Vũ Động Càn Khôn

Chương 236 - Đại Chiến Kinh Thiên

Nguyên lực ba động cuồng bạo điên cuồng thổi quét ra, bão cát loạn thạch… Cảnh tượng như vậy quả nhiên làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Động tĩnh kinh hoàng như thế, nếu không muốn người ta chú ý, hiển nhiên không có khả năng. Cho nên, sau khi bắt đầu đánh không bao lâu, liền có thêm vô số người đến từ khắp nơi. Nhưng mà, khi bọn hắn nhìn thấy nắm tay huơ huơ to lớn kia, đầu cự viên khổng lồ đang vươn người liều mạng công kích Cổ Kiếm Môn, vô số thanh âm hút một hơi lãnh khí cơ hồ không hề hẹn đồng thời vang lên khắp nơi.

- Viễn Cổ Long Viên!

Vô số thanh âm sợ hãi cùng với kinh ngạc thay nhau vang lên. Khi mỗi một ánh mắt ngưng tụ ở trên thân thể Viễn Cổ Long Viên khổng lồ kia, thân thể mọi người đều lập tức dại cả đi. Hiển nhiên bọn chúng không thể tưởng tượng nổi, vị bá chủ bên trong Phế Giản này lại lao ra khỏi Phế Giản, vả lại trực tiếp công kích đến sơn môn của Cổ Kiếm Môn.

- Mấy tên Cổ Kiếm Môn rốt cuộc đã làm cái gì? Lại dẫn dụ Viễn Cổ Long Viên tới đây chứ?

- Mấy tên này xưa nay kiêu ngạo, hắc hắc, lần này e rằng trêu chọc đến Viễn Cổ Long Viên rồi, thật sự là báo ứng!

Vô số tiếng lẩm bẩm khe khẽ nhanh chóng truyền ra, Cổ Kiếm Môn tuy nói vẫn là tông phái thực lực hàng đầu bên trong khu vực này, nhưng bọn chúng lại luôn luôn ỷ thế hiếp người, tự cao tự đại. Hành động lâu ngày, tự nhiên cũng sẽ gây ra không ít thù oán với các thế lực khác. Mấy cái thù oán này, ngày xưa bởi vì thực lực cường hãn của Cổ Kiếm Môn, có lẽ không người nào dám nói cái gì. Nhưng trước mắt vừa thấy Cổ Kiếm Môn lâm vào hiểm cảnh, tự nhiên là có không ít người vui mừng.

Lâm Động đứng ở trên ngọn núi, ánh mắt nhìn chung quanh, phát hiện những người bị động tĩnh dẫn dụ tới bên này thật ra cũng không ít, nhưng cũng không người nào có dấu hiệu sẽ tiến lên tương trợ, lập tức cũng cười lạnh một tiếng. Xem ra Cổ Kiếm Môn này cũng không được lòng người cho lắm.

- Đánh đi, đánh càng hăng càng tốt!

Tầm mắt Lâm Động chuyển hướng về chỗ chiến trường kia, lẩm bẩm nói.

Oanh!

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Viễn Cổ Long Viên lại nặng nề như núi nhạc, một quyền hung hăng oanh lên trên thanh thạch kiếm. Lực lượng oanh kích xuống của hắn, trực tiếp đem không khí áp súc ra một luồng pháo không khí lớn cỡ vài chục trượng, ngược lại hung hăng dừng lại ở bên trong sơn môn Cổ Kiếm Môn. Vừa va chạm với nhau, toàn bộ ngọn núi nhất thời run rẩy, phần đông các tòa kiến trúc trực tiếp bị nổ tung lên.

- Nghiệt súc, ngươi dám!

Nhìn thấy một màn này, Chưởng môn Cổ Kiếm Môn nhất thời rống giận lên một tiếng, thủ ấn lại một lần nữa biến ảo, thạch kiếm chuyển động cự đại, đem theo kiếm quang sắc bén xé rách thiên địa, chém thẳng về phía Viễn Cổ Long Viên một trảm.

