Gió núi lạnh thấu xương, Lâm Động nhìn bóng hình xinh đẹp tao nhã bên cạnh vách núi đen phía trước, gió nhẹ phất đến, tóc đen nhẹ hất lên, rất có một loại phong thái thoát tục phá không mà đi.
Đối với viện binh đột nhiên tới, Lâm Động hiển nhiên cực kỳ kinh ngạc, hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được, nữ nhân này còn thần tình sát khí ở trước đó không lâu, lại chủ động ra tay cứu hắn.
- Khụ khụ!
Giằng co trầm mặc trên đỉnh núi sau nửa ngày, Lâm Động cuối cùng ho khan một tiếng, chắp tay nói:
- Đa tạ Thanh Trúc cô nương ra tay tương trợ.
- Ta cứu ngươi, chỉ là muốn giết ngươi!
Âm thanh của Lâm Động vừa dứt, đã bị một câu nhàn nhạt phiêu phiêu nghẹn lại, khiến cho sắc mặt xấu hổ, chợt cười khổ nói:
- Vậy điều này cũng khó tránh khỏi vẽ rắn thêm chân?
Lăng Thanh Trúc cũng không trả lời, thần sắcc vẫn lạnh như băng, chỉ có điều, sau khi lạnh như băng, có một tia ba động cực nhạt. Một lát sau, nàng ta xoay người, nhìn thiếu niên, nói:
- Thực lực của ngươi, quá yếu!
Âm thanh của nàng, không có vẻ khinh thường, nếu có, chỉ là sự thật được thuật lại.
- Không ai đã mạnh ngay từ đầu.
Dưới sự lãnh đạm đó, Lâm Động cũng thở một hơi, chậm rãi nói.
- Hai năm sau, ngươi vẫn không phải là đối thủ của Lâm Lang Thiên, sự khiêu chiến này của ngươi, không hề ý nghĩa, chính là uy phong giống thất bại cuối cùng mà thôi.
Lăng Thanh Trúc nhàn nhạt nói.
Nghe được Lăng Thanh Trúc nói thế, sắc mặt của Lâm Động lập tức trầm xuống, có lẽ là trong lòng có cái sợi tơ nào đó quấy phá, hắn có thể vẫn duy trì bình tĩnh khi bọn người Vương Viêm khinh thường cười lạnh, nhưng trước mặt Lăng Thanh Trúc, người nữ nhân đầu tiên có quan hệ xác thịt với hắn, lời nói này khiến hắn không thể chịu nổi.
- Hai năm sau, ta sẽ đánh bại hắn!
Lâm Động hít sâu một hơi, giương mắt nhìn Lăng Thanh Trúc nói.
Lăng Thanh Trúc nhìn thấy trong mắt thiếu niên lộ ra vẻ vô cùng bướng bỉnh cùng kiên nghị, phảng phất không biết tự tin của hắn từ đâu đến. Một lát sau, lông mày nàng khẽ động, quay đầu đi, nói:
- Lần này cứu ngươi, chỉ muốn ngươi đáp ứng ta một cái điều kiện. Việc của Cổ mộ phủ, vĩnh viễn giấu ở trong bụng của ngươi, không cần truyền ra, thậm chí, lập tức chính ngươi, cũng phải cho rằng chưa từng phát sinh!
Nghe được bên tai âm thanh mang theo nhiều điểm lãnh ý của Lăng Thanh Trúc, chẳng biết vì sao, máu Lâm Động trong cơ thể cũng đột nhiên xúc động, hai đấm nắm chặt lại rung động. Đối với sự tình này, hắn sớm có đoán trước, nhưng mà thiếu niên tâm nhiệt, tóm lại là có thêm các loại cảm xúc, có lẽ xem ra không thiết thực tế, thậm chí ảo tưởng non nớt.
