Vũ Động Càn Khôn

Chương 340 - Rời Đi

Hôm nay, đỉnh Huyền Âm Sơn, trên một mỏm đá, Lâm Động lẳng lặng ngồi xếp bằng, hai mắt khép chặt. Một cỗ nguyên lực thiên địa hùng hồn với một loại tốc độ kinh người nhanh chóng hội tụ quanh người hắn. Những luồng nguyên lực này vừa mới tiếp xúc với thân thể Lâm Động thì liền bị một cỗ lực lượng quỷ dị thôn phệ sạch sẽ, sau đó hóa thành nguyên lực cuồng cuộn chảy vào bên trong thân thể.

Lẳng lặng tu luyện như vậy duy trì khoảng nửa giờ, hai mắt khép chặt của Lâm Động chậm rãi mở ra, cũng không quay đầu lại mà nhàn nhạt nói:

- Chuẩn bị xong rồi à?

- Phân phó của Lâm Động công tử, hiện nay trong quận Đại Hoang chẳng lẽ còn có người dám không nghe theo sao?

Ở phía sau Lâm Động, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

- Ha ha, thì ra là Thiên Thiên cô nương. Việc nhỏ như vậy tùy tiện bảo một kẻ hầu đưa đến là được rồi.

Lâm Động quay đầu lại, nhìn đại mỹ nhân dáng người yêu kiều ở phía sau, không khỏi cười nói.

- Ở đây là hai trăm vạn Thuần Nguyên Đan. Số lượng này dù đối với Đại Ma Môn ta cũng không phải là nhỏ, chỉ có điều với công lao của Lâm Động công tử lần này thì không đáng làm thù lao chút nào.

Mộ Thiên Thiên nâng ngọc thủ dâng lên một cái túi Càn Khôn, thản nhiên cười nói.

- Ta chỉ có ân oán với Âm Khôi Tông mà thôi, những thứ thù lao này chỉ là tùy tiện thu mà thôi.

Lâm Động đưa tay tiếp lấy túi Càn Khôn, cũng không nhìn mà trực tiếp nhét vào trong túi.

- Lâm Động công tử thật sự muốn rời khỏi quận Đại Hoang sao? Với danh vọng của người, hiện nay ở quận Đại Hoang chỉ cần vung tay là có thể tập trung được một lượng lớn nhân thủ, trở thành hào cường một phương…

Thanh âm mềm mại của Mộ Thiên Thiên khẽ vang lên.

- Ta đối với chuyện trở thành hào cường một phương cũng không có hứng thú. Thiên Thiên cô nương, nếu như ta thực sự làm như vậy, chỉ sợ là không ổn. Tốt hơn vẫn để Đại Ma Môn đi.

Lâm Động lắc lắc đầu, cười trêu nói.

- Lâm Động công tử mạnh mẽ như vậy, đến lúc đó cùng lắm thì Đại Ma Môn chúng ta đâu hàng. Ta nghĩ, nói không chừng đi theo bên cạnh Lâm Động công tử trái lại tìm được chỗ tốt rất lớn a.

Mộ Thiên Thiên che miệng cười, phong tình động lòng người.

Lâm Động cười cười, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía chân trời phương Bắc. Nơi đó chính là phương hướng của Gia tộc Lâm Thị, nơi đó là mảnh thánh địa trong cảm nhận của hắn. Nhiều năm qua đi, hắn bây giờ rốt cuộc có thực lực đặt chân lên địa vực đó hay không?

- Nếu như ta đoán không lầm, Lâm Động công tử hẳn là muốn đến tham gia Tộc hội Gia tộc của Gia tộc Lâm Thị?

Nhìn ánh mắt của Lâm Động, Mộ Thiên Thiên nhẹ giọng nói.

