Vũ Động Càn Khôn

Chương 36 - Liên Hoan

Đám người Lâm Hà nhìn thấy Lôi Lực rời khỏi, trong lòng cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói trong khoảng thời gian này Lâm Động biểu hiện thực lực cực kỳ kinh người, nhưng thật sự đánh nhau với một người đã sớm có danh tiếng thiên tài như Lôi Lực, trong lòng bọn họ cũng không thấy có gì tốt, cho nên, có thể tránh được giao thủ vào lúc này, đương nhiên đó là tình huống tốt nhất.

“Hắc hắc, Lâm Hà, xem ra Lâm gia ngươi rốt cuộc đã xuất hiện một tiểu tử đặc biệt khác thường.”

Ngô Vân nhìn Lôi Lực rời đi, lúc này mới xoay người lại, ánh mắt lướt qua trên người Lâm Động, cuối cùng nhìn về phía Lâm Hà, cười nói.

Lâm Hà trợn mắt nhìn hắn một cái, chợt vỗ vỗ bả vai Lâm Động, hãnh diện cho biết:

“Đó là đương nhiên, lấy tốc độ tu luyện của biểu đệ Lâm Động, muốn vượt qua các ngươi không phải là chuyện khó.”

Đối với sự tin tưởng của Lâm Hà, Lâm Động cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Ngô Vân cười nói:

“Hôm nay đa tạ rồi.”

Hắn đương nhiên có thể nhận ra, Ngô Vân mang theo người xuất hiện, mục đích thực sự là quấy rối, khiến cho Lôi Lực không cách nào hạ thủ với hắn được.

“Không có gì phải tạ ơn, chúng ta cùng Lôi Lực cũng coi như là đối đầu, có thể làm cho hắn khó chịu, thì đó là việc ta rất là thích.”

Ngô Vân khoát tay áo, cười.

Hắn không dám tỏ thái độ gì trước mặt Lâm Động, bởi khi nãy nhìn thấy Lâm Động giao thủ với Lôi Lực, hắn đã nhận ra thực lực của người này về sau sẽ không yếu hơn hắn chút nào.

Lâm Động cười cười, xem ra quan hệ của Cuồng Đao Võ Quán cùng với hai nhà Lôi Tạ không được tốt cho lắm, nhưng mà như vậy mới là tin tức tốt cho Lâm gia, dù sao nếu như tam đại thế lực liên hợp, cho dù cộng thêm Lâm Khiếu mới khôi phục thực lực, chỉ sợ cũng không có cách nào chống lại.

“Thời gian không còn sớm, ta đi trước đây. Ha ha, Lâm Động, hẹn gặp lại vào cuộc săn thú, bất quá đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi giao thủ, hy vọng có thể đánh cho thống khoái chút.”

Hai người lại nói chuyện thêm vài câu, rồi Ngô Vân phất phất tay, sau đó xoay đi dẫn người rời đi.

“Chúng ta cũng trở về thôi.”

Nhìn thấy người bên ngoài cũng đã rời đi, Lâm Động cười một tiếng, nghiêng đầu hướng về đám ngươi Lâm Hà, nói.

“Được.”

Đã trải qua trận xung đột vừa rồi, đám người Lâm Hà cũng không muốn ở lâu, lập tức gật đầu, dưới cái nhìn soi mói của những người còn lại, chen chúc kéo nhau ra về.

*

Sau khi trở lại Lâm gia, Lâm Động cùng Thanh Đàn không lập tức trở về Tiểu Sơn Đầu (nhà nhỏ dưới chân núi), nhẩm tính thời gian, hôm nay vừa đúng là cuối tháng, chính là thời điểm tụ tập liên hoan của Lâm gia.

Vào thời điểm này của mỗi tháng, các thành viên trọng yếu trong gia tộc đều tập hợp lại, hồi báo lại tình hình trong tháng.

Nếu như trước đây, Lâm Động không cách nào tham gia loại tụ họp này, nhưng mà sau khi Tộc Hội kết thúc, địa vị hắn ở trong Lâm gia lên như diều gặp gió, thậm chí, hắn cũng có một chỗ vị trí trong buổi tụ họp của gia tộc hôm nay.

Trăng non đã lên cao, ánh trăng lạnh như băng, chiếu nghiêng xuống bao phủ cả mặt đất.

Hậu viện Lâm gia lúc này hết sức náo nhiệt, hơn mười người ngồi quanh một cái bàn tròn lớn, tiếng cười rộn rã không ngừng.

Lâm Động ngồi ở vị trí bên trái, ở phía dưới hắn còn có Lâm Hà, Lâm Hoành và những tiểu bối ưu tú trong Lâm gia.

Điều duy nhất làm cho Lâm Động có chút vui mừng trong buổi liên hoan này chính là gặp được Lâm Khiếu, người vẫn bận rộn với công việc của Hỏa Viêm Trang trong suốt thời gian qua.

Vị trí thủ tọa của bàn ăn đương nhiên là Lâm Chấn Thiên, giờ phút này, lão nhân gia đang trò chuyện với Lâm Khiếu nhau, bàn về một số tình huống của Hỏa Viêm trang trong thời gian gần đây, sau khi kiểm tra xong, hắn thỏa mãn gật đầu, cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Động.

“Hôm nay ta nhận được tin, bọn tiểu tử các ngươi lại đánh nhau với đám tiểu tử Tạ gia, hơn nữa còn kéo cả tiểu tử Lôi Lực của Lôi gia vào cuộc.”

