Vũ Động Càn Khôn

Chương 233 - Vạn Thú Quả

Cái bóng khổng lồ đứng sừng sững trong sơn cốc. Khí tức hung bạo từng đợt từng đợt từ thân thể của nó khuếch tán ra, dường như ngay đến cả nguyên lực của vùng trời đất này cũng đều không dám tiến gần đến phía trước. Do đó quanh quẩn ở xung quanh sơn cốc, hình thành một vòng tròn ánh sáng giống như nguồn nguyên lực, nhìn vào có vẻ vô cùng kỳ dị.

Tuy rằng có lời bảo đảm của tiểu điêu, nhưng Lâm Động vẫn bị cái bóng khổng lồ đó làm cho kinh hãi đến không dám lên tiếng. Hắn hiểu rằng nếu như bị Viễn Cổ Long Viên phát hiện ra hắn, e rằng kết cục của hắn ngày hôm nay sẽ trở nên vô cùng thê thảm.

Ánh mắt trời chiếu rọi xuống từ trên không trung, chiếu rọi trong sơn cốc trên cái bóng khổng lồ đó.

Ngay sau đó, Lâm Động mới nhìn thấy một cách rõ ràng, con cự viên đó cả người tối đen, nhìn vào giống như cả người đều như được đúc bằng một loại huyền thiết cứng rắn nhất. Thứ ánh sáng lạnh lẽo mà cứng cáp đang chuyển động trên cơ thể nó, dường như chỉ cần khẽ động đậy, liền có thể bộc phát ra một luồng sức mạnh hủy diệt thiên hạ.

Gương mặt to lớn cực kỳ hung hãn, vả lại, trên trước trán của nó lại có một cái sừng màu đen sắc nhọn nhô lên. Trên cái sừng đen đó, đầy rẫy những đường xăm, một khí tức cổ xưa và hùng mạnh từ trên đó tỏa ra.

- Đó là long giác, cũng chính là một đặc trưng trong huyết mạch của Viễn Cổ Long Viên. Sức công kích của cái long giác đó rất lớn mạnh, nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Viễn Cổ Long Viên cũng sẽ không dùng đến nó.

Tiếng của tiểu điêu chợt vang lên trong lòng Lâm Động.

- Bây giờ phải làm sao?

Lâm Động đồng thời cũng hỏi thầm trong lòng một cách cẩn thận. Muốn lấy được tinh huyết bản mạng của Viễn Cổ Long Viên, vậy thì phải làm cho nó bị thương trước. Nhưng việc này, Lâm Động hiển nhiên không làm được. Bây giờ chỉ cần hắn lộ mặt, con Viễn Cổ Long Viên đó chỉ cần một tát là có thể tát chết hắn, muốn làm cho nó bị thương, đó là chuyện không thể nào.

- Đừng gấp, cứ đợi trước đã. Đây không phải là đang chơi đùa, không nhẫn nại một chút làm sao thành công?

Trong giọng nói của tiểu điêu cũng thêm một phần nghiêm túc. Hiển nhiên nó cũng hiểu rõ tình hình trước mắt có chút khó khăn. Muốn lấy được tinh huyết bản mạng thì cần phải đả thương Viễn Cổ Long Viên, nhưng bọn họ hiện giờ không phải là đối thủ của nó. Như vậy, ngược lại trở thành một thế cục chết một cách thê thảm.

Lâm Động khẽ gật đầu, lần này ngược lại không nói thêm gì nhiều, chỉ là yên lặng ngồi trên một phiến nham thạch, ánh mắt luôn nhìn vào trong sơn cốc. Vả lại do sợ bị Viễn Cổ Long Viên phát hiện, cho nên ánh mắt của hắn cũng không dám dừng lại lâu trên người nó. Vội vàng liếc qua, liền nhanh chóng dịch chuyển. Suy cho cùng ai cũng không biết được rằng Yêu thú này cường hãn như thế nào, đối với ánh mắt của người khác cũng có phản ứng rất nhạy cảm hay không?

Mà Lâm Động lúc này, trong thời gian gần nửa ngày, hắn cũng ngồi ở một bên sơn cốc gần một canh giờ không hề động đậy, nhìn vào trông giống như một tảng đá vậy.

