Vũ Động Càn Khôn

Chương 260 - Đẩy Lui Cường Địch

Một sự va chạm kinh thiên phát ra trên bầu trời. Toàn bộ cả sơn cốc đều run rẩy kịch liệt. Mặt đất lúc này đây cũng điên cuồng rung lên. Từng khe nứt khổng lồ nhanh chóng lan ra. Các tảng đá khổng lồ từ trên vách núi không ngừng rớt xuống, ầm ầm nện xuống hồ nước bên dưới, chấn lên vô số cột sóng cao đến hơn trăm trượng.

Rầm rầm!

Phía trên mặt hồ, từng luồng sóng mạnh không ngừng thổi quét, mang theo những tiếng nổ vang trời. Toàn bộ sơn cốc đều hoàn toàn sụp đổ dưới sự va chạm kinh hoàng này.

Tiểu điêu đang phiêu phù giữa không trung, ánh mắt nhìn kim quang dâng lên đầy trời không khỏi chấn động mãnh liệt. Một kích này của Lâm Động có thể nói là đã đạt đến cực hạn, mượn lực lượng Ma Viên Biến cùng với Ngọc Lôi Thể, hơn nữa Thiên Lân Kích Pháp cùng với Nguyên tinh lực, lực công kích có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ. Một kích này cho dù là cao thủ Tạo Khí Cảnh, cũng đủ hoàn toàn có thể oanh sát!

Nhưng mà, Hoa Cốt hiển nhiên cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu. Lão gia hỏa này không chỉ có nguyên lực tu luyện đạt tới cảnh giới Tạo Khí Cảnh đại thành, hơn nữa trên phương diện tu luyện tinh thần lực cũng có cấp bậc không thấp. Muốn giết chết lão cũng không phải là chuyện đơn giản.

Thình thịch!

Dưới ánh mắt ngưng trọng của tiểu điêu, giữa luồng kim quang ngập trời kia, một thân ảnh đột nhiên bắn ra, cuối cùng giống như một vẫn thạch từ trên trời rơi xuống, hung hăng lao vào bên trong hồ nước, gây nên một cột sóng lớn tận trời.

Thân ảnh kia lọt vào trong hồ nước, ngay sau đó liền có chút chật vật leo lên, một ngụm máu tươi không khỏi từ trong miệng hắn phun ra. Thân ảnh này, rõ ràng chính là Lâm Động!

Nhìn thấy Lâm Động hộc máu rơi xuống, tiểu điêu cũng có chút cả kinh, chợt ánh mắt hắn quay sang nhìn lên phía bầu trời cách đó không xa. Kim quang nơi này bắt đầu chậm rãi tiêu tán đi. Mà khi kim quang tiêu tán đi hết, một khối giáp trụ bạch cốt khổng lồ, một lần nữa lẳng lặng xuất hiện trong ánh mắt nhìn chăm chú của tiểu điêu.

- Chẳng lẽ bị ngăn cản rồi sao?

Nhìn bộ giáp trụ bạch cốt đứng im bất động, tiểu điêu cũng sững sờ không nói nên lời. Một kích trước đó của Lâm Động, lực công kích cực kỳ cường hãn, cho dù Hoa Cốt có là cao thủ Tạo Khí Cảnh đại thành cũng không có khả năng dễ dàng chống đỡ lại một kích này!

Lâm Động vừa mới lên khỏi hồ nước, thế nhưng cũng không vì vậy mà biến sắc. Hắn khẽ quẹt vệt máu ở khóe miệng, ánh mắt nhìn chằm về phía bộ giáp trụ bạch cốt đang lẳng lặng phiêu phù ở trên bầu trời kia.

Răng rắc!

Khi ánh mắt một người một điêu còn đang nhìn chăm chú, đột nhiên một thanh âm rất nhỏ vang lên trên không trung. Ngay sau đó, từng cái khe nứt nhỏ bắt đầu với một tốc độ cực nhanh xuất hiện phía trên bộ giáp trụ bạch cốt.

Trong mấy giây ngắn ngủi, phía trên bộ giáp trụ bạch cốt to lớn kia cũng đã bị vô số khe nứt chằng chịt bao phủ kín toàn thân.

Bang!