Tất cả ánh mắt trên bàn ăn đều nhìn về phía Lâm Chấn Thiên, khi nghe lão đầu nói vậy, sắc mặt của một số người trầm xuống, liếc mắt nhìn về phía con cái của mình.

Trước đây, chuyện như vậy cũng thường xuyên xảy ra, nhưng mà lần nào con cái của họ cũng bị đánh tới mức mặt mũi đầy đất trở về, thấy tình hình như vậy, trong lòng bọn họ cũng có chút nghẹn uất, đi tìm đối phương lý luận, nhưng lại bị cái câu “bọn trẻ đùa giỡn” làm cho á khẩu không trả lời được.

“Phụ thân, chuyện này hơn phân nửa là do nha đầu Lâm Hà gây ra, đợi sau khi trở về, con sẽ dạy dỗ lại nó.”

Lâm Khẳng ở một bên, trầm giọng nói.

“Ha hả, không cần đâu, bọn họ lần này đâu có làm cho Lâm gia ta mất mặt.”

Lâm Chấn Thiên khoát tay áo cười, xem ra lão nhân hình như có điều gì đó vui vẻ, hắn cười nói:

“Tiềm lực của tên tiểu tử Lâm Động này quả thực mạnh hơn so với Lâm Khiếu lúc trước. Lần này hắn không chỉ đánh bại hai tiểu tử tầng 7 của Tạ gia, mà còn chống đỡ được Lôi Lực, bản lãnh này, làm cho những người biết nhìn người khen không dứt miệng.”

“A?”

Nghe được câu nói này, những người ngồi ở đây đều có chút kích động, Lâm Khiếu lại càng kinh ngạc hơn nhìn về phía Lâm Động, hiển nhiên là chưa từng ngờ tới, Lâm Động giao thủ với Lôi Lực lại không phải chịu thất bại.

“Là thật?”

Lâm Khiếu không nhịn được hỏi nhi tử.

Đối diện với những ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, Lâm Động đành phải miễn cưỡng gật đầu, trả lời:

“Con thi triển Thông Bối Quyền còn Lôi Lực vẫn chưa sử dụng võ học nên không thể coi là ngang tay.”

“Nhưng mà Lôi Lực đã sớm bước chân vào tầng 9 Thối Thể, ngươi sử dụng Thông Bối Quyền cũng chỉ coi là bù đắp sự chênh lệch mà thôi.” Lâm Khẳng vui vẻ nói.

“Lâm Động đã tấn nhập tầng 8 Thối Thể rồi sao?”

Lâm Chấn Thiên tươi cười hỏi.

Lâm Động trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngoài mặt chỉ có thể gật đầu.

“Tốt, hảo tôn nhi, xem ra Lâm gia ta rốt cuộc cũng xuất hiện một thiên tài không kém gì Lôi gia!”

Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, Lâm Chấn Thiên không nhịn được phá lên cười.

Nghe được tiếng cười vui mừng của phụ thân, Lâm Khiếu, Khẳng cũng khẽ mỉm cười, riêng Lâm Mãng ở bên cạnh, sắc mặt có chút phức tạp.

“Cách kỳ săn bắn chỉ còn chừng bốn tháng, trong khoảng thời gian này ngươi cần phải cố gắng tu luyện, cần thứ gì cứ việc nói, chỉ cần Lâm gia ta có, tuyệt đối sẽ không cất giấu!”

Lâm Chấn Thiên vuốt râu, cười nói.

Nghe Lâm Chấn Thiên nói như vậy, không ít người trong lòng đều giật mình, câu này có nghĩa là, lão đã coi Lâm Động là một mầm ươm tốt nhất để bồi dưỡng, trước kia Lâm Khiếu cũng chỉ như vậy mà thôi.

Trong mắt đám người Lâm Hà có chút hâm mộ, nhưng mà thành tích gần đây của Lâm Động đúng là không ai bằng được.

“Đa tạ gia gia.”

Quan sát vẻ mặt của mọi người, Lâm Động ngoài miệng mặc dù không từ chối, nhưng trong lòng không muốn nhận. Có Thạch Phù thần bí rồi, tài nguyên của Lâm Gia đối với hắn không còn lực hấp dẫn nữa.

Đương nhiên, câu này không thể nói ra được, mặc dù bây giờ hắn không cần tài nguyên của Lâm gia, nhưng vào một số thời điểm cũng có thể sử dụng một chút, nếu cứ sử dụng Thạch Phù tu luyện, thì tốc độ sẽ cực nhanh, khiến cho người khác nghi ngờ.

Lâm Chấn Thiên khoát tay áo cười, rồi muốn thương lượng về chuyện gia tộc với những người khác, nên buổi tụ họp này mới từ từ chấm dứt.

Lâm Chấn Thiên đi xa, nhưng tiếng cười sang sảng vẫn không ngừng truyền đến, Lâm Động nắm chặt đôi taỵ Lão nhân đã đem hy vọng đặt ở trên người của hắn, cũng giống như lúc trước đem đặt hy vọng lên trên người Lâm Khiếu.

“Gia gia, xin yên tâm, nguyện vọng của gia gia con sẽ giúp người thực hiện.”

Lâm Động thì thào tự nói, chợt ngẩng đầu lên, khóe môi cong thành hình vòng cung, thoáng có chút băng lãnh.

“Còn cả … cái tên Lâm Lang Thiên nữa…”

Bình Luận (0)
Comment