Vũ Động Càn Khôn

Chương 297 - Đoạt Bảo Bỏ Chạy

- Lâm Động, đưa thứ đó cho ta!

Sắc mặt Lâm Lang Thiên kịch biến khi nhìn thấy Lâm Động đoạt đi túi Càn Khôn của mình, mạnh mẽ hét to một câu.

- Nằm mơ!

Lâm Động cười lạnh, không thèm để ý đến mặt mũi của thiên tài Gia tộc Lâm Thị.

Cái đám hỗn đản này, thế nhưng lại muốn bỏ lại hắn ở trong này, tuy nói nơi khác cũng có cửa ra, nhưng hiện tại Thủ Hộ Giả thần bí kia đang điên cuồng truy sát ở phía sau, còn có nhiều thời gian để cho hắn chạy tới cửa ra khác không?

Hơn nữa nhìn bộ dáng khẩn trương kia của Lâm Lang Thiên, kết hợp với hành động Thủ Hộ Giả thần bí ra tay đoạt lại túi Càn Khôn, có thể thấy được thứ chứa đựng trong đó hẳn là một ít bảo bối do Lâm Lang Thiên thu được ở cung điện dưới lòng đất. Một khi thứ này đã rơi vào trong tay Lâm Động, quả quyết là không có đạo lý ói trở ra.

- Ngươi dám nghịch lại lời của ta?

Nhìn thấy Lâm Động thế nhưng một lời liền từ chối thẳng thừng, ánh mắt Lâm Lang Thiên nhất thời cũng trở nên âm trầm. Dựa vào thân phận hắn ở Gia tộc Lâm Thị, đừng nói là Lâm Động chỉ là một kẻ ti tiện xuất thân từ Phân gia như vậy, cho dù là một ít trưởng bối trong Gia tộc cũng không dám cãi lại lời nói của hắn. Một màn trước mắt không hề nghi ngờ chính là làm cho hắn cảm thấy uy nghiêm của mình đang bị khiêu khích.

- Ngươi là cái thá gì mà ta phải nghe ngươi? Có bản lĩnh thì lăn ra đây!

Ánh mắt Lâm Động cũng phát lạnh. Hắn ghét nhất chính là ngữ khí cao ngạo của Lâm Lang Thiên, lập tức không chút khách sáo, cười lạnh nói.

- Ngươi!

Nghe thấy vậy, trong mắt Lâm Lang Thiên nhất thời toát ra sát ý, đúng là nhịn không được nổi giận trong lòng, vừa muốn ra tay đích thân chém chết Lâm Động.

- Lâm Lang Thiên, ngươi có muốn chết thì cũng đừng kéo theo bọn ta. Thứ quỷ quái kia đã truy sát tới rồi. Nó hiển nhiên là sẽ không để cho người ta mang mớ bảo tàng này rời khỏi không gian cổ bi. Ai cầm mấy thứ kia, chính là cầm bùa đòi mạng trong tay đó. Nếu ngươi thực sự luyến tiếc, vậy thì tự mình đi ra ngoài đi, thứ lỗi chúng ta không thể theo cùng được!

Nhìn thấy Lâm Lang Thiên định muốn ra tay, Vương Thống nhất thời hét to nói.

Hành động lần này của bọn chúng xem như triệt để thảm bại. Hơn nữa sau khi tiến vào cung điện dưới lòng đất, bọn họ căn bản còn chưa kịp thu hoạch lấy bảo vật gì, đã khiến cho bộ hài cốt thần bí tỉnh lại, ra tay truy sát.

Trong lúc chạy trốn cũng chỉ có Lâm Lang Thiên nhanh tay lẹ chân thu lấy một ít Niết Bàn Đan mà thôi. Như thế cũng đã làm cho bọn chúng vô cùng ganh tỵ rồi. Nhưng may mà mấy thứ này hiện tại đã bị kẻ khác đoạt lấy, không thể nghi ngờ là làm cho trong lòng bọn người Vương Thống cân bằng lại một chút, tự nhiên sẽ không để Lâm Lang Thiên mạo hiểm đoạt nó trở lại.

Nghe được tiếng quát của Vương Thống, Lâm Lang Thiên lúc này mới thoáng tỉnh thần lại một ít. Hắn liếc mắt nhìn phía sau xa xôi, thân ảnh thần bí đang đạp trên những luồng gió lốc hỗn loạn đầy trời kia đuổi theo, trong mắt hắn cũng xuất hiện vẻ kiêng kỵ. Hắn hiểu được, dựa vào thực lực hiện tại của hắn căn bản không thể nào tiếp nổi nửa chiêu của hài cốt thần bí kia.

