Vũ Động Càn Khôn

Chương 342 - Lôi Thể Đại Thành

Tiểu điêu bay ra, thân thể phiêu giữa năm đạo tinh huyết. Lập tức móng vuốt giơ lên, túi Càn Khôn trong tay áo Lâm Động liền tự động bay ra.

- Tinh huyết của mấy con Yêu thú này vô cùng cuồng bạo, tuy ngươi có Thôn Phệ Tổ Phù hộ thể, nhưng nếu không thể triệt để dung hợp mấy loại tinh huyết này thì cũng khó có thể đạt được tác dụng tẩy căn rửa cốt đến mức tốt nhất. Do vậy vẫn phải dựa vào lực lượng của trận pháp.

Tiểu điêu nói xong, móng vuốt giơ lên, đột nhiên Thuần Nguyên Đan từ trong túi Càn Khôn bay ra, cuối cùng lơ lửng trên thiên không, phát ra ánh sáng chói mắt.

Số Thuần Nguyên Đan này ước chừng đến hai mươi vạn, tuy nhiên hiện tại trong túi Lâm Động có thể coi là dư dả, số Thuần Nguyên Đan này dùng đi hắn cũng không chút xót của.

Tuy nhiên cảm giác không chút xót của này kéo dài không lâu, bởi sau khi lấy ra Thuần Nguyên Đan, Lâm Động lại thấy tiểu điêu lấy từ trong túi Càn Khôn ra một trăm viên Niết Bàn Đan.

Tất cả số Niết Bàn Đan của Lâm Động hiện tại cũng chỉ có một ngàn tám, bây giờ lấy ra một trăm viên, số còn lại cũng bị hao hụt đi không ít.

- Trong Niết Bàn Đan có Niết Bàn Khí, đó là một loại năng lượng vô cùng cường hãn, cơ hồ có thể khiến người khác thoát thai hoán cốt. Đương nhiên Niết Bàn Khí trong số Niết Bàn Đan này chưa thể đạt tới mức độ đó, nhưng đối với ngươi thì đã đủ rồi.

Tiểu điêu cũng không để ý đến vẻ đau xót của Lâm Động, trực tiếp đem một trăm viên Niết Bàn Đan vứt vào trong trận pháp Thuần Nguyên Đan. Đột nhiên ánh sáng của trận pháp lập tức tăng lên, năng lượng của một trăm viên Niết Bàn Đan này cơ hồ còn cường hãn hơn cả hai mươi vạn Thuần Nguyên Đan kia cộng lại.

Làm xong mấy việc này, ánh mắt tiểu điêu mới đưa mắt nhìn về phía năm đạo yêu huyết, hơi chút trầm ngâm. Móng vuốt hắn búng ra, năm đạo yêu huyết trực tiếp tạo thành một trận pháp nhỏ tiến vào trong giữa đại trận.

Ong ong!

Năm đạo yêu huyết vừa lao vào, cả đại trận như bị kích hoạt, đột nhiên phát ra những tiếng kêu ong ong. Từng tia sáng lan ra, cuối cùng đan xen trên năm đạo tinh huyết.

Ầm ầm!

Năng lượng của Thuần Nguyên Đan và Niết Bàn Đan chiếu rọi mãnh liệt, năm đạo tinh huyết cũng như sôi sục lên. Sau chừng nửa giờ tôi luyện, đột nhiên năm đạo tinh huyết rung lên, một đạo quang trụ hồng sắc giống như ngọn lửa từ trong đó trút xuống.

- Lâm Động, chuẩn bị! Quá trình yêu huyết luyện thể có chút đau khổ, phải chịu đựng đấy!

Nhìn quang trụ hồng sắc trút xuống, tiểu điêu vội vang kêu lên.

- Ừm!

Lâm Động gật mạnh đầu, lập tức hít sâu một hơi. Tiếp đó huyết quang hồng sắc liền bao trùm lên thân thể hắn.

Xuy xuy!

Trong khoảnh khắc quang mang trút xuống, làn da toàn thân Lâm Động lập tức phát ra từng tiếng kêu xuy xuy. Một cảm giác bỏng rát nhanh chóng lan khắp toàn thân Lâm Động, giống như một ngọn lửa vô cùng cuồng bạo thiêu đốt lấy thân thể hắn vậy.

