!

Quyền đầu thanh đồng, giống như một ngọn núi, đập mạnh lên thanh Đại La Kim Thương, sức mạnh đáng sợ, khiến cho thanh kim thương chấn động đến mức cong xuống, sau đó, thân hình của Vương Viêm bay ngược ra sau, hung hăng quật vào trên vách núi, cơ thể đều bị lún sâu vào trong, nơi khóe miệng, thậm chí còn có máu tươi chảy ra.

- Đi!

Lâm Động theo sát mà đến, sắc mặt âm hàn, lại thêm hai ngàn viên Thuần Nguyên Đan rót vào trong Phù khôi, mà cỗ máy giết chóc không biết mệt mỏi và đau đớn này, lại một lần nữa tung ra.

Ngay lúc Phù khôi tiến công, tên Vương Viêm đó cũng bay lên không trung, sắc mặt dữ tợn, kim thương trong tay phát ánh sáng màu vàng, một tiếng quát giận dữ, kim thương trút xuống, hung hăng quét trên thân Phù khôi.

Xuy!

Đại La Kim Thương không hổ danh là Linh bảo Cao cấp, khi sức mạnh sắc bén trút xuống thân Phù khôi, lại trực tiếp khiến nó dao động.

Trọng thương này nếu là kẻ khác, e rằng sẽ lấy mạng người, nhưng Phù khôi lại không có chút cảm quan đau đớn, thân thể dao động, hắn vẫn điềm nhiêm nắm chặt tay, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của Vương Viêm, chen vào, cuối cùng một quyền hung hãn tung ra trên người hắn.

Oanh!

Cơ thể của Vương Viêm, cuối cùng bị oanh ngay chính diện, một ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, trên khắp áo quần của hắn, đều bị luồng cự lực ấy làm cho tan nát.

Ngay lúc Vương Viêm bị đánh thành một người lỏa thể, một vật màu đen cũng bay ra, Lâm Động ở nơi không xa thấy thế, một lực hút vội vàng tuôn ra, trực tiếp trong ánh mắt kinh hãi phẫn nộ của Vương Viêm, đem vật đó hút vào lòng bàn tay mình, đó chính là một cái túi Càn Khôn màu tím đen.

Nhìn cái túi tạo hình tinh xảo này, hiển nhiên chính là túi Càn Khôn cao cấp hiếm thấy!

- Khiến ta ra tay một cách lãng phí như vậy, đây chính là thù lao!

Bắt lấy túi Càn Khôn, Lâm Động không hề khách khí bỏ vào trong ngực, cười nhạt nói.

Nhìn thấy túi Càn Khôn bị Lâm Động đoạt mất, Vương Viêm gần như tức đến thổ huyết, chợt lớn tiếng quát:

- Thẩm lão, giết chết tên tiểu tử này!

Nghe thấy tiếng quát lớn đó của Vương Viêm, Lâm Động cũng đột nhiên cả kinh, tên này, lại còn có trợ thủ sao?

Tuy trong lòng có chút khiếp sợ, phản ứng của Lâm Động cũng không chậm lại, vội vàng vẫy tay, triệu hồi Phù khôi, sau đó thân hình nhanh chóng thoái lui.

- Vương Viêm thiếu gia, lão phu sớm đã nói qua, để ta ra tay là ổn, người cứ phải phí công sức.

Ngay lúc thân hình Lâm Động nhanh chóng thoái lui, một giọng nói có chút già dặn, cũng đột nhiên vang lên trong không trung, chợt một thân ảnh già nua, liền xuất hiện bên cạnh Vương Viêm, dưới chân hắn, giẫm lên một luồng sáng màu xám.

Cùng lúc với sự xuất hiện của thân ảnh già nua ấy, một luồng khí thế không kém gì so với Lâm Lang Thiên, cũng lặng lẽ lan tràn ra.

- Tạo Khí Cảnh?

Nhìn lão giả áo xám đó, nhãn đồng của Lâm Động co mạnh lại, trong lòng cũng dần dần trầm xuống.

Bình Luận (0)
Comment