Vũ Động Càn Khôn

Chương 245 - Trình Đại Sư

Ra khỏi phòng đấu giá, Lâm Động liền ghé qua bên trong khu đấu giá, lĩnh những vật mình đã đấu giá được, bao gồm cả cái bồ đoàn màu vàng đó.

Đứng trong căn phòng yên tĩnh, Lâm Động nhìn bồ đoàn màu vàng trong tay. Cảm giác mát lạnh từ bồ đoàn lan ra, trên bồ đoàn có rất nhiều phù văn huyền ảo, vừa nhìn đã thấy vô cùng kỳ bí phức tạp. Chỉ nhìn những phù văn này thì dường như có gì đó đặc biệt, nhưng cho dù Lâm Động dùng tinh thần lực của mình thăm dò thế nào thì bồ đoàn này vẫn không có chút động tĩnh nào, khiến người khác không khỏi nghi ngờ những phù văn đó có phải là thứ đánh lừa hay không. Nếu thực sự như vậy thì lần này hắn đã lỗ to rồi!

Bàn tay nắm chặt bồ đoàn, sắc mặt Lâm Động có chút khó coi, rồi mắng thầm. Thu hết những thứ mua được vào trong túi Càn Khôn, sau đó quay người đi ra khỏi phòng lấy đồ vật. Hắn hiện tại đã trở lại với tình trạng như thời còn ở Viêm Thành, Thuần Nguyên Đan trong túi đã chỉ còn rất ít ỏi.

- Sớm biết thế này thì lúc trước đã đòi hai nhà Địch, Liễu kia nhiều hơn một chút.

Lâm Động có chút hối hận, lúc trước còn cho rằng hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan là nhiều lắm rồi, nào ngờ bây giờ đi mua đồ mới biết hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan cũng không mua được bao nhiêu thứ cả.

Bàn tay vuốt ve Tiểu Viêm trong lồng ngực, Lâm Động bất đắc dĩ thở dài một cái. Hiện tại cần phải đi tìm Linh Phù sư để nâng cấp Thiên Lân Cổ Kích đã.

Trong khi Lâm Động thở dài liền ngửi thấy một hương thơm truyền đến. Hương thơm này không quá nồng đậm, giống như hương thơm trên thân thể của xử nữ, thuần khiết mà lôi cuốn.

Ngửi thấy hương thơm này, Lâm Động đưa mắt nhìn lên, nhìn nữ tử váy đen từ phòng lấy đồ vật ở bên cạnh đi ra, chính là Mộ Thiên Thiên của Đại Ma Môn!

Khi Lâm Động nhìn thấy Mộ Thiên Thiên thì nàng cũng đã phát hiện ra hắn. Tuy lúc này trên đầu hắn vẫn còn mũ che mặt nhưng đôi mắt xinh đẹp của Mộ Thiên Thiên khẽ rung động. Liền sau đó nàng liền bước đến bên cạnh hắn, cười nói:

- Vị bằng hữu này tựa hồ không phải người của quận Đại Hoang?

- Quận Đại Hoang vốn rộng lớn, người rất nhiều, Mộ cô nương sao có thể biết hết được?

Lâm Động không biết nữ tử này có địa vị gì trong Đại Ma Môn, tại sao lại chủ động bắt chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn không thất thố. Tuy nữ tử trước mặt này xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành nhưng hắn hiểu đó là một bông hồng có gai, muốn lại gần e rằng kết cục sẽ không quá tốt đẹp.

Thanh âm của Lâm Động có chút khàn khàn, rõ ràng đã có thay đổi rất lớn so với thanh âm vốn có của hắn.

Đối với câu trả lời đó của Lâm Động, Mộ Thiên Thiên cũng che miệng cười, ánh mắt lướt qua người hắn. Dựa vào nhãn lực hơn người của mình, nàng đã có thể đoán khuôn mặt kia chưa quá già nua. Mà đối phương không chớp mắt liền có thể đưa ra mười vạn Thuần Nguyên Đan, có lẽ cũng có chút gia cảnh. Thêm vào cảm nhận của nàng, tuy nam tử này chỉ có thực lực Tạo Hình Cảnh, nhưng nàng cảm nhận được sự nguy hiểm mơ hồ của người này. Nhân vật thần bí như vậy cũng đáng để nàng kết giao!

- Nếu công tử đã biết tên ta thì có thể nói cho ta biết đại danh được không?

- Lâm Động!

Lâm Động chần chừ một lát, nhưng không từ chối. Nữ tử này trong Đại Ma Môn địa vị không thấp, nếu có chút quan hệ thì đối với hắn mà nói cũng không phải là việc tồi.