Thân thể Lâm Động do nỗi đau kịch liệt đột nhiên run lên. Hắn có thể cảm thấy quang mang hồng sắc trong khoảnh khắc chiếu rọi lên thân thể liền nhanh chóng xâm nhập vào trong thân thể. Đột nhiên trong cơ thể hắn liền bắt đầu bị cỗ năng lượng nóng bỏng đó thiêu đốt, khiến cho phải lăn lộn trên mặt đất.

Xèo xèo!

Bên trong thân thể Lâm Động, da thịt cùng các tế bào đều đang như bị thiêu đốt, phát ra những tiếng xèo xèo. Một cảm giác đau đớn khó chịu đựng nổi không ngừng kéo đến, bao trùm khắp thân thể hắn.

Tuy nhiên, mặc dù cảm giác đau đớn đó vô cùng khó chịu, nhưng Lâm Động lại có thể mơ hồ cảm nhận thấy, khi cảm giác đau đớn đó kéo đến, da thịt toàn thân hắn đều phảng phất như chầm chậm trở nên rắn chắc hơn.

Hơn nữa, khiến Lâm Động càng chấn kinh là, cùng với cảm giác thiêu đốt đó không ngờ có từng tia hàn khí từ trong thân thể hắn toát ra, cuối cùng trung hòa cùng cỗ năng lượng màu đỏ đó.

- Ngươi ở trong Huyền Âm Giả đã hấp thu quá nhiều khí Địa Sát, tuy đại đa số đã bị hấp thu nhưng vẫn có không ít xâm nhập vào trong cơ thể ngươi. Nếu để lâu dài đối với thân thể ngươi sẽ tạo thành sự hủy hoại không nhỏ, bây giờ dùng phương pháp thiêu đốt này cũng có thể trừ bỏ những thứ này!

Trong khi Lâm Động còn đang chấn kinh, thanh âm của tiểu điêu cũng vang lên.

- Thì ra là thế!

Nghe thấy vậy, Lâm Động mới giật mình, chợt cảm thấy sợ hãi. Không ngờ trong khi thực lực của hắn tăng mạnh lên thì cũng để lại không ít ẩn họa khó lường đối với thân thể như vậy. Tuy nhiên may mà bên cạnh hắn còn có tiểu điêu kinh nghiệm phong phú bày mưu tính kế, nếu không sau này e rằng hậu họa khó lường.

- Lần tôi luyện này kéo dài không ngắn. Trong thời gian này ngươi bắt buộc phải chịu đựng ngọn lửa thiêu đốt, dùng cái đó để tôi luyện nhục thân. Đợi sau khi thành công thì Đại Nhật Lôi Thể của ngươi cũng sẽ thành công.

Lâm Động chậm rãi gật đầu, sắc mặt dần dần bình tĩnh, để mặc từng tia mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, sau đó liền bị ngọn lửa kia thiêu đốt cho tan biến đi.

Trên ngọn núi, đại trận lơ lửng, quang mang hồng sắc bao trùm lấy Lâm Động. Cả đại trận đều chuyển động. Trước tiên dùng năng lượng của Thuần Nguyên Đan và Niết Bàn Đan tôi luyện khí tức hung bạo của tinh huyết, sau đó dung hợp thành loại năng lượng đặc biệt trút xuống, không ngừng tôi luyện nhục thân của Lâm Động.

Cách đại trận không xa, Tiểu Viêm lặng lẽ nằm trên vách đá, ánh mắt sắc bén không ngừng quét ra xung quanh. Hai cánh nó chậm rãi rung động, ba động cuồng bạo quét ra. Một khi xung quanh có bất cứ dấu hiệu gì thì nó sẽ như hổ dữ xông ra, giết sạch mọi thứ có khả năng uy hiếp đến Lâm Động.

Thời gian trôi đi, Lâm Động ở trong đại trận, trên bề mặt thân thể đã dần xuất hiện một tầng ánh sáng như thủy tinh, khi nhục thể bị bức bách thì sẽ có tác dụng tự bảo vệ.

Ánh sáng rực rỡ bao trùm khắp thân thể Lâm Động, ánh hào quang đỏ chiếu sáng, phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, nhưng đồng thời cũng tỏa ra nhiệt độ khủng khiếp, khiến khối đá Lâm Động đang ngồi bị nung nứt ra từng vết lớn.