Một khe nứt cuối cùng, giống như một cọng rơm sau cùng lặng yên xuất hiện. Sau đó cả bộ giáp trụ bạch cốt nhất thời ầm ầm nổ mạnh, hóa thành những mảnh vụn tung bay đầy trời. Khi bộ giáp trụ bạch cốt nổ mạnh, thân thể Hoa Cốt giấu ở bên trong cũng hoàn toàn hiển lộ ra. Khuôn mặt hắn không một chút biểu tình, thân thể vẫn duy trì tư thế giơ cao song chưởng.

Một khắc sau đó, từ trong thân thể của hắn đột nhiên truyền ra từng thanh âm phốc phốc như pháo nổ, đột nhiên từng tia huyết vụ liên tiếp phun trào ra từ khắp nơi trên thân thể.

Bang bang phanh!

Dưới ánh mắt quan sát chăm chú của Lâm Động và tiểu điêu, thân thể Hoa Cốt đột nhiên lui nhanh về phía sau. Mà theo mỗi một bước chân hắn lui về, trên thân thể của hắn cũng nổ tung ra một đám huyết vụ. Khí tức phát ra từ trên thân thể của hắn cũng càng lúc càng yếu ớt đi.

- Phốc xuy!

Hoa Cốt lui về phía sau đến gần trăm bước, cuối cùng mới có thể dừng lại, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Trên khuôn mặt già nua khô quắc lúc này đã trắng bệch không còn một giọt máu, nhìn qua âm lãnh đáng sợ.

Mà cũng chính ngay khi phun ra ngụm máu tươi cuối cùng, thần trí của Hoa Cốt cũng đột nhiên tỉnh táo hơn. Bên trong cặp mắt đột nhiên lộ ra vẻ kinh hãi. Cho tới bây giờ hắn cũng không thể ngờ rằng, hắn lại bị thương nặng dưới một kích của Lâm Động như vậy!

Một kích lúc trước của Lâm Động, nếu như không phải ở thời khắc cuối cùng hắn thi triển hết toàn lực, tạo thành phòng ngự cực mạnh, chỉ sợ hiện tại ngay cả thân thể của hắn đều sẽ bị luồng sức mạnh kinh hoàng kia chấn thành một đám huyết vụ đầy trời.

- Tiểu súc sinh này làm sao có thể thi triển ra công kích khủng bố đến như thế?

Cảm thụ được thương thế trong cơ thể rất nghiêm trọng, trong lòng Hoa Cốt nhất thời chấn động mạnh mẽ.

Trong suy nghĩ của hắn, dựa vào thực lực Tạo Khí Cảnh đại thành của mình, giết chết Lâm Động quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng mà một màn trước mắt lại làm cho hắn hiểu được một sự thật tàn khốc, hắn không chỉ có không thể dễ dàng đánh chết Lâm Động, còn thiếu chút nữa cái mạng già này sẽ phải nằm xuống tại nơi đây.

Chẳng qua mặc dù trong lòng vẫn còn có chút không cam lòng, nhưng mà Hoa Cốt cũng không phải là kẻ ngu xuẩn. Hiện tại hắn đã bị trọng thương, tuy hắn hiểu được công kích mạnh mẽ lúc trước, cho dù là Lâm Động cũng không có khả năng thi triển thêm lần nữa. Nhưng mà lúc này hắn đã không chút nắm chắc có thể đánh chết Lâm Động được. Một khi tên tiểu tử kia còn có thủ đoạn bất ngờ nào khác, rất có thể hôm nay hắn cho dù muốn rời khỏi nơi này cũng có chút khó khăn.

Ý niệm này nảy lên trong đầu, nếu như là vào mấy phút trước đây Hoa Cốt còn có thể không quan tâm đến. Nhưng sau khi đã trải qua một hồi va chạm kịch liệt kinh tâm động phách lúc nãy, trong lòng lão đã dâng lên một sự kiêng kỵ đối với Lâm Động. Lão thận sự không chút nghi ngờ, tên tiểu tử kia rất có thể còn có thủ đoạn khác có thể giữ lão ở lại trong này.

- Hắc, lão cẩu này, quả nhiên cái mạng dai thật!