- Thì ra là Lâm công tử…

Nghe thấy vậy, Mộ Thiên Thiên khẽ cười, đang định nói chợt khẽ nhíu mày.

- Hà hà, Thiên Thiên cô nương, thì ra nàng ở đây!

Một đạo thanh âm Lâm Động cảm thấy có chút quen thuộc từ phía sau vang lên. Lâm Động khẽ đưa mắt nhìn về đằng sau, chỉ thấy Hoa Tông của Âm Khôi Tông đang cười hắc hắc bước đến.

Khi Hoa Tông đến gần Mộ Thiên Thiên, ánh mắt có chút âm nhu liền nhìn về phía Lâm Động, mắt khẽ khép lại. Tuy khuôn mặt vẫn có nụ cười, nhưng nụ cười này Lâm Động lại thấy rất âm lãnh. Xem ra hắn vẫn rất nhớ chuyện Lâm Động đã ra tay tranh đoạt Uẩn Thần Bồ Đoàn kia với hắn.

Người như vậy tấm lòng không rộng mở, do vậy đối với ánh mắt của Hoa Tông, Lâm Động cũng không để ý, chắp tay nói với Mộ Thiên Thiên:

- Nếu Mộ cô nương có việc, tại hạ xin đi trước, cáo từ!

Vừa nói xong, Lâm Động không để ý đến Hoa Tông bên cạnh, trực tiếp bước đi. Thấy thái độ đó của Lâm Động, ánh mắt Hoa Tông càng trở nên âm lãnh.

Lâm Động không hề để ý đến việc hành động của mình có chọc giận Hoa Tông hay không. Cho dù tên đó có chút địa vị trong Âm Khôi Tông, nhưng hắn hiện tại một thân một mình, cũng không cần phải sợ bọn chúng. Đánh không lại thì bỏ chạy, quận Đại Hoang rộng lớn như vậy, lẽ nào còn không có chỗ cho hắn trốn sao?

Do vậy hắn liền trực tiếp đi ra khỏi Phòng đấu giá, nhìn đường một chút liền đi về phía thành Nam.

Thiên Lân Cổ Kích có thể coi là một kiện vũ khí lợi hại nhất trong tay Lâm Động. Hắn phải dựa vào Thiên Lân Cổ Kích thì mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất của Thiên Lân Kích Pháp. Nếu mất đi Thiên Lân Cổ Kích, lực chiến đấu của hắn ít nhất cũng giảm đi hai phần. Do vậy lần nâng cấp cổ kích này hắn muốn mời một Linh Phù sư có bản lĩnh thực sự đích thân ra tay.

Mấy ngày nay trong thành Đại Khôi, hắn đã tìm hiểu khá nhiều về các Linh Phù sư nổi danh ở đây. Linh Phù sư cũng chia thành Cao, Trung, Hạ ba đẳng cấp. Số lượng Linh Phù sư Cao cấp cũng ít ỏi như Tạo Hóa Cảnh cường giả vậy. Trong cả thành Đại Khôi này, vị Linh Phù sư có đẳng cấp cao nhất cũng chỉ đạt đến Trung cấp mà thôi, mà mục tiêu lần này của Lâm Động chính là người này!

Vị Linh Phù sư Trung cấp này rất có tiếng tăm trong thành Đại Khôi. Vạn Bảo Lâu do hắn tọa trấn cũng là thế lực chỉ kém ba đại thế lực mạnh nhất Âm Khôi Tông, Đại Ma Môn, Võ Minh mà thôi.

Vạn Bảo Lâu tọa lạc trên khu phía Nam của thành Đại Khôi. Đó là khu vực rất nổi tiếng ở đây. Lâm Động vừa vào tới đây liền thấy một tòa kiến trúc hình tháp cực kỳ nguy nga. Một đạo quang mang huyễn lệ không ngừng tỏa ra, vô cùng bắt mắt.

Lâm Động đi theo người dẫn đường vào trong Vạn Bảo Lâu, hắn không nhìn những vật phẩm được bày bán ở đây mà trực tiếp tiến vào nội sảnh, một thị nữ tiến lên cung kính đón tiếp.

- Ta muốn gặp Trình đại sư, ta đã có hẹn trước!

Lâm Động chậm rãi nói.

Nghe thấy lời Lâm Động, thị nữ kia có chút kinh ngạc. Trình đại sư là Linh Phù sư Trung cấp duy nhất ở thành Đại Khôi, muốn xin hắn ra tay ít nhất cũng phải có hai vạn Thuần Nguyên Đan tiền thù lao.

