Vũ Động Càn Khôn

Chương 302 - Cường Thế Ra Tay

- Người này là ai? Dám ở thành Đại Khôi mà đi khiêu khích Âm Khôi Tông, lẽ nào hắn không biết Âm Khôi Tông có đóng Phân bộ ở đây hay sao?

- Hình như là Lâm Động!

- Lâm Động? Là cái tên Lâm Động nghe nói đã đả thương Hoa Cốt? Tiểu tử này đầu có vấn đề hay sao mà tự tìm đường chết vậy?

- Hừ, ngươi thì biết cái gì chứ? Lâm Động này nghe nói trong Đại Hoang Cổ Bi đã đánh bại thiên tài Vương Viêm của Gia tộc Vương Thị, thậm chí trong không gian cổ bi còn dựa vào thực lực của một người chống lại tất cả cường giả của Gia tộc Vương Thị, phong thái như thế ai dám địch lại?

- Đúng vậy, trong Tạo Hóa Võ Bi, hắn còn đạt được một bộ vũ kỹ Tạo Hóa Cấp mà thiên tài Lâm Lang Thiên của Gia tộc Lâm Thị so ra cũng kém xa nữa. Gã thanh niên này không chỉ gan dạ mà năng lực cũng vô cùng xuất chúng. Ta thấy ngay cả Đằng Lỗi của Âm Khôi Tông và Mộ Thiên Thiên của Đại Ma Môn, Võ Từ của Võ Minh cũng không thể so sánh với hắn được.

- Không thể nào? Hắn mạnh đến thế sao?

- Lần này đúng là có trò hay để xem rồi, Lâm Động và Âm Khôi Tông xưa nay luôn đối đầu nhau, lần này nghênh ngang kéo tới, nhất định sẽ có đại chiến kinh thiên động địa.

- …

Cả thành Đại Khôi trong lúc này đều trở nên xôn xao. Vô số đạo thân ảnh lướt ra, xuất hiện trên đường phố cũng như trên mái nhà, ánh mắt kỳ dị nhìn vào đạo thân ảnh trên bầu trời. Từng thanh âm thì thầm không ngừng vang lên.

Lâm Động phiêu phù trên bầu trời, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống Âm Khôi Tông bên dưới. Đối với bao nhiêu ánh mắt kia hắn cũng đều không để ý đến. Mọi người đều cho đây là đầm rồng hang hổ, nhưng hắn lại không cho là như vậy.

- Tên súc sinh Lâm Động này, lão phu vốn đang hận không thể băm vằm ngươi ra được, không ngờ ông trời nghe được sự cầu khẩn của ta, cho ngươi chạy thoát khỏi không gian cổ bi kia. Vừa hay hôm nay lão phu ở trước mặt mọi người sẽ chặt đứt tứ chi của ngươi, treo ngươi lên tường thành mà thị uy.

Sau khi tiếng quát của Lâm Động vang lên không bao lâu, trong Phân bộ của Âm Khôi Tông đột nhiên liền bạo phát ra từng đạo khí tức cường hãn. Sau đó từng đạo thân ảnh giống như châu chấu lao ra, nhanh chóng chiếm cứ những tòa kiến trúc cao phía dưới Lâm Động. Một đạo thân ảnh còn trực tiếp lao lên, đồng thời thanh âm ngoan độc của Hoa Cốt cũng đột nhiên vang vọng khắp không trung.

Nghe thấy tiếng quát ngoan độc đó, vô số ánh mắt đột nhiên nhìn về những đạo thân ảnh của Âm Khôi Tông vừa lao ra. Trong đám đó, Hoa Cốt thân mặc áo bào xám, tay cầm bạch cốt mâu, sắc mặt dữ tợn quát lớn với Lâm Động.

- Lão tạp mao ngươi, lần trước ta đã tha cho một mạng còn không biết tốt xấu, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!

Nhìn sắc mặt Hoa Cốt dữ tợn, ánh mắt Lâm Động cũng trở nên lạnh lẽo, quát lớn.

Đằng Lỗi ở phía trước Hoa Cốt, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Lâm Động, cười lạnh nói:

- Tuy không biết ngươi làm sao có thể sống sót khỏi sự truy đuổi của Thủ Hộ Giả kia, nhưng ngươi sống sót cũng tốt, đem Phù khôi Cao cấp kia trả lại cho Âm Khôi Tông ta. Còn về vũ kỹ Tạo Hóa Cấp mà ngươi may mắn có được, ta cũng thấy rất có hứng thú, lần này cũng giao luôn ra đi!

- Chỉ e tên phế vật ngươi không có năng lực hưởng thụ!

Lâm Động đưa mắt nhìn Đằng Lỗi, khóe miệng nở nụ cười chế nhạo, sát ý phát ra nồng đậm. Trong không gian cổ bi lúc trước, nếu không phải nhờ hắn có đạo phù văn màu đen kia, thì có lẽ hắn đã bị tên vô liêm sỉ này hại chết rồi.