Đối với việc Mộ Thiên Thiên biết được, Lâm Động cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao thì hắn cũng biết hắn chính là người Phân gia của Gia tộc Lâm Thị. Tộc hội này ở Vương triều Đại Viêm cũng có thanh danh vang dội, ai cũng biết người có thể đi ra từ Tộc hội này cũng đều là nhân tại kiệt xuất đỉnh phong bên trong Gia tộc Lâm Thị. Những người này đều là những kẻ làm mưa làm gió trong Vương triều Đại Viêm.

- Gia tộc Lâm Thị, chính là thế lực nhất đẳng trong Vương triều Đại Viêm, truyền thừa mấy trăm năm, nội tình hùng hậu vô cùng. Mặc dù bên ngoài đồn rằng Tộc trưởng của Gia tộc Lâm Thị chỉ có thực lực Tạo Hóa Cảnh đại thành, nhưng ta rất hoài nghi chuyện này. Bên trong Gia tộc này nhất định là đầm rồng hang hổ.

Mộ Thiên Thiên nhẹ nhàng chậm rãi nói.

Lâm Động khẽ gật đầu. Mặc dù quận Đại Hoang trong Vương triều Đại Viêm cũng là một quận lớn có danh khí không tệ, hơn nữa Âm Khôi Tông, Đại Ma Môn cũng là thế lực đỉnh phong trong đó, nhưng muốn so sánh với Gia tộc Lâm Thị thuyền thừa đã lâu thì chẳng khác gì ánh sáng đom đóm so với ánh trăng cả.

Tạo Hóa Cảnh đại thành lúc trước trong mắt Lâm Động gần như là cường giả không thể chạm đến, cho nên cũng không có khái niệm gì. Nhưng bây giờ thực lực tăng lên, hắn cũng nghe được nhiều lời đồn đại hoang đường không ít. Lực lượng của Gia tộc Lâm Thị chắc chắn hơn xa những gì hắn biết.

Nguyên nhân chính là bởi vì vậy cho nên hắn mới phải trăm phương ngàn kế phong ấn Huyết Linh Khôi, làm một con bài tẩy cho chính mình.

- Gia tộc Lâm Thị nhân tài nhiều vô kể, Tộc hội Gia tộc lại là nơi giao phong của rất nhiều nhân tài, muốn từ trong đó mà thoát ra cũng không phải là chuyện đơn giản. Hơn nữa, Lâm Động công tử và Lâm Lang Thiên ân oán rất nặng. Người này thiên phú kinh tài tuyệt diễm, phóng mắt khắp cả Vương triều Đại Viêm, trẻ tuổi đồng lứa cũng không có mấy người địch nổi, có thể nói là phượng mao lân giác. Lần này Lâm Động công tử đến tham gia Tộc hội nhất định sẽ có một hồi long hổ tranh đấu.

Khi nhắc đến Tộc hội của Gia tộc Lâm Thị, vẻ mặt Mộ Thiên Thiên trở nên nghiêm trọng, hiển nhiên đã nghe qua rất nhiều chuyện về Tộc hội này.

- Thế nào? Thiên Thiên cô nương cho rằng ta không phải là đối thủ Lâm Lang Thiên sao?

Lâm Động cười nhạt nói.

- Ngay cả Đằng Sát thực lực Tạo Hóa Cảnh đại thành cũng bỏ mạng trong tay Lâm Động công tử, ta sao dám nghi ngờ thực lực của công tử? Chỉ có điều ta muốn nhắc nhở Lâm Động công tử, hành trình đến Tộc hội lần này sẽ gặp phải trở ngại rất lớn. Nếu như vậy còn không bằng ở lại quận Đại Hoang để mưu nghiệp lớn?

Sóng mắt Mộ Thiên Thiên lưu động, mỉm cười nói.

- Ha ha, quận Đại Hoang này không giữ được lòng của Lâm Động ta. Một khi Thiên Thiên cô nương đã không tin ta là đối thủ của Lâm Lang Thiên, vậy thì hãy ở tại quận Đại Hoang chờ tin tức. Lâm Động ta một đường xông lên cũng chưa từng sợ kẻ nào. Bất kể Lâm Lang Thiên có phải là thiên chi kiêu tử hay không, lúc này đây ta phải cho khiến hắn trả một cái thật đắt.