Trong lúc ý niệm trong lòng Hoa Cốt không ngừng lóe lên, ánh mắt Lâm Động cũng khẽ nhíu lại, cười lạnh nói. Nhưng mà, trong khi cười lạnh, trong lòng hắn cũng dần dần dâng lên một tia cảnh giác nhàn nhạt. Công kích mạnh mẽ lúc nãy đối với hắn mà nói, cũng tiêu hao một lượng không nhỏ, hơn nữa Ma Viên Biến cùng Ngọc Lôi Thể đều có hạn chế về mặt thời gian. Hiện tại hắn đã không thể hoàn toàn giết chết Hoa Cốt như ý muốn, nếu như lão gia hỏa này còn tiếp tục quấn lấy hắn, chỉ sợ hắn thật sự sẽ rơi vào hoàn cảnh không ổn.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lâm Động khẽ có chút âm trầm. Trên khuôn mặt đột nhiên xẹt qua một tia lãnh quang. Bàn tay khẽ nắm chặt cổ kích, điều động nguyên lực đã tiêu hao không ít trong cơ thể.

Hưu!

Nhưng mà, ngay khi Lâm Động vừa mới điều động nguyên lực trong cơ thể, chuẩn bị liều mạng lần nữa, Hoa Cốt ở giữa không trung nhìn thấy thế, sắc mặt cũng đột nhiên kịch biến. Thân hình lão đột nhiên giống như tia chớp bắn ngược về phía sau, ngay sau đó liền bay vút đi trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Động.

- Tiểu súc sinh, ngươi chờ đó cho lão phu, mối thù giết con, không đội trời chung! Lão phu tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!

Ngay khi Hoa Cốt bỏ chạy, một thanh âm gầm gừ phẫn nộ của lão cũng truyền ra, vang vọng trong ngọn sơn mạch này quanh quẩn không ngớt.

- Cái này…

Lâm Động có chút trố mắt cứng lưỡi nhìn cảnh Hoa Cốt bỏ chạy còn nhanh so với con thỏ trốn chết, trong lúc nhất thời không thể lấy lại tinh thần.

Tuy rằng hắn biết công kích trước đó của mình cũng khiến Hoa Cốt chịu khổ sở không ít, nhưng hắn ngược lại cũng tiêu hao không nhỏ. Nếu như tiếp tục đánh, ai chết ai sống cũng chưa thể nói trước, nhưng lão gia hỏa kia không ngờ lại bỏ chạy nhanh như vậy.

- Hắc hắc, lão gia hỏa này, xem ra bị một chiêu vừa rồi của ngươi dọa cho sợ rồi…

Tiểu điêu cũng bởi vì một màn này dọa cho ngẩn người, một lát sau mới nở nụ cười quái dị, nói.

Lâm Động bất đắc dĩ buông tay, vung tay áo lên, một đầu Phù khôi liền xuất hiện trước mặt hắn. Đây chính là đầu Phù khôi hắn lấy được trong tay của Hoa Tông.

- Lão gia hỏa kia có lẽ là dựa vào dấu vết ẩn trong Phù khôi này mà truy tung đến. Nếu như hủy diệt đi dấu vết kia đi, lão ta sẽ tìm không thấy chúng ta nữa.

Tâm thần Lâm Động vừa động, một tia tinh thần lực cường đại mãnh liệt liền bao phủ lên trên thân thể Phù khôi. Hắn hiện tại, coi như là một Linh Phù sư hàng thật giá thật, muốn hủy diệt đi dấu vết tinh thần của Hoa Tông, thật cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Bởi vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn khẽ mở hai mắt ra, đã thành công lau đi dấu vết tinh thần trong Phù khôi.

- Rời khỏi nơi này trước đã. Lần này lão gia hỏa này khinh địch, mới chỉ một người một mình đuổi theo. Nếu như hắn mang theo một ít cường giả Âm Khôi Tông khác, chỉ sợ cục diện sẽ khác đi. Chẳng qua cho dù như thế nào đi nữa, vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi này!

Đem cái tai họa ngầm này xóa đi, Lâm Động cũng khẽ hít một hơi, sau đó vẫy tay với Tiểu Viêm. Tiểu Viêm nhất thời lao tới, biến thành một con mèo nhỏ, chui nhanh vào trong lồng ngực của Lâm Động.

- Lão tạp chủng này, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn phải trả giá!