Nhưng đồng thời, hắn cũng là hiểu được hơn rõ ràng, Lăng Thanh Trúc đều không phải là loại nữ tử sau khi bị chiếm thân mình, liền sẽ đem thể xác và tinh thần đều giao cho đối phương. Nữ nhân này, nội tâm thanh ngạo quá mức, rất khó tưởng tượng nam tử trong thiên địa sẽ chân chính có được nàng để ý.
Mà hắn ở trong mắt của nàng, Lâm Động tin tưởng rằng, nếu không phải bởi vì việc của Cổ mộ phủ, hai người, tuyệt không có gì giao thiệp.
Nàng là Phượng Hoàng bay lượn bầu trời, còn Lâm Động, chính là một con ấu lang đang trên đường cường đại, mặc dù bởi vì ngẫu nhiên, xuất hiện gặp gỡ bất ngờ, nhưng không thể trông cậy vào, Phượng Hoàng sẽ dừng lại, dựa vào bên cạnh hắn.
Việc này, Lâm Động biết rõ, nhưng rõ ràng thì rõ ràng, muốn tiếp nhận, lại là chuyện không dễ. Thiếu niên mặc dù biết ẩn nhẫn, nhưng đồng dạng có lòng tự trọng rất cao, hắn có thể khuất nhục ẩn nhẫn trước Lâm Lang Thiên, nhưng rất khó bình tĩnh ở trong giọng nói Lăng Thanh Trúc, vẫn duy trì thái độ hờ hững.
Từ góc độ nào đó mà nói, tất cả kích thích sau này, càng lớn hơn.
- Bởi vì ta rất yếu?
- Mặc dù ngươi là Lâm Lang Thiên, những lời ta đã nói, vẫn không thay đổi.
Đôi mắt Lăng Thanh Trúc cụp xuống, ngữ khí bình tĩnh.
- Nếu ta mạnh hơn Lâm Lang Thiên thì sao?
Lâm Động đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt gắt gao giương mắt nhìn Lăng Thanh Trúc.
- Ngươi đang muốn chết?
Lăng Thanh Trúc mày liễu khinh túc, âm thanh lạnh như băng nói:
- Nếu như ngươi còn như vậy, ta liền trực tiếp giết ngươi ở trong này, không nên cho rằng ta không thể ra tay! Không cần cho rằng ta đang nhục nhã ngươi, chuyện của ta và ngươi, chỉ cần lộ ra chút ít, đừng nói là ngươi, cho dù là Gia tộc Lâm thị kia, cũng tất nhiên sẽ hoàn toàn bị trừ khử. Ngươi không phải là kẻ ngu dốt, nên biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, một số sự việc, bất luận ngươi có bao nhiêu nghị lực, quả quyết là không thể làm được! Làm người, đương lượng lực mà đi!
Nghe được Lăng Thanh Trúc lời đến cuối cùng tiếng động lãnh lệ, Lâm Động ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, một lúc lâu, mới âm thanh trầm thấp nói:
- Việc của Cổ mộ phủ, ta sẽ không nhắc tới với bất luận kẻ nào. Mặc dù ngươi luôn khinh thường ta, nhưng hôm nay ngươi với ta có cứu mạng chi ân, ân này, Lâm Động ngày sau sẽ trả!
- Muốn báo đáp ân tình, chờ ngươi có được tư cách tham gia Bách Triêu chi chiến rồi nói sau.
Lăng Thanh Trúc thanh mâu liếc Lâm Động, sau đó tao nhã xoay người, thướt tha mà đi.
- Bách Triêu chi chiến?
Lâm Động rùng mình.
- Đợi khi ngươi thật sự thắng Lâm Lang Thiên, tự nhiên có tư cách biết này là cái gì, nhưng nếu như ngay cả điểm này ngươi chưa từng đạt tới, ngươi nghị lực cùng với lý do thoái thác như vậy, cũng chỉ có điều là võ mồm mà thôi, khiến cho người chê cười.