- Đại trận đã thành, tiếp theo phải xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu?

Nhìn cảnh này, tiểu điêu cũng thở phào một cái, may mà không xảy ra việc bất ngờ gì.

Trên đỉnh núi quang trận chuyển động, từng đạo quang mang màu đỏ sau khi dung hợp cuối cùng trút hết xuống, chiếu rọi lên thân thể Lâm Động.

Đúng như tiểu điêu nói, tôi luyện bằng lửa nóng này kéo dài không hề ngắn, cơ hồ trong nháy mắt năm ngày đã đi qua. Mà trong năm ngày này thân thể Lâm Động cơ hồ không hề di chuyển trên ngọn lửa đó. Quang mang rực rỡ trên thân thể hắn càng ngày càng nồng đậm. Cho tới sau đó, quang mang rực rỡ đó phảng phất ngưng tụ thành thực chất bám trên thân thể Lâm Động.

Bên trong núi sâu không ai quấy rầy, thời gian cũng từng ngày từng ngày trôi qua. Có tiểu điêu và Tiểu Viêm hộ pháp xung quanh cũng không có Yêu thú nào dám lại gần, bởi vậy, Lâm Động vẫn tiếp tục trong trạng thái tu luyện.

Thời gian thấm thoắt trôi, một ngày, hai ngày… mười ngày. Thời tiết trong núi sâu thay đổi khôn lường, lúc mưa như trút, lúc sấm đì đùng. Nhưng bất luận thời tiết bên ngoài thế nào, quang trận kia vẫn không thay đổi, còn đạo thân ảnh kia cũng giống như một bàn thạch, phảng phất hoàn toàn thoát khỏi sự phiền nhiễu của thế giới bên ngoài.

Thời gian trôi đi, lớp ánh sáng rực rỡ bên ngoài thân thể Lâm Động cuối cùng cũng ngưng đọng thành một tầng lưu ly rắn chắc, giống như một loại ngọc cực phẩm. Bên dưới lớp ngọc đó, một cỗ năng lượng cường đại đang âm thầm ngưng tụ.

Mặt trời treo cao, tiểu điêu lười biếng ngồi trên lưng Tiểu Viêm sưởi ấm, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía đạo thân ảnh ở trong quang trận. Từ khi bắt đầu tu luyện, Lâm Động đã ở trong quang trận đó hai tháng rồi. Khoảng thời gian đó hiển nhiên đã ngoài dự liệu của tiểu điêu, bây giờ hắn mới biết dường như hắn đã đánh giá thấp sự nhẫn nại của Lâm Động.

- Năng lượng của đại trận sắp tiêu hao hết, lực lượng của yêu huyết cũng sắp khô hết, tên này lẽ nào vẫn chưa thành công sao?

Tiểu điêu ngồi thẳng dậy, nhìn đạo thân ảnh như ngọc kia, lẩm bẩm nói.

Rắc!

Nhưng tiểu điêu vừa nói xong, thì đột nhiên một tiếng giòn tan rất nhỏ vang lên. Tiểu điêu và Tiểu Viêm cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào trong cột sáng kia. Lúc này thân ảnh như ngọc kia bất ngờ phát ra những tiếng nứt vỡ giòn tan.

Rắc!

Những vết rạn này xuất hiện ngày càng nhanh, cho tới về sau, cơ hồ đã lan ra khắp toàn thân đạo thân ảnh đó.

Thình!

Nứt vỡ cuối cùng đã tới cực hạn, đột nhiên từng tảng ngọc rơi xuống.

Những tảng ngọc này rơi xuống đất, một đạo quang mang vô cùng chói lọi đột nhiên từ trong khối ngọc tỏa ra, chói lọi như mặt trời. Một loại lực lượng đáng sợ tỏa ra, giống như lớp sóng không ngừng quét ra.

Thình thịch!

Khi lớp sóng kia khuếch tán ra, tất cả cự thạch trên đỉnh núi đột nhiên vỡ tan thành cát bụi.

- Đại Nhật Đông Thăng, Lôi Thể Đại Thành!

Nhìn khối ánh sáng chói lọi tỏa ra đó, ánh mắt tiểu điêu lộ ra vẻ vui mừng.

Bình Luận (0)
Comment