- Nếu là ở bên ngoài có lẽ ta sẽ không làm gì được ngươi, nhưng không ngờ tên ngốc ngươi lại tự tìm đến đây nộp mạng. Nếu đã như vậy thì đừng trách Âm Khôi Tông chúng ta thủ đoạn độc ác.

Ánh mắt Đằng Lỗi âm trầm, cười lạnh lẽo nói.

- Thiếu Tông chủ, tên tiểu súc sinh này giao cho ta xử lý, xem ta chém đứt tứ chi của hắn, để hắn như con chó chết cầu xin tha thứ trước mặt ngươi.

Ánh mắt Hoa Cốt tràn ngập lạnh lẽo, bước lên một bước. Một cỗ nguyên lực cường hãn từ trong cơ thể lão tỏa ra. Tiếp đó lão cũng không đợi Đằng Lỗi nói thêm gì, thân hình vừa động, đã trực tiếp hóa thành một đạo hồng mang bắn thẳng về phía Lâm Động.

- Tiểu súc sinh, lần trước là do ta sơ ý mới để cho ngươi chiếm được chút tiện nghi, lần này lão phu nhất định sẽ chém chết ngươi, xem ngươi còn huênh hoang thế nào?

Thân hình Hoa Cốt lao lên, bạch cốt mâu trong tay bỗng nhiên chấn ra một đạo quang mang sáng chói, nhanh như tia chớp bắn thẳng vào những vị trí quan trọng trên thân người Lâm Động, từng tiếng xé gió dồn dập nhất thời hình thành.

Lần trước bởi vì lão sơ ý nên mới bị Lâm Động đả thương, Hoa Cốt luôn coi lần thất bại đó là nỗi sỉ nhục của đời mình. Hôm nay có cơ hội trả thù, lão đương nhiên muốn trước mặt mọi người chứng minh, với thực lực của lão, giết chết Lâm Động căn bản là dễ như trở bàn tay.

- Biệt Cốt Tà Mâu!

Trường mâu bạch cốt lao ra, trong nháy mắt đã phóng trước mặt Lâm Động. Ánh mắt Hoa Cốt bỗng nhiên trở nên vô cùng âm lãnh, cánh tay đột nhiên chấn lên từng đường cong, từng đạo mâu ảnh sắc bén mang theo khí tức băng lãnh hướng tới từng khớp xương khắp người Lâm Động mà đánh thẳng tới.

- Biệt Cốt cái quái gì? Cút!

Nhưng mà đối mặt với đòn tấn công sắc bén của Hoa Cốt, Lâm Động chỉ cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ bước ra một bước. Thân thể cơ hồ trong nháy mắt biến thành màu lưu ly ngọc sắc, một cỗ lực lượng cực kỳ đáng sợ từ trong cơ thể tuôn trào ra.

Ngay khi thân thể Lâm Động biến thành màu lưu ly, song chưởng của hắn cũng khẽ cong lại, giống như ưng trảo phóng ra, không ngờ trực tiếp nắm lấy thanh trường mâu sắc bén kia trong tay.

- Muốn chết!

Thấy Lâm Động không ngờ lại dám dùng tay không nắm lấy trường mâu của mình, ánh mắt Hoa Cốt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Chợt sắc mặt lão trầm xuống, nguyên lực cuồn cuộn tuôn ra, ngay trên mũi mâu hình thành một đạo quang nhận nguyên lực sắc bén, muốn chặt đứt bàn tay của Lâm Động.

- Khóa lại!

Nhưng quang nhận nguyên lực này vừa khi cắt vào tay Lâm Động liền phát ra từng tia lửa đỏ. Thanh âm kim loại va chạm giòn tan vang lên, không ngờ cuối cùng cũng chỉ có thể lưu lại một vệt trắng nhỏ trên tay Lâm Động mà thôi.

- Chỉ chút bản lĩnh đó mà cũng dám khoe khoang sao?

Lâm Động cười lạnh một tiếng, bàn tay đột nhiên vặn mạnh, một cỗ lực lượng cường đại tuôn trào ra. Chỉ nghe ‘tách’ một tiếng, dưới con mắt kinh hoàng của rất nhiều người, đã bẻ nát thanh bạch cốt mâu trong tay Hoa Cốt.

- Cái gì?

Nhìn thấy thanh bạch cốt mâu vô cùng cứng rắn không ngờ lại bị Lâm Động vặn một cái đã vỡ nát, Hoa Cốt cũng kêu lên một tiếng kinh hãi. Lúc này lão mới hiểu rằng, Lâm Động lúc này so với lần gặp trước đây đã mạnh hơn rất nhiều.

Khi hiểu ra, trong lòng Hoa Cốt cũng chợt dâng lên tia bất an, lập tức vô cùng quyết đoán vứt bỏ thanh bạch cốt mâu, thân hình cũng vô cùng nhanh chóng lui lại phía sau.

- Đã ra tay rồi thì còn đi đâu nữa?