Nhìn Tiểu Viêm vết máu đầy mình, trong mắt Lâm Động cũng dâng lên một cơn nộ hỏa. Lần này nếu không phải mình thức tỉnh đúng lúc, chỉ sợ ngay cả tiểu điêu lẫn Tiểu Viêm đều gặp phải độc thủ của lão cẩu kia.

- Chạy nhanh đi thôi, vạn nhất lão gia hỏa kia còn chưa từ bỏ ý định, quay trở lại khổ đấu một phen nữa thì không ổn. Hiện tại ngươi đã không thể ứng phó nổi hắn nữa đâu.

Lần này tiểu điêu hiển nhiên cũng đã bị thương không nhẹ, sau khi nói một câu, liền hóa thành một đạo lưu quang, chui vào lòng bàn tay Lâm Động.

- Yên tâm đi, đợi lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ đánh chết lão cẩu kia!

Lâm Động oán hận cắn răng nói, sau đó điều chỉnh thân thể lại một chút, liền ôm theo Tiểu Viêm, chân đạp kiếm mang, thân hình hóa thành một đạo hồng mang bay ngược hướng với Hoa Cốt.

o0o

Trong khi bọn Lâm Động nhanh chóng rút lui, Hoa Cốt kia cũng như chim sợ cành cong, thi triển ra tốc độ nhanh nhất của lão, cực kỳ chật vật chạy trốn trở về thành Đại Khôi. Lúc trước trải qua một đường sống chết, lão hiển nhiên là bị dọa cho kinh tâm táng đảm, hiện tại làm sao còn dám giống như suy nghĩ của bọn Lâm Động, quay trở lại tìm phiền toái nữa?

Dưới sự phóng chạy bỏ mạng như vậy của lão, mấy giờ đồng hồ sau, bóng dáng của thành Đại Khôi liền xuất hiện ở trong tầm mắt của lão. Ngay sau đó lão đột nhiên phóng nhanh hơn một chút nữa, mang theo máu tươi đầy người, cực kỳ chật vật trên bầu trời bay thẳng vào trong thành.

Thông thường mà nói, ở những địa phương thành thị đông đúc như thành Đại Khôi vậy, bên trên không trung là cấm đi lại. Cho nên khi Hoa Cốt mang theo bộ dáng như vậy xuất hiện, lập tức khiến cho không ít người chú ý. Chẳng qua may mà cũng có không ít người nhận ra lão chính là một đại nhân nhân vật quyền thế trong Âm Khôi Tông, cho nên cũng không ai dám lên tiếng nói nhiều…

Chẳng qua, trong thành Đại Khôi cũng không thiếu những kẻ thực lực mạnh mẽ, ánh mắt tinh nhạy, ngay khi bọn họ nhìn thấy Hoa Cốt, liền phát hiện ra được, hiện tại lão gia hỏa này đã bị thương không nhẹ…

o0o

Phân bộ Đại Ma Môn, trên một tòa đại lâu hình tháp, đôi mắt đẹp Mộ Thiên Thiên tràn ngập vẻ kinh ngạc nhìn thân ảnh đang bay qua trên bầu trời kia, thì thào lẩm bẩm:

- Dựa vào thực lực Tạo Khí Cảnh đại thành của lão gia hỏa này, ai có thể làm hắn bị thương thành ra như vậy?

- Tiểu thư, theo như tin tức của chúng ta, lần này Hoa Cốt ra ngoài tựa hồ đã phát hiện ra hành tung của Lâm Động…

Sau lưng Mộ Thiên Thiên, một thân ảnh khẽ thấp giọng nói.

- Lâm Động?

Nghe thấy vậy, Mộ Thiên Thiên cũng có chút khẽ rùng mình. Một lúc sau, bên trong đôi mắt đẹp tràn ngập lực hấp dẫn kia chợt nảy lên một tia kinh ngạc khó có thể che dấu. Ngọc thủ mảnh khảnh, cũng không kềm được đưa lên che lại đôi môi đỏ mọng. Một thanh âm rất nhỏ từ trong cặp môi của nàng, mang theo vẻ khó tin mãnh liệt chợt truyền ra.

- Chẳng lẽ là hắn? Làm sao có thể?

Bình Luận (0)
Comment