Có điều sự chờ đợi này cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả. Đợi cho đến khi sắp đến đêm xuống, con Viễn Cổ Long Viên đang tu luyện trong sơn cốc, cuối cùng thân hình to lớn của nó cũng đứng lên, sau đó bước từng bước chân rung chuyển núi rừng, đi ra ngoài sơn cốc. Thiết nghĩ chắc là đi kiếm ăn.

Nhìn thấy Viễn Cổ Long Viên đi xa, trong mắt Lâm Động cũng dâng lên một niềm vui mừng. Có điều hắn lại vốn không đi vào trong sơn cốc điều tra, mà chờ đợi một lúc sau, mới dẫm lên kiếm mang tiến vào trong sơn cốc.

Trong sơn cốc, những bộ xương thú trắng hếu chất đầy như núi, một mùi tanh khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh xộc tới, khiến người khác buồn nôn.

Lâm Động cố nén mùi tanh này, sau đó cẩn thận di chuyển trong sơn cốc rộng lớn. Sơn cốc này chính là lãnh địa thuộc về Viễn Cổ Viên Long, gần như là nơi cấm địa trong Viễn Cổ Phế Giản. Bất luận là con người hay là Yêu thú, đều không dám bước chân vào. Mà trong đó cũng không hiếm gì những linh dược quý hiếm. Số linh dược đó, cũng khiến cho Lâm Động có chút hoa mắt.

Có điều tuy nói có chút động lòng tham, nhưng Lâm Động lại không hề lỗ mãng lấy đi những linh dược đó, mà bước chân tăng tốc, một lát sau, đã tiến vào phần trong nhất của sơn cốc.

Mà ngay lúc Lâm Động tiến vào được nơi trung tâm cốc, một cái ao nhỏ liền xuất hiện trong mắt hắn. Nước trong ao hiện lên màu đỏ thẫm, giống như máu tươi ngưng tụ, quỷ dị vô cùng. Đương nhiên, điều thu hút ánh mắt Lâm Động không phải là cái ao nước toàn là máu tươi đó, mà ngay chính giữa ao, lại huyền phù hai khỏa Huyết Quả một lớn một nhỏ.

Hai khảo Huyết Quả này cực kỳ quỷ dị. Hình dạng của nó giống một đầu Yêu thú, vả lại không nhìn ra được rốt cuộc là thể hình của loại Yêu thú nào. Nhìn kỹ một chút, lại giống như nhiều loại Yêu thú hợp thành, nhìn vào có chút khiến người ta rợn tóc gáy.

- Đây là…

Lâm Động kinh ngạc nhìn hai khỏa Huyết Sắc Thú Quả một lớn một nhỏ, có chút mơ hồ.

- Vạn Thú Quả!

Tiểu điêu xuất hiện, ánh mắt cũng vô cùng kinh ngạc nhìn hai khảo Huyết Quả lớn nhỏ trong ao, cười nói:

- Con Viễn Cổ Long Viên này quả thật độc ác, lại muốn ngưng tụ Vạn Thú Quả.

- Vạn Thú Quả? Có tác dụng gì chứ?

Lâm Động nghi hoặc hỏi.

- Vạn Thú Quả này vốn không phải do trời đất sinh ra, mà là một vật do Yêu thú tu luyện. Có điều thủ đoạn của nó rất độc ác, cách thức đều chế cũng duy chỉ có những Yêu thú thật sự lợi hại sở hữu trí nhớ truyền thừa mới có thể biết được. Mà muốn luyện thành Vạn Thú Quả, cần phải ngưng tụ vô số tinh huyết của Yêu thú. Xem ra những đống xương trong ngoài cốc này đều do bị Viễn Cổ Long Viên lấy tinh huyết mà chết rồi.

- Ác như vậy?

Lâm Động có chút kinh nghi, con Viễn Cổ Long Viên đó quả thực không hổ là có khí chất thô bạo, phong cách hành sự lại độc ác như vậy.

- Chỉ cần chờ cho đến khi Vạn Thú Quả trưởng thành, Viễn Cổ Long Viên liền có thể mượn sức mạnh của nó để tiến hóa thêm một lần nữa. Mà thực lực nó đến lúc đó, đã có thể ngang bằng với một cao thủ Niết Bàn Cảnh. Vật này đối với loài người mà nói, có hiệu quả kỳ diệu trong việc tu luyện nhục thể. Tuy rằng không thể khiến con người ngay tức khắc đột phá đến Niết Bàn Cảnh, nhưng đối với người tu luyện thân thể mà nói, hiệu quả cũng rất tốt!