Một trảm khủng bố này, cũng không có chiêu số vũ kỹ gì đáng kể, chỉ là mang theo một luồng nguyên lực cực kỳ cường hãn. Dưới sự công kích cường hãn, bất kỳ chiêu thức tinh diệu nào phảng phất đều trở nên không còn có ý nghĩa nữa.

Đang đang!

Thạch kiếm nhất thời phát ra thanh âm chói tai, thạch kiếm tụ tập uy lực nhất tông Cổ Kiếm Môn uy lực hiển nhiên vô cùng cường hãn, từ trên cao lập tức đánh xuống, không ngờ lajic có thể đem Viễn Cổ Long Viên đánh cho lui ra phía sau đến mấy bước.

- Chưởng môn sư huynh, có không ít đệ tử sắp tiêu hao hết nguyên lực!

Nhưng mà, công kích cường hãn như thế đối với nhu cầu nguyên lực cũng cần một số lượng cực kỳ khủng bố. Bởi vậy, sau khi chém xong một trảm kia, vị Trưởng lão tóc xám kia vội vàng hô lớn.

Nghe thấy vậy, ánh mắt Chưởng môn Cổ Kiếm Môn hơi trầm xuống, áo bào khẽ vung lên, ít nhất hơn hai vạn mai Thuần Nguyên Đan từ trong túi Càn Khôn ông ta bay vút ra, sau đó xoay quanh ở trên đỉnh đầu đám đệ tử.

- Nhanh chóng luyện hóa!

Nghe được tiếng quát của ông ta, mọi người cũng vội vàng phản ứng lại. Ngay sau đó lập tức hút lấy một mai Thuần Nguyên Đan gần mình nhất, hấp thu vào trong cơ thể, luyện hóa thành nguyên lực bổ sung lại.

Vào thời điểm này, tiến hành so đấu, cũng là một loại so đấu về nội tình, một loại so đấu về nội tình tích lũy Thuần Nguyên Đan a!

Theo sự huy động của mấy vạn Thuần Nguyên Đan, trạng thái mấy đệ tử Cổ Kiếm Môn cũng tốt hơn được một chút, lập tức lại một lần nữa ngưng tụ ra một dòng suối nguyên lực ngọc quang cuồn cuộn.

- Không thể kéo dài với con súc sinh này được!

Chưởng môn Cổ Kiếm Môn một mặt điều khiển thạch kiếm không ngừng chống đỡ với sự tiến công của Viễn Cổ Long Viên, một mặt quát lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đối với sự tiêu hao Thuần Nguyên Đan thật sự là quá lớn. Tuy rằng Cổ Kiếm Môn bọn họ có một ít nội tình, nhưng cũng không thể lãng phí một cách vô ích như thế này.

- Hai vị sư đệ, để ta ra tay!

Nghe được tiếng quát chói tai của Chưởng môn Cổ Kiếm Môn này, hai lão Trưởng lão tóc xám, tóc đỏ trong lòng cũng chợt rùng mình một cái. Hai người liếc mắt nhìn về phía Viễn Cổ Long Viên đang càng đánh càng mạnh mẽ kia, cũng gật đầu thật mạnh.

- Tất cả đệ tử Cổ Kiếm Môn, tập hợp nguyên lực bọn ngươi! Cùng nghênh địch!

Thân hình ba người chậm rãi đứng lên, một tiếng quát lớn từ bên trong sơn môn truyền ra. Mà thời điểm này, lực ngưng tụ cường hãn của một đại tông môn cũng được thể hiện một cách rõ ràng. Không ít các đệ tử lúc trước chạy ra trễ, còn đứng kinh hoảng ở một bên, lúc này đều vội vàng phóng đến vị trí trận pháp, sau đó điều động toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, quán nhập vào dòng suối nguyên lực đang huyền phù ở giữa không trung kia.

Ào ào!