Lâm Động ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng. Hắn biết Mộ Thiên Thiên muốn lôi kéo hắn vào Đại Ma Môn, chỉ có điều hắn không có tâm tư này. Thấy cũng đã đến giờ cho nên không tiếp tục ở lâu nữa, trong miệng phát ra một tiếng huýt gió. Tiểu Viêm hóa thành một đạo huyết quang phóng vụt tới.

- Thiên Thiên cô nương, trước khi đi, mong Đại Ma Môn chiếu cố giúp ta Võ quán Ưng Chi ở thành Đại Ưng. Nhân tình này, ngày sau có cơ hội thì Lâm Động chắc chắn sẽ báo đáp, ngày sau gặp lại!

Thân hình Lâm Động chợt lóe, liền xuất hiện trên lưng hổ của Tiểu Viêm, ôm quyền với Mộ Thiên Thiên, sau đó không hề chậm trễ, bàn tay vung lên, Tiểu Viêm phe phẩy song dực rộng lớn, hóa thành một đạo huyết quang lao vụt về phía chân trời.

- Ài!

Nhìn Lâm Động rời xa, Mộ Thiên Thiên cũng hít một hơi thật sâu.

- Quên đi, Lâm Động này chí hướng không ở nơi đây, không ai lưu được hắn. Thiên phú và năng lực của người này đều là người đầu tiên mà mấy năm chục qua ta mới gặp. Cho dù là so với nhân tài kiệt xuất Lâm Lang Thiên trong Gia tộc Lâm Thị cũng không hề thua kém. Hai nhân vật phong vân này trong Vương triều Đại Viêm đương đại chắc chắn sẽ có một hồi ác đấu.

Phía sau Mộ Thiên Thiên, Mộ Lôi đi ra, nhìn nơi Lâm Động biến mất, thở dài nói.

- Võ quán Ưng Chi theo như lời hắn nói, cũng nên phái người đi xem thử, chiếu cố nhiều một chút. Loại nhân tình dâng đến tận cửa này phải thu mới được.

Mộ Thiên Thiên khẽ gật đầu, đôi mắt xinh đẹp dừng tại phía chân trời nơi Lâm Động biến mất. Nàng biết, có lẽ không lâu sau, trong Hoàng Thành Vương triều Đại Viêm sẽ triển khai một trận long tranh hổ đấu. Trận giao phong này sẽ khiến mọi người biết được, đến tột cùng ai mới là thiên tài rực rỡ nhất trong Gia tộc Lâm Thị.

o0o

Một đạo huyết quang gào thét lướt qua bầu trời. Lâm Động ngồi xếp bằng trên lưng hổ, nhìn rừng rậm đang lao nhanh về phía sau, nhất thời có chút cảm khái. Hai năm trước, hắn trèo non lội suối, không quản tìm đến quận Đại Hoang xa xôi ngàn dặm. Lúc đó hắn chẳng qua chỉ là một thiếu niên mới đột phá Nguyên Đan Cảnh mà thôi, nhưng mà hắn bây giờ đã là cường giả đỉnh phong trong quận Đại Hoang. Luận về danh vọng cho dù là đám người Mộ Lôi và Võ Tông cũng không thể nào so sánh.

Biến hóa này thật sự là quá mức to lớn.

- Ngươi bây giờ trực tiếp trở về Viêm Thành à?

Tiểu điêu hiện ra trên bả vai Lâm Động, nói.

- Tộc hội chỉ còn bốn tháng nữa, cha ta trước vài tháng sẽ lên đường, thời điểm này quay về Viêm Thành cũng vô ích.

Lâm Động lắc đầu nói.