Tiểu điêu cười tủm tỉm nói.

- Nếu như người có thể luyện thành nó, có lẽ Đồng Lôi Thể sẽ tiến hóa thành Ngọc Lôi Thể…

- Hử?

Lâm Động có chút động dung, chỉ có mỗi chyện tu luyện ra Đồng Lôi Thể, hắn cũng đã chịu biết bao khổ cực. Thời gian này, bất luận hắn tu luyện như thế nào, vẫn không cách nào khiến cho Đồng Lôi Thể xuất hiện tiến hóa. Nhưng mà bây giờ, Vạn Thú Quả này lại có thể đạt đến hiệu quả nghĩ cũng không dám nghĩ tới này sao?

- Nếu không hay là hãy lấy vật này đi trước vậy?

Ánh mắt Lâm Động di chuyển, Vạn Thú Quả này hiển nhiên không phải là bảo bối bình thường, nếu như hôm nay đã nhìn thấy rồi, lẽ nào lại có đạo lý không lấy sao?

- Trên hai viên Vạn Thú Quả này, đều được Viễn Cổ Long Viên để lại dấu ấn, nếu như có người lấy mất nó đi. Nó lập tức có thể cảm nhận được, đồng thời còn có thể phát giác ra vị trí của người lấy trộm nó.

Ngay lúc Lâm Động muốn động thủ, giọng nói của tiểu điêu lại giống như một chậu nước lạnh khiến cho cơ thể Lâm Động đông cứng lại. Nếu như quả thật vì nó mà dẫn dụ Viễn Cổ Long Viên đến đây, e rằng ngay đến trốn cũng không còn cách để trốn. Hắn không tin rằng với thực lực của hắn lại có thể trốn được sự truy sát của một con Yêu thú đạt đến thực lực của Tạo Hóa Cảnh như vậy.

- Hắc hắc, có điều những dấu ấn này, ta có thể che giấu chúng đi.

Thế nhưng, lời tiếp theo của tiểu điêu lại khiến trái tim băng giá của Lâm Động lập tức nóng lên. Tên này, cứ luôn thích phá hoại cảm giác của người khác như vậy.

- Vậy thì nhanh chóng động thủ thôi, nếu không Viễn Cổ Long Viên trở về rồi, chúng ta e rằng cũng sẽ trở thành phân bón cho cái ao này.

Lâm Động vội vàng thúc giục nói.

Tiểu điêu cười quái dị một tiếng, thân hình lướt ra, móng vuốt vũ động. Chợt có một luồng ánh sáng màu đen khởi động, hóa thành một cái động màu đen, trực tiếp không một tiếng động nuốt lấy hai cái Vạn Thú Quả đó vào trong.

Mà cùng với sự biến mất của Vạn Thú Quả, cái ao đó cũng đột nhiên nổi lên từng đợt sóng ba động. Nhưng vẫn chưa đợi luồng sóng ba động đó khuếch tán ra, liền bị tiểu điêu trấn áp xuống.

- Đi mau!

Vạn Thú Quả đến tay, Tiểu Điểu lập tức bay về, không ngừng thúc giục nói.

Lâm Động cũng vội vàng gật đầu, cũng không dám có chút chần chừ thêm. Kiếm mang dưới chân chuyển động, lập tức xuyên ra khỏi sơn cốc, sau đó bắt đầu chạy như điên.

Tuy nói tiểu điêu có thể ngăn cản dấu ấn mà Viễn Cổ Long Viên để lại, nhưng một khi Long Viên hồi cốc, liền sẽ phát hiện Vạn Thú Quả bị lấy cắp. Đến lúc đó nó sẽ hoàn toàn bạo nộ. Cho nên cách an toàn nhất, vẫn là mau chóng chạy trốn mới là con đường đúng đắn.

Thân hình Lâm Động nhanh chóng xuyên vào trong rừng sâu. Có tiểu điêu giúp đỡ ẩn giấu khí tức, hắn ngược lại không hề sợ rằng sẽ bị những Yêu thú khác phát hiện. Hắn hiện giờ, chỉ muốn lập tức rời khỏi nơi đây. Hắn có thể tưởng tượng được, Viễn Cổ Long Viên trong cơn giận, sẽ đáng sợ đến mức nào.