Nhưng Lâm Động lúc này sao có thể để lão chạy thoát? Chân mạnh mẽ bước lên một bước, thân hình lóe lên đã xuất hiện ngay trước mặt Hoa Cốt.

- Bạch Cốt Toái Tâm Chưởng!

Thấy Lâm Động lao đến, song chưởng Hoa Cốt lập tức bạo phát ra một luồng nguyên lực cực kỳ âm hàn cường đại, xảo quyệt đập thẳng lên tim của Lâm Động.

Thịch!

Đối mặt với công thế của Hoa Cốt, sắc mặt Lâm Động vô cùng hờ hững, một tay khẽ đưa ta, bàn tay đột nhiên bành trướng lớn lên, giống như một chiếc quạt lớn đánh bay bàn tay của Hoa Cốt đi.

- Nếu như ngươi đã muốn chặt tứ chi của ta, thì ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị đó trước!

Ánh mắt Lâm Động lóe lên hung tợn, hét to một tiếng, bàn tay nắm chặt lại, một cỗ lực lượng đáng sợ cuồn cuộn tuôn ra.

Rắc!

Bàn tay Lâm Động vừa nắm lại, tiếng xương gãy đột nhiên vang lên chói tai. Tiếp sau đó, tiếng kêu rên thảm thiết của Hoa Cốt liền vang lên ngay sau đó.

- Đồ khốn kiếp, bỏ Trưởng lão Hoa Cốt ra!

Đám cường giả của Âm Khôi Tông nhìn thấy một màn này, sắc mặt đột nhiên kịch biến. Lập tức có mấy gã cường giả lao đến, hung hãn tấn công về phía Lâm Động.

Bốp bốp bốp!

Nhưng khi bọn chúng còn chưa kịp tấn công đến Lâm Động, cái đuôi mãng xà của Tiểu Viêm ở cách đó không xa chợt vung lên. Từng đạo huyết quang xé rách hư không đập mạnh lên người bọn chúng, khiến bọn chúng đồng loạt thổ huyết bắn ngược trở về phía sau.

Lâm Động tay vung lên, Hoa Cốt mang theo bộ dạng vô cùng thê thảm từ trong không trung rơi thẳng xuống, cuối cùng chật vật đáp xuống mặt đất, tiếng kêu rên thảm thiết vang khắp trong thành Đại Khôi.

Trong thành, từng đạo mục quang nhìn chằm chằm về phía Hoa Cốt đang lăn lộn trên đất. Lúc này đôi tay của lão đã cơ hồ biến thành thịt vụn. Một màn này khiến cho không ít người chấn kinh, rồi lập tức cảm thấy khó mà tin nổi. Dù thế nào đi chăng nữa thì Hoa Cốt cũng là cường giả Tạo Khí Cảnh đại thành, không ngờ chưa giao đấu mấy chiêu đã bị Lâm Động đánh cho thành bộ dạng này. Nhất thời mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, miệng không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí. Xem ra những lời đồn này quả thực không sai!

- Đằng Lỗi, ngươi một khi đã muốn hại ta, ta hôm nay sẽ huyết tẩy Âm Khôi Tông của ngươi!

Dùng một tư thế trấn áp hoàn toàn đánh tàn phế Hoa Cốt, Lâm Động chậm rãi cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đằng Lỗi mặt đang tái xanh bên dưới, tiếng quát lạnh lẽo vang vọng khắp cả thành Đại Khôi.

Nhìn thân ảnh trẻ tuổi đứng thẳng trên không trung, khắp người tràn ngập sát khí, khắp thành Đại Khôi đều không khỏi cảm thấy lạnh xương sống. Cho tới hiện tại bọn họ mới hiểu được, thì ra Lâm Động một mình chạy đến đây khiêu chiến cũng không phải là hành động ngu xuẩn, mà là hắn có thực lực để làm như vậy. Với lực lượng của một người khiêu chiến cả Âm Khôi Tông!

Đồng thời, ánh mắt không ít người đều không kìm được liếc nhìn Hoa Cốt đang nằm rên rỉ không ngừng trên mặt đất, xem ra lần này Âm Khôi Tông đã đắc tội với một đối thủ thực sự phiền phức rồi!

Dưới con mắt chú ý của không ít người, sắc mặt Đằng Lỗi cũng ngày càng xám xanh. Hắn biết bây giờ mà để Lâm Động tùy ý ra oai thì thanh danh của Âm Khôi Tông sẽ bị mất sạch.

- Tất cả cường giả Âm Khôi Tông nghe lệnh, bày trận! Hôm nay ta muốn tên phế vật này phải hối hận vì từng câu nói của hắn!

Sắc mặt Đằng Lỗi tái xanh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Lâm Động, sau đó quát lớn một tiếng tràn ngập sát ý, thanh âm cũng đột nhiên vang vọng khắp thành Đại Khôi.

Nghe thấy tiếng quát của Đằng Lỗi, ai cũng biết Âm Khôi Tông lúc này đã thật sự muốn sống mái cùng với Lâm Động rồi.

Bình Luận (0)
Comment