Gia tộc Lâm Thị tọa lạc tại quận Đại Viêm, cách quận Thiên Đô một khoảng rất xa. Mà đám người Lâm Khiếu hiển nhiên không có tốc độ giống như Lâm Động, muốn đi đến đó ít nhất cũng cần phải ba, bốn tháng, cho nên khẳng định sẽ xuất phát trước.

- Với tốc độ hiện tại của ta, muốn đuổi tới quận Đại Viêm nhiều lắm chỉ mất một tháng. Ba tháng dư thừa này ta muốn tiếp tục tu luyện.

Lâm Động chậm rãi nói.

Theo thời gian Tộc hội bắt đầu càng lúc càng đến gần, trong lòng hắn lại càng không bình tĩnh. Hắn biết, lúc này đây đám người Lâm Khiếu, Lâm Chấn Thiên hình như đều đã xuất phát đến Gia tộc Lâm Thị.

Ở nơi đó, có lẽ địa vị của bọn họ cực kỳ hèn mọn, bọn họ đều biết đến nơi này chỉ e sẽ bị không ít khinh thường và châm chọc, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đi. Bởi vì bọn họ tin tưởng rằng, lúc này đây sẽ có thể ở tại Tộc hội ngẩng đầu ưỡn ngực, sau đó chỉ vào người đứng giữa sân, nói với những người bên cạnh biết, đó chính là người của Lâm gia Viêm Thành bọn họ.

Lâm Động biết trên vai mang nhiều trọng trách và kỳ vọng, cũng chính bởi vì thế cho nên Tộc hội lần này hắn không được phép thất bại.

Lâm Lang Thiên không đơn giản, hắn đã từng lĩnh ngộ sâu sắc điều đó, cho nên hắn phải toàn lực ứng phó. Trước khi đến Tộc hội hắn phải đề thăng thực lực đến mức mạnh nhất.

- Ngươi còn cần một thời gian nữa mới có thể đột phá. Mặc dù bây giờ chỉ còn cách Tạo Hóa Cảnh một bước, nhưng trong một thời gian ngắn rất khó đột phá.

Tiểu điêu trầm ngâm nói.

- Ta muốn tu luyện lên Đại Nhật Lôi Thể!

Ánh mắt Lâm Động gắt gao nhìn tiểu điêu, chậm rãi nói:

- Có biện pháp gì không?

Đại Nhật Lôi Thể hiện nay đã được hắn tu luyện đến Ngọc Lôi Thể, nhưng vẫn chưa thể chân chính đạt đến giai đoạn cuối cùng, cũng chính là giai đoạn mạnh nhất, Đại Nhật Lôi Thể.

Nếu như có thể thành công tu luyện thành Đại Nhật Lôi Thể, Lâm Động tin rằng sức chiến đấu sẽ lần nữa bạo tăng.

Nghe thấy vậy, trong mắt tiểu điêu hiện lên vẻ trầm ngâm. Tu luyện thân thể quá gian nan, Lâm Động có thể tu luyện đến Ngọc Lôi Thể cũng không biết khổ cực biết bao nhiêu, bây giờ còn muốn đề thăng nữa, khó khăn cũng lớn không ít.

Chỉ có điều tiểu điêu cũng hiểu rõ suy nghĩ của Lâm Động, Tộc hội lần này hắn muốn tuyệt đối giành thành tích rực rỡ nhất.

- Mặc dù rất khó, nhưng quả thật có chút biện pháp. Chỉ có điều vẫn là câu nói đó, ngươi phải chịu không ít khổ sở rồi.

Trầm ngâm một lát, tiểu điêu rốt cuộc cũng mở miệng, chậm rãi nói.

Nghe nói vậy, Lâm Động khẽ thả lỏng, cười nhẹ nói:

- Chỉ cần có thể còn một hơi thở, núi đao biển lửa ta cũng không sợ!

Vì Tộc hội lần này, hắn sẽ cố gắng nỗ lực tu luyện. Cho đến bây giờ đã nỗ lực nhiều như vậy, Lâm Động có thể buông bỏ được sao?

Bình Luận (0)
Comment