- Lâm Động, ngươi tốt nhất có thể sống sót! Sang năm trong Tộc hội Gia tộc, ta sẽ ở trước mặt tất cả mọi người trong gia tộc để cho ngươi biết, năm đó ta đã có thể tiện tay đánh cho phụ thân ngươi thành phế vật, thì hiện nay cũng có thể tiện tay đánh ngươi đến không đáng một đồng. Người của Phân gia, phải có tâm tính hèn mọn, vọng tưởng muốn khiêu chiến đến uy nghiêm của gia tộc, nhất định sẽ gặp phải trừng phạt!

Ánh mắt Lâm Lang Thiên cực kỳ âm lệ, điềm nhiên nói.

- Cuối cùng ai trở thành phế vật, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết được rõ ràng!

Lâm Động gắt gao giương mắt nhìn Lâm Lang Thiên, trên khuôn mặt cũng nảy lên một chút vẻ dữ tợn. Đối với gã này, hắn không thể nghi ngờ chính là hận đến tận xương!

- Ta đợi ngươi, cái thứ vô dụng. Chẳng qua, ngươi hãy cầu nguyện hôm nay ngươi có thể sống sót đi!

Lâm Lang Thiên hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng, cũng không nói thêm nữa trực tiếp xoay thân hình, tiến vào bên trong cái khe kia.

- Thật đáng tiếc cho Phù khôi Cao cấp! Lâm Động, không gian cổ bi này chính là chỗ chôn thây của ngươi!

Đằng Lỗi lành lạnh cười, nói.

- Tiểu súc sinh, lão phu sớm đã nói cho ngươi biết, quá kiêu ngạo sẽ gặp báo ứng, ha ha…

Vương Thống cũng nở nụ cười trào phúng, nhìn về phía ánh mắt Lâm Động, phá lệ âm lãnh.

- Lão súc sinh Vương Thống, Đằng Lỗi khốn kiếp, các ngươi cũng không nên vui mừng quá sớm!

Sắc mặt Lâm Động âm trầm, nói.

- Ha ha, tiểu tử, chờ ngươi qua được cửa ải trước mắt rồi hãy nói.

Vương Thống và Đằng Lỗi đều cười to một tiếng, thân hình vừa lóe lên, đã tiến vào bên trong cái khe kia. Tay áo hai người vung tay lên, liền khiến cho cái khe kia nhất thời vỡ tan, lưu lại một đạo nguyên lực ba động hùng hồn, gây ra sự nhiễu loạn không gian ba động. Muốn xé rách cái khe không gian thêm một lần nữa, cần phải làm cho ba động không gian kia tan đi. Chẳng qua khi đó chỉ sợ hài cốt thần bí phía sau sớm đã đuổi kịp rồi. Mấy tên này, hiển nhiên không định cho Lâm Động cơ hội chạy trốn.

- Mấy tên khốn kiếp!

Nhìn một màn này, tiểu điêu cũng không khỏi tức giận, mắng lớn một tiếng.

Đám cường giả chung quanh nhìn thấy cái khe đã đóng lại, cũng không khỏi thốt ra những lời ác độc chửi rủa, nhưng rất nhanh cũng đã vội vàng chạy tán loạn, tìm cửa ra khác mà trốn đi.

Ánh mắt Lâm Động lạnh lẽo nhìn bọn Lâm Lang Thiên, Vương Thống biến mất, sau đó cầm túi Càn Khôn trong tay. Tinh thần lực rất nhanh xâm nhập trong đó, nhất thời sắc mặt trở nên phấn khích. Bởi vì hắn phát hiện ra, trong túi Càn Khôn này không ngờ toàn bộ đều là Niết Bàn Đan, với số lượng trong này, ít nhất cũng có đến mấy trăm cái!

Một loại nguyên lực ba động nhộn nhạo rất đáng sợ ở trong túi Càn Khôn không ngừng toát ra. Loại ba động này làm cho ánh mắt Lâm Động nhất thời tỏa sáng. Hắn lúc trước vất vả vọt vào thạch đình, hết sức vất vả mới tìm được hai khỏa Niết Bàn Đan trong bộ hài cốt kia mà thôi, không nghĩ tới hiện tại trong túi Càn Khôn này lại có nhiều đến như vậy.