Theo việc quán chú một lượng lớn nguyên lực như thế, thể tích dòng suối nguyên lực lập tức bành trướng lên, trong chốc lát, thậm chí còn có tiếng nước chảy ào ạt từ giữa dòng suối kia truyền ra.

Nhìn dòng suối nguyên lực đang dần dần lớn mạnh kia, bàn tay Chưởng môn Cổ Kiếm Môn lại một lần nữa rung lên. Mấy vạn mai Thuần Nguyên Đan lại bay ra, cơ hồ tất cả đệ tử Cổ Kiếm Môn mỗi người đều được phân cho một mai. Sau đó, ngay khi bọn họ luyện hóa xong lại một lần nữa quán chú ra không ít nguyên lực.

Ầm ầm!

Trong vô số ánh mắt khiếp sợ của những người quan chiến, một dòng suối nguyên lực cự đại từ nguyên lực ngưng tụ mà thành chậm rãi mọc lên ngay giữa sơn môn Cổ Kiếm Môn. Nguyên lực trong thiên địa tại thời khắc này cũng ba động cực kỳ kịch liệt.

- Đi!

Ba người Chưởng môn Cổ Kiếm Môn hét lên một tiếng, sau đó kiệt lực khống chế dòng suối nguyên lực cự đại kia giao hòa cùng với thanh thạch kiếm phiêu phù trên bầu trời.

Nguyên lực mênh mông ngưng tụ trên thạch kiếm, tới cuối cùng, ngọc quang sáng bóng chậm rãi từ trên thân thạch kiếm lan tràn ra. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một thanh thạch kiếm khổng lồ vốn dĩ có màu xám, đã bắt đầu trở nên huyễn lệ, trong sáng như ngọc, mà bên dưới vẻ xinh đẹp huyễn lệ kia, cũng cất dấu một quang mang cực kỳ sắc bén.

Kiếm quang hoa mỹ, giống như vạn đạo quang mang khổng lồ từ trên thanh cự kiếm trong sáng kia bắn ra. Mỗi một đạo kiếm quang, mơ hồ cũng đủ dễ dàng đánh chết một gã Nguyên đan Đại viên mãn cường giả. Lực lượng khủng bố như vậy, khiến cho những người quan chiến xung quanh không ít người biến sắc hoảng sợ. Cổ Kiếm Môn này có thể sừng sững mấy mươi năm gần Viễn Cổ Phế Giản này, quả nhiên là có chỗ độc đáo của nó.

- Cổ Kiếm Đại Trận, Cổ Kiếm Quy Tông!

Trên sơn môn, một tiếng quát chói tai đột nhiên từ trong miệng ba người Chưởng môn Cổ Kiếm Môn truyền ra. Theo thủ ấn biến ảo, cự kiếm kia phát ra quang mang chói mắt, nhất thời gào thét, nhanh như tia chớp lướt tới chỗ Viễn Cổ Long Viên. Những chỗ mà nó đi qua, trên mặt đất trực tiếp hiện ra một cái khe rãnh khổng lồ sâu gần trăm trượng. Thiên địa nhất thời chấn động!

Đối với công kích cường hãn nhất của Cổ Kiếm Môn này, cho dù là cường hãn như Viễn Cổ Long Viên, trong cặp mắt đỏ sậm cự đại kia cũng phải hiện lên vẻ cảnh giác. Hai nắm đấm của nó chợt mạnh mẽ oanh kích lên bộ ngực đồ sộ của chính mình, phát ra tiếng động ầm ầm điếc tai nhức óc. Từ giữa trán của nó, long giác màu đen kia không ngờ lúc này cũng tản mát ra một luồng hắc quang kỳ lạ.

Vù!

Thanh cự kiếm mang theo vạn đạo kiếm quang, dùng tốc độ nhanh như sấm giật phóng tới. Không ít người cũng chỉ có thể nhìn thấy một đạo quang mang khủng bố hiện lên trong mắt mình.

Chỉ trong chớp mắt, thanh cự kiếm đã bay đến trước mặt Viễn Cổ Long Viên.