Thị nữ tuy kinh ngạc nhưng vẫn vội vàng đi trước dẫn đường. Lâm Động liền đi theo sau, đi qua khỏi một hành lang, cuối cùng tiến vào đại sảnh rộng. Trong đại sảnh có một đỉnh lô nhỏ đang bốc khói nghi ngút.

Ở giữa đại sảnh, một lão nhân đang ngồi xếp bằng, một cỗ tinh thần lực cường đại lan ra, giống như làn sóng không ngừng khuếch tán.

- Tinh thần lực thật cường đại!

Cảm nhận được tinh thần lực cường đại trong cơ thể vị lão nhân kia, Lâm Động cũng có chút chấn kinh. Trình đại sư có lẽ chỉ cần dựa vào tinh thần lực cường đại này đã có thể so sánh cùng với cường giả Tạo Khí Cảnh rồi.

Sau khi dẫn Lâm Động vào đây, thị nữ rất cung kính ra khỏi đại sảnh, tiện tay đóng cửa lại.

- Trình đại sư, vãn bối Lâm Động, có chút quấy rầy, mong thông cảm!

Đối với Linh Phù sư Trung cấp như lão nhân này, Lâm Động vô cùng kính trọng, chấp tay khách khí nói.

- Nói chuyện chính đi!

Trình đại sư liếc mắt, thanh âm không chút biến đổi.

Lâm Động gật đầu, cũng không nói nhiều, tay nắm lại, Thiên Lân Cổ Kích đã xuất hiện, nói:

- Đại sư, thanh cổ kích này của ta chưa được luyện chế xong, do vậy chỉ là Linh bảo Trung cấp, do vậy mong đại sư giúp ta bước cuối cùng này!

Trong khi nói chuyện, ngón tay búng ra, Thiên Lân Cổ Kích chậm rãi bay về phía Trình đại sư. Sắc mặt Trình đại sư bình thản, ngón tay vuốt nhẹ lên Thiên Lân Cổ Kích, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ kinh ngạc, chậm rãi nói:

- Kiện Linh bảo này rất đặc biệt, tuy nhiên muốn hoàn thành bước cuối cùng này phải cần rất nhiều vật liệu.

- Vật liệu vãn bối đã chuẩn bị đủ cả!

Bàn tay Lâm Động vung lên, lại có rất nhiều loại vật liệu từ trong túi Càn Khôn bay ra, dừng lại trước mặt Trình đại sư.

Xem xét vật liệu một lúc, Trình đại sư mới gật đầu, chậm rãi nói:

- Năm vạn Thuần Nguyên Đan!

Nghe thấy giá đó, ánh mắt Lâm Động cũng khẽ co rút lại. Chỉ giúp hoàn thành bước luyện chế cuối cùng đã cần năm vạn Thuần Nguyên Đan, con mẹ nó, đúng là ác độc mà!

Trong lòng thầm mắng, nhưng Lâm Động vẫn bất đắc dĩ gật đầu, ném ra một chiếc túi Càn Khôn. Đó là toàn bộ Thuần Nguyên Đan còn sót lại trên người hắn, từ nay về sau đã hoàn toàn biến thành một con quỷ nghèo rớt toàn thân không có đến một vạn mai Thuần Nguyên Đan a!

Vị Trình đại sư kia nhận lấy túi Càn Khôn cũng không xem xét, tùy tiện vứt vào trong một cái lò ở phía sau, sau đó chậm rãi nói:

- Ba ngày, trong ba ngày này ngươi có thể ở tại đây, nhưng không được để phát ra tiếng động, nếu không xin mời đi cho. Ngoài ra, tỷ lệ thất bại là ba thành, kết quả mà thất bại thì cổ kích và vật liệu đều mất sạch.

Lâm Động chậm rãi gật đầu. Những điều này hắn đều biết, tỷ lệ thất bại là ba thành tuy có làm hắn bất an, nhưng so với tỷ lệ thất bại năm thành của những Linh Phù sư Hạ cấp khác thì hắn thấy rằng tiêu hơn chút tiền cũng yên tâm hơn.

Thầm cầu nguyện trong lòng, Lâm Động ngồi xếp bằng xuống dưới. Thiên Lân Cổ Kích đối với hắn mà nói rất quan trọng, ba ngày này hắn không định rời đi nửa bước.

- Nhất định phải thành công!

Nhìn Trình đại sư sắp sửa bắt đầu, Lâm Động cũng tự lẩm bẩm.

Bình Luận (0)
Comment