- Con mẹ nó, khó trách bộ dáng của Lâm Lang Thiên tức giận đến như vậy, thì ra hắn lấy được nhiều Niết Bàn Đan từ trong cung điện dưới lòng đất đến thế!

Lâm Động nhếch miệng, nói.

- Hắc hắc, gã này khẩu vị quả thật là không nhỏ, khó trách hài cốt thần bí kiên quyết đuổi theo muốn đoạt lại thứ này.

Tiểu điêu cũng cười nhạt một tiếng, chợt sờ sờ mặt, nói:

- Chẳng qua hiện tại túi này Càn Khôn bị ngươi đoạt lấy, chẳng phải là hài cốt thần bí kia… sẽ truy sát ngươi sao?

Trên khuôn mặt Lâm Động vừa mới nở rộ nụ cười lập tức đọng lại, chợt bàn tay mạnh mẽ vỗ lưng Tiểu Viêm:

- Chạy mau!

Tiếng quát Lâm Động vừa dứt, Tiểu Viêm lập tức triển động lôi dực hỗn loạn huyết sắc, sau đó hóa thành một đạo lôi quang, giống như tia chớp phóng nhanh.

Loại Niết Bàn Đan này, Lâm Động hiểu được, đây chính là thứ không thể thiếu khi đánh sâu vào Niết Bàn Cảnh. Mà thứ này lại là rất khó đạt được, mấy trăm mai Niết Bàn Đan này, Lâm Động tin rằng cho dù một ít cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng có chút thèm nhỏ dãi. Cho nên, hắn tự nhiên cũng không có ý tưởng chủ động giao ra.

Mặc dù cầm thứ này sẽ thu hút hài cốt thần bí đến đuổi giết, nhưng không đến thời khắc mấu chốt, ai cũng không nỡ vứt bỏ. Cho dù là Lâm Động cũng không có sự quyết đoán này. Dù sao, phú quý hiểm trung cầu a!

Rầm rầm!

Mà khi Lâm Động điên cuồng chạy trốn, bầu trời ở sau lưng hắn, mây đen bốc lên càng thêm lợi hại hơn. Tốc độ của bộ hài cốt thần bí kia cũng đột nhiên nhanh hơn một chút. Hơn nữa mục tiêu lần này của hắn đích thật không ngoài ý chính là tập trung vào Lâm Động.

Nhất thời gió lốc bắt đầu khởi động, hài cốt thần bí dùng một tốc độ cực kỳ kinh người, đuổi thẳng theo hướng Lâm Động.

- Quả nhiên là đến đây!

Trong khi Tiểu Viêm ra sức chạy trốn, Lâm Động cũng cảm nhận được sát khí đến từ phía sau đang khóa chặt lấy chính mình. Da đầu hắn lập tức run lên.

Chẳng qua thời điểm này cũng không có biện pháp khác. Nếu không muốn bỏ lại Niết Bàn Đan, vậy thì cũng chỉ có thể liều mạng bỏ trốn mà thôi.

Trong không gian cổ bi rộng lớn này lập tức liền xuất hiện một màn kỳ lạ, một thân ảnh ở phía trước liều mạng bỏ chạy, mà ở phía sau cách hắn không xa, phong vân không ngừng khởi động, thiên địa biến sắc, một thân ảnh khác không ngừng đuổi theo, dường như ngày tận thế đã đến vậy.

Trên đường lẩn trốn, Lâm Động cũng gặp không ít người đồng hành, nhưng mà tốc độ mấy tên chẳng hay ho này căn bản không theo kịp Tiểu Viêm, lại vừa lúc cùng với Lâm Động bị buộc trên chung một chiến tuyến, lập tức không ngừng nổ mạnh thành một đoàn huyết vụ, khiến cho người khác nhìn thấy phải cực độ sợ hãi.

- Lâm Động, nhanh lên, kiên trì không lâu sau sẽ có thể đến được cửa ra kế tiếp!

Tiểu điêu ngồi ở trên vai Lâm Động, xoay người nhìn thấy hài cốt thần bí phía sau càng ngày càng gần, có chút khẩn trương nói. Nếu là còn ở thời kỳ toàn thịnh, hắn tự nhiên sẽ không hề sợ hãi đối với hài cốt thần bí này. Nhưng đáng tiếc là hiện tại hắn cũng không ở trong trạng thái toàn thịnh, cho nên vẫn ít cậy mạnh thì hơn.