- Ta nếu là có thể thoát ra từ Bách Triêu chi chiến, có đủ tư cách hay không?
Theo giọng nói đột nhiên có chút biến hóa của Lăng Thanh Trúc, Lâm Động phảng phất nhận thấy được cái gì, rồi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn tuyệt thế thiên hạ kia bước trên thanh liên, trầm giọng nói.
Tư cách mà hắn nói, hắn tin tưởng rằng, Lăng Thanh Trúc có lẽ hiểu được.
Cũng đúng như hắn dự đoán, bóng hình xinh đẹp của Lăng Thanh Trúc, khẽ dừng một chút, trầm mặc được một lát, mới vừa rồi nhàn nhạt nói:
- Miễn cưỡng đủ, chẳng qua, ta không cho rằng ngươi có thể đi đến bước đó, đây không phải là khinh thị, mà là sự thật, bất luận ngươi tiếp thu hay không tiếp thu, nó cũng không thay đổi.
Lâm Động gắt gao giương mắt nhìn bóng hình xinh đẹp kia, phảng phất tụ tập thiên địa linh khí, ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ nóng cháy cùng với không chút nể nang:
- Sẽ có ngày nào đó, đến lúc đó, ta sẽ lại đứng ở trước mặt ngươi, sau đó nói với ngươi, nữ nhân nào ngủ cùng ta, thì nhất định phải là của ta!
Thiếu niên đột nhiên không hề sợ hãi thậm chí làm càn, trực tiếp khiến cho bóng hình xinh đẹp kia cứng đờ, có thể tưởng tượng, giờ phút này hai má tuyệt mỹ dưới sa mỏng kia, đúng là đặc sắc cỡ nào.
Phanh!
Mà lời nói Lâm Động làm càn, cuối cùng cũng đưa tới một chưởng ấn thanh quang đúng như dự đoán, hung hăng oanh phía trên ở lồng ngực của hắn, giống như một khối cự nham oanh kích lên, thậm chí lập tức khóe miệng đều chảy ra vết máu, nhưng mà đối với việc này, Lâm Động lại không chút vẻ thống khổ, ngược lại cười lớn.
- Lời nói ngu xuẩn chẳng biết thế này, trước khi bước được đến bước đó đã lớn tiếng nói, cuối cùng không thể đạt tới… Chỉ một lần này, nếu không, hậu quả liền không phải là một chưởng có thể triệt tiêu. Ta đối với ngươi đã lưu tình, nếu tiến thêm bước nữa, liền thực phải giết ngươi!
Bóng người tuyệt thế thiên hạ bước lên thanh liên, khẽ nghiêng đầu, nhìn thiếu niên bướng bỉnh cơ hồ là bị khảm vào trong cự thạch, nhưng ánh mắt lại vẫn cực kỳ nóng cháy cùng với kiên cường, trong con ngươi trong suốt kia, đột nhiên nảy lên một luồng ba động cực nhạt.
- Lâm Động, hy vọng lần sau gặp mặt, ngươi sẽ không yếu ớt như vậy, mạnh thật sự, không phải dựa vào võ mồm.
Nhẹ tiếng động xoay quanh đỉnh núi, thanh liên hào quang bắt đầu khởi động, xoay trở lại, dưới ánh mắt Lâm Động, hóa thành một thanh quang, liền hướng về phía chân trời, trong giây lát, đều tiêu tán.
Nhìn thanh quang biến mất ở phía chân trời, Lâm Động cũng hút một hơi, từ đá núi nhảy xuống, phun ra huyết bọt trong miệng. Nữ nhân kia một chưởng nhìn như nặng nề, chẳng qua hiển nhiên cũng là có chừng mực, nếu không, hắn cũng không có khả năng nói chuyện đơn giản như thế.
- Tiểu tử, ngươi thật đúng to gan, lúc trước nữ nhân kia nổi giận thật sự, ngươi có chín cái mạng cũng không đủ!