Thát!

Mũi chân của Lâm Động điểm nhẹ trên một cành cây, thân hình bạo lược mà ra. Mà ngay lúc hắn xông ra khỏi khu rừng, trong lòng đột nhiên rùng mình, bỗng hạ thân người xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước. Ở đó, lại xuất hiện bốn đạo thân ảnh.

Lúc này dưới chân của bốn người, đang nằm là một thi thể của con Yêu thú. Mà khi nhìn thấy con Yêu thú đó, sắc mặt Lâm Động cũng khẽ biến đổi. Vì lúc đến hắn đã gặp qua nó, đây chính là một con Yêu thú lợi hại thực lực đạt đến Tạo Khí Cảnh tiểu thành, hôm nay, không ngờ lại bị đám người này giết chết rồi?

- Là ngươi!

Chính vào lúc Lâm Động đang cảm thấy chấn kinh vì thi thể của con Yêu thú Tạo Khí Cảnh tiểu thành này, đột nhiên có một tiếng quát có chút quen thuộc vang lên.

Lâm Động khẽ chấn kinh, ánh mắt nhìn qua, chỉ nhìn thấy trong bốn người đó, tên Lưu Vân Thiên lúc trước bị hắn đánh cho trọng thương cũng có ở đây.

- Người của Cổ Kiếm Môn?

Vừa nhìn thấy tên Lưu Vân Thiên đó, trong lòng Lâm Động khẽ trầm lại. Không ngờ rằng vận may lại kém như vậy, lại đụng phải tên này một lần nữa.

Trong lòng có chút trầm xuống, ánh mắt của Lâm Động cũng lướt qua thân hình của bốn người. Sau đó, hắn liền phát hiện đội hình cường hãn của đối phương có chút đáng sợ.

Ngoài tên Lưu Vân Thiên đó ra, lại có thêm một cao thủ Tạo Hình Cảnh đại thành, vả lại điều khiến cho nhãn đồng hắn co chặt lại, chính là lão giả tóc xám từ đầu đến cuối đều chưa từng mở miệng.

Khuôn mặt lão khá đen tối, nhìn vào gầy gầy, nhưng làn da toàn thân, lại hiện lên một màu vàng nhạt. Có thể nhìn ra, lão giả này, lại cũng chính là người tu luyện thân thể, vả lại thực lực của ông ta là mạnh nhất trong đám người, đã đạt đến Tạo Khí Cảnh tiểu thành.

- Tam Trưởng lão, lúc trước chính là tên này đã cướp mất Tử Vân Quả Thực của chúng ta, còn lên tiếng sỉ nhục Cổ Kiếm Môn chúng ta!

Nhìn thấy Lâm Động, trong mắt Lưu Vân Thiên cũng có sự vui mừng xuất hiện, sau đó vội vàng nói với lão giả tóc xám.

Nghe vậy, sắc mắt Lâm Động nhất thời trở nên khó coi, thực lực của Cổ Kiếm Môn này có chút vượt ngoài dự liệu của hắn.

- Nghĩ đến ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, lão phu sẽ không tính toán quá nhiều với ngươi. Giao ra Tử Vân Quả Thực, lập tức cút ra khỏi Viễn Cổ Phế Giản, ngày sau những nơi mà Cổ Kiếm Môn ta có mặt, tự động tránh xa ba dặm!

Lão giả tóc xám đó nhàn nhạt nhìn qua Lâm Động một chút, nói.

Nghe thấy lời nói này, trong lòng Lâm Động cũng có chút tà hỏa đang bốc lên. Có điều đối phương lợi hại, hắn cũng hiểu rằng cứng rắn lúc này dường như không được hậu quả gì tốt đẹp cả.

- Lâm Động, đem Tử Vân Quả Thực cho bọn chúng, thậm chí… trái Vạn Thú Quả đó cũng đưa cho bọn chúng!

Đột nhiên, chính vào lúc trong lòng Lâm Động đang xoay chuyển ý nghĩ, tiếng nói vô cùng giả dối của tiểu điêu đột nhiên vang lên trong lòng hắn.

Nghe vậy, Lâm Động khẽ rùng mình, chợt trái tim cũng đột nhiên đập mạnh. Cái tên này, lại muốn Khu Hổ Thôn Lang?

Bình Luận (0)
Comment