- Rống!

Một tiếng rít gào thô bạo, điên cuồng phát ra từ trong miệng Viễn Cổ Long Viên. Ngay sau đó, hắc quang trên long giác của nó cũng nhanh chóng ngưng tụ. Cuối cùng, một đạo hắc quang đường kính khổng lồ hơn mười trượng, ‘phanh’ một tiếng từ trên long giác phun ra, cùng với thanh cự kiếm sáng ngời trên đỉnh đầu hung hăng va chạm với nhau!

Oanh!

Một tiếng nổ khủng bố không cách nào có thể hình dung vang lên. Hai lỗ tai của vô số người xung quanh, phảng phất ngay lúc này đều không thể nghe thấy được gì nữa. Đại địa run rẩy mãnh liệt, từng cái khe nứt cự đại từ trên mặt đất nhanh chóng lan tràn ra.

- Nghiệt súc, phá!

Gân xanh trên khuôn mặt ba người Chưởng môn Cổ Kiếm Môn nổi lên cuồn cuộn. Ba người chợt hét to lên một tiếng. Quang mang đột nhiên bạo dũng, thanh cự kiếm cơ hồ hội tụ lực lượng toàn tông Cổ Kiếm Môn nhất thời phóng ra một cỗ kiếm mang cự đại, hung hăng chém thẳng xuống thân thể của Viễn Cổ Long Viên.

Đang!

Vô số tia lửa chói mắt bạo phát ra. Đối mặt với công kích cường hãn này, thân thể Viễn Cổ Long Viên không ngờ lại bị ép tới mức uốn cong xuống. Một vết thương dữ tợn nhất thời xuất hiện ở phía trên bả vai nó.

- Rống!

Thân thể chợt truyền đến cảm giác đau nhức, cũng đã hoàn toàn dẫn phát sự thô bạo của Viễn Cổ Long Viên. Trong cặp mắt khổng lồ, từng tia huyết quang bắt đầu điên cuồng khởi động. Sau đó nó vươn chưởng trảo cự đại, trực tiếp chụp thẳng lấy thanh cự kiếm ở trước mặt, sau đó nắm tay điên cuồng ném thẳng xuống mặt đất.

Bang bang phanh!

Trên mặt đất, một vết rách khổng lồ lớn hơn mười trượng trực tiếp bị oanh kích ra. Thanh cự kiếm liền nằm im ở trong đó. Những đạo quang mang sáng rọi phía trên thanh thạch kiếm cũng đã bị mạnh mẽ oanh cho tiêu tán.

- Phốc xuy!

Thanh thạch kiếm bị ném đi, ba người Chưởng môn Cổ Kiếm Môn kia nháy mắt phun ra một ngụm máu tươi. Không chỉ có ba người bọn họ, ngay cả phần đông đám đệ tử, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.

Rầm rầm!

Sau khi đem thanh thạch kiếm điên cuồng oanh kích một trận, Viễn Cổ Long Viên kia lại một lần nữa quay đầu, hướng về phía sơn môn Cổ Kiếm Môn bước từng bước cự đại tới. Tiếng gầm gừ nổi giận giống như sấm chớp không ngừng truyền ra.

- Nghiệt súc này sao cứ nhắm vào Cổ Kiếm Môn chúng ta không buông tha?

Nhìn Viễn Cổ Long Viên đánh mãi không chết, sắc mặt Chưởng môn Cổ Kiếm Môn cũng có chút tái nhợt, cả giận nói.

- Chúng ta tựa hồ có cái gì đó thu hút nó!

Vị Trưởng lão tóc đỏ trầm ngâm một chút, đột nhiên nói.

Nghe vậy, Chưởng môn Cổ Kiếm Môn sửng sốt, chợt đột nhiên xoay qua, ánh mắt nhìn về phía Trưởng lão tóc xám ngồi một bên, lạnh lùng nói:

- Huyết Quả đó của ngươi, rốt cuộc là từ đâu mà có?