Nghe vậy, Lâm Động cũng âm thầm kêu khổ. Thúc giục hắn cũng vô dụng, hiện tại chạy trốn cũng là phải dựa vào Tiểu Viêm. Nếu không phải dựa vào tốc độ của Tiểu Viêm, kết cục của bọn họ chỉ sợ cũng không khác gì với bọn xui xẻo sau lưng kia.

- Rống!

Làm như nghe hiểu được sự thúc giục của một người một điêu, Tiểu Viêm cũng mạnh mẽ phát ra một tiếng hổ gầm. Phía trên lôi dực, huyết sắc đột nhiên trở nên nồng đậm, một tầng vảy huyết sắc thẩm thấu ra, trong nháy mắt bao trùm lấy lôi dực. Thậm chí, diện tích của lôi dực cũng bành trướng lên không ít.

Tại thời khắc mấu chốt, Tiểu Viêm tựa hồ luyện hóa được một ít tinh huyết của Huyết Bức Long lúc trước, bắt đầu tiến hóa.

- Phốc!

Cặp lôi dực huyết sắc khổng lồ dang ra, dùng sức chấn động một trận. Cuồng phong nhất thời hình thành dưới cánh, tốc độ Tiểu Viêm đột nhiên tăng vọt lên, trong chốc lát chỉ để lại một tàn ảnh huyết sắc trên bầu trời mà thôi.

Tốc độ Tiểu Viêm đột nhiên tăng vọt cũng làm Lâm Động kinh ngạc. Hắn chợt mừng rỡ lên một chút, với tốc độ như thế này, cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh e rằng cũng đuổi theo không nổi.

Mà khi Tiểu Viêm phi hành với tốc độ cao như vậy, ước chừng mấy phút trên bình nguyên cách đó không xa, chợt xuất hiện một luồng lốc xoáy năng lượng cự đại, đúng là lối ra thông với ngoại giới!

Lúc này chung quanh lốc xoáy năng lượng còn có không ít người tồn tại, chẳng qua khi bọn hắn nhìn thấy thân ảnh đạp trên gió lốc xa xa đang đuổi tới, nhất thời sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng chen chúc hướng vào trong lốc xoáy năng lượng, không dám có chút chậm trễ.

- Tiểu Viêm, nhanh lên, lao ra đi!

Lâm Động lúc này cũng mừng rỡ như điên, quát khẽ một tiếng, huyết dực khổng lồ của Tiểu Viêm chấn động, đem theo một luồng cuồng phong thẳng tắp nhằm về phía lốc xoáy năng lượng.

- Ô ô!

Nhưng mà khi Tiểu Viêm sắp nhảy vào lốc xoáy, trong gió lốc phía sau dường như truyền ra một âm thanh phẫn nộ kỳ dị. Rồi sau đó, nguyên lực thiên địa lập tức sôi trào lên, rất nhanh ngưng tụ lại phía trước luồng lốc xoáy năng lượng kia, cuối cùng trực tiếp ngưng tụ thành một vách tường nguyên lực khổng lồ cao chừng mấy trăm trượng, bao phủ hoàn toàn luồng lốc xoáy năng lượng kia.

Thân hìnhTiểu Viêm đang hóa thành một đạo huyết quang cực tốc phi hành đột ngột dừng lại.

Nhìn về phía bức vách tường nguyên lực khổng lồ như một cái cột chống trời xuất hiện ngay trước mặt, trong lòng Lâm Động lập tức lạnh lẽo một trận. Thủ đoạn này, thật sự quá mức đáng sợ rồi!

- Ực!

Lâm Động nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi quay đầu lại. Chỉ thấy gió lốc đầy trời bắt đầu khởi động, nhanh chóng buông xuống phía trên bình nguyên. Một lúc sau, đất đá văng lên tung tóe. Mà khi những đám mây đen cuồng phong kia bắt đầu khởi động, một bộ hài cốt màu xám trắng cũng đạp trên long quyển phong tiến đến. Hắn chậm rãi phiêu đãng dừng lại giữa không trung, cốt chưởng mở ra, một loại cỗ khí tức chết chóc lặng yên ngưng tụ trên cốt chưởng.

- Lần này chơi lớn rồi!

Nhìn hành động kia của hài cốt thần bí, da đầu Lâm Động cũng run lên một trận.

Bình Luận (0)
Comment