Tiểu điêu thoáng hiện ra trước mặt Lâm Động, cười quái dị nói.
- Nghẹn như vậy để làm chi? Cũng không sợ bị nghẹn ra nội thương sao?
Lâm Động cười cười, ánh mắt nhìn nơi Lăng Thanh Trúc biến mất, nói:
- Đợi lần sau gặp lại, ta muốn quang minh chính đại kéo cái khăn che mặt của nàng xuống.
- Có mê lực, hắc, chẳng qua cũng có chút khó thực hiện, muốn chính đại quang minh kéo cái khăn che mặt nữ nhân kia xuống, còn khó khăn hơn so với việc đánh bại Lâm Lang Thiên.
Tiểu điêu dựng móng vuốt, sau đó đả kích nói:
- Tuy rằng ta không biết rõ thân phận thật của nữ nhân đó, nhưng mà nghĩ đến có lẽ có chút khó lường, tiểu tử ngươi nghĩ muốn dụ dỗ người ta, còn non lắm!
Lâm Động khẽ cười, cũng không cần tiểu điêu đả kích, mặc kệ thân phận của Lăng Thanh Trúc có cao quý thế nào, gia cảnh có cường đại thế nào, nhưng hắn lại kiên quyết sẽ không dễ dàng buông tha.
Hắn thực không tin hắn thật sự không thể đạt tới bước đó, Lâm Động như vậy, liền sự thực dùng cuối cùng để khiến nàng ta tin tưởng!
Mặc dù đây là phải trả giá lớn lao gian khổ, nhưng Lâm Động không hối hận chút nào, con người sống một đời, trong lòng vô chí, đó là sống uổng phí!
Mà chí của Lâm Động, đó là khi trở thành cường giả chân chính, lại lần nữa đứng ở trước mặt nàng, không phải muốn căn cứ nhiệt huyết chứng minh cái gì, chính là muốn cho nàng ta biết, nhiều năm trước trên đỉnh núi, lời nói phủ định của nàng, thiếu niên này cũng có thể nghịch chuyển!
Ý tưởng như vậy, hiện tại có lẽ xem ra không thể thành công, nhưng Lâm Động cũng sẽ không từ bỏ!
- Đừng nghĩ quá xa, sự thật đi, tiểu tử, lần này vì chạy trốn, ngươi ước chừng xuất ra ngoài một vạn một ngàn mai Thuần Nguyên Đan, hiện tại ngươi ở nơi đây, cũng bất quá chỉ còn lại có một vạn mai cuối cùng.
Khi ánh mắt Lâm Động nhìn ra xa, thanh âm của tiểu điêu nhàn nhạt, đột nhiên làm cho hắn mặt cứng ngắc một chút, đau lòng lập tức nảy lên trong lòng, một vạn một ngàn mai
- Này Vương Bát Cao Tử!
Thuần Nguyên Đan trong tay, cơ hồ là khoảnh khắc ngâm nước một đống, chuyện này khiến Lâm Động đau lòng đến mức cắn răng nghiến lợi, mắng Vương Viêm vô số lần. Đây không phải là đánh nhau, rõ ràng chính là ở dùng tiền ném ngươi mà.
- Hoàn hảo, lần này một phen đem túi Càn Khôn tên kia đoạt đi tới, người này có địa vị không thấp trong Gia tộc Vương thị, thân gia nên coi như là đền bù.
Sau khi đau lòng, Lâm Động đột nhiên nhớ tới túi Càn Khôn đoạt được từ nơi Vương Viêm, lúc này mới vội vàng lấy túi Càn Khôn ra, sau đó bắt đầu bốc lên, hắn thật ra phải xem xem tài sản của người này, đến tột cùng có bao nhiêu thâm hậu?
- Ngàn vạn lần đừng cho ta thâm hụt tiền!
Khi mở túi Càn Khôn, Lâm Động cắn răng nói.