- Cái này không liên quan tới Viễn Cổ Long Viên. Huyết Quả này là ta đoạt được từ trong tay một tên tiểu tử.

Nghe vậy, sắc mặt Trưởng lão tóc xám nhất thời tái nhợt một chút, vội vàng nói.

- Tiểu tử kia từ đâu mà có được?

Trưởng lão tóc đỏ cũng trầm giọng quát.

- Ta… ta không biết!

Trưởng lão tóc xám phẫn nộ nói.

- Đưa nó cho ta!

Khóe mắt Chưởng môn Cổ Kiếm Môn run rẩy một chút, sau đó vươn tay ra. Trưởng lão tóc xám chỉ có thể bất đắc dĩ lấy ra, đưa cho ông ta.

Nắm Vạn Thú Quả trong tay, sắc mặt của Chưởng môn Cổ Kiếm Môn cũng càng ngày càng khó coi hơn.

- Ngươi cái tên ngu xuẩn! Trên mặt thứ này rõ ràng có dấu ấn của Viễn Cổ Long Viên bố trí. Nó chính là bởi vì thứ này mà tới, ngươi lại dám đem nó mang về tông môn?

Nhìn thấy sắc mặt Chưởng môn có vẻ nổi giận dữ tợn, Trưởng lão tóc xám cũng run rẩy cả người. Lão ta cũng không nghĩ tới tai kiếp lần này dĩ nhiên là do hắn gây ra.

- Làm sao bây giờ?

Trưởng lão tóc đỏ nói.

- Trả lại thứ này cho nghiệt súc, bằng không nó tuyệt đối không bỏ qua!

Chưởng môn Cổ Kiếm Môn không chút do dự nói. Đây là biện pháp giải quyết duy nhất, bằng không hôm nay Cổ Kiếm Môn bọn họ sẽ bị súc sinh này làm cho nguyên khí đại thương.

Lời nói vừa dứt, ông ta cũng không chần chừ. Cánh tay rung lên, Vạn Thú Quả trong tay đã hóa thành một đạo hồng mang hướng Viễn Cổ Long Viên bay tới. Đồng thời, ông ta lại một lần nữa thao tác thạch kiếm kia bay trở về, huyền phù ở phía trên sơn môn, bày ra tư thế chuẩn bị liều mạng.

Vạn Thú Quả biến thành một tia hồng mang, trực tiếp bị Viễn Cổ Long Viên một ngụm nuốt vào trong cơ thể. Cặp mắt đỏ sậm của nó lúc này mới thoáng phai nhạt lại một chút. Nhưng nó tựa hồ vẫn không định cứ như vậy mà thối lui.

Nhưng mà, sau khi nó liếc nhìn chung quanh sơn môn Cổ Kiếm Môn một chút, lại nhìn thấy thạch kiếm cự đại kia vẫn còn nhắm ngay nó, tựa hồ cũng hiểu được đối thủ trước mắt này khó có thể chống đối. Cuối cùng lúc này mới phát ra một tiếng gầm gừ không cam lòng, mang theo thương thế trên thân thể, nện từng bước chấn động đại địa, quay trở về Viễn Cổ Phế Giản.

Nhìn Viễn Cổ Long Viên kia rốt cục cũng rút đi, tất cả đệ tử Cổ Kiếm Môn đều giống như thả lỏng gánh nặng ngàn cân trên người xuống vậy.

o0o

- Ha hả, trò hay đã xong rồi sao?

Cách đó trên ngọn núi không xa, Lâm Động khẽ vươn người một cái, liếc mắt nhìn đống hỗn độn trước sơn môn Cổ Kiếm Môn, lúc này mới hắc hắc cười, dẫm lên kiếm quang đuổi theo thân thể cự đại của Viễn Cổ Long Viên xa xa.

Kế tiếp, có lẽ là lúc hắn thu tinh huyết Viễn Cổ Long Viên.

Bình Luận (0)
Comment