Vương Chung!
Đối thủ vòng cuối cùng của Lâm Động chính là Vương Chung của Gia tộc Vương Thị.
Hai mươi năm trước, Gia tộc Lâm Thị đã bại tại trận tại vòng cuối cùng trong tay Gia tộc Vương Thị. Hai mươi năm sau, hai Gia tộc không ngờ lại một lần nữa đụng độ, thật sự khiến người ta cảm thán sự sắp đặt của số mệnh.
- Ha ha, Lâm Phạm, xem ra Lâm gia của ngươi và Vương gia của ta quả nhiên có thù oán a!
Trên đài cao, lúc mọi người nhìn vào trong màn ánh sáng, khi thấy hình ảnh hai người này xuất hiện, lập tức khẽ giật mình. Vương Lôi nhịn không được, lại ngửa mặt lên trời cười lớn.
Bên cạnh Vương Lôi, khuôn mặt Vương Viêm cũng không che giấu được vẻ kinh hỉ, ánh mắt hắn hơi có chút âm độc nhìn thân ảnh Lâm Động trong quầng sáng. Lâm Động lúc trước thuận lợi lọt qua hai vòng đã khiến hắn rất khó chịu, chỉ có điều loại khó chịu đó lúc này cũng đã biến mất. bởi vì cục diện bây giờ gần như là cục diện hắn thiết tha mơ ước từ lâu.
Xem qua hai trận chiến đấu của Lâm Động lúc trước, Vương Viêm đã biết một năm nay Lâm Động cường đại hơn rất nhiều. Chỉ có điều loại cường đại này đối diện với đại ca Vương Chung chắc chắn không chịu nổi một kích, đối với người đại ca mạnh mẽ này, hắn hiểu rõ nhất.
- Hỗn đản, ta xem ngươi tiếp theo còn kiêu ngạo như thế nào?
Trong lòng Vương Viêm cười lạnh một tiếng, chờ đợi cảnh Lâm Động bị thua chật vật, khi đó hắn thật sự muốn nhìn xem tên này còn gì để kiêu ngạo nữa.
Đối với tràng cười lớn của Vương Lôi, Lâm Phạm khẽ nhíu mày, tuy rằng khó chịu, nhưng cũng không nói gì. Lúc này trong tất cả những người tham dự thì Vương Chung chính là khó giải quyết nhất, tuyệt đối có thể xếp ba hạng đầu tiên. Lần này Lâm Động và hắn gặp nhau tại vòng cuối cùng, vận khí quả thực là tồi tệ. Có thể tưởng tượng được, hai người gặp nhau sẽ là một bùng nổ một tràng đại chiến cực kỳ khốc liệt.
Sau khi nhìn thấy Lâm Động và Lâm Lang Thiên giao thủ, Lâm Phạm đối với thực lực của Lâm Động xem như có chút hiểu biết. Hắn rất rõ ràng sức chiến đấu của Lâm Động mạnh như thế nào, nhưng mặc dù vậy, muốn hơn Vương Chung thì cũng không phải là chuyện đơn giản gì.
Lúc Lâm Phạm không nói gì, Tộc trưởng những thế lực xung quanh cũng khẽ lắc đầu, trong đó có một số người âm thầm vui mừng khi người khác gặp họa. Lâm Động tuy rằng gần đây rất nổi bật, biểu hiện lúc trước cũng có chút vốn liếng. Nhưng nếu thật sự so sánh với Vương Chung ở trong Vương triều Đại Viêm có thanh danh hiển hách trong số những thanh niên tuấn kiệt thì vẫn có chênh lệch rất lớn. Lần này Lâm Động một đường đi đến đây cũng nên dừng lại rồi…
o0o
- Vốn ta nghĩ sẽ gặp Lâm Lang Thiên, không ngờ rằng lại gặp ngươi.
Trong đại điện nguy nga, ánh mắt Vương Chung dừng lại trên người Lâm Động, ánh mắt hắn cũng không bởi vì nguyên lực cường hãn dập dờn quanh người Lâm Động mà có chút dao động gì, nhàn nhạt nói.
- Gặp hắn thì phần thắng của ngươi quả thật có thể sẽ cao hơn một chút.
Lâm Động khẽ cười nhìn thẳng vào vị tuyệt thế thiên tài của Gia tộc Vương Thị.
- Xem ra ngươi đối với thực lực của mình rất có tự tin!
Trên khuôn mặt bình thường của Vương Chung hiện lên một nụ cười khẽ, có chút mùi vị châm chọc. Mấy năm nay hắn rất hiếm khi nhìn thấy có người trong đám tuổi trẻ đồng lứa dám ở trước mặt hắn nói lời như vậy.
- Ta cùng người khác giao thủ, từ trước đến nay không hề biết nặng nhẹ, nếu như ngươi rút đi lúc này, có lẽ đối với ngươi mà nói lại là một chuyện tốt.
Thanh âm Vương Chung bình thản, tràn ngập sự bá đạo và liều lĩnh của Gia tộc Vương Thị. Đương nhiên, với danh vọng của hắn ở Vương triều Đại Viêm, quả thật có tư cách bá đạo như thế.
- Lúc này nói ra lời đó ngươi không biết là rất ngu ngốc sao?
Lâm Động khinh thường cười, chậm rãi lắc đầu.
Vương Chung nghe vậy, nhưng khuôn mặt lại không có gì tức giận, ngược lại trong mắt đầy ý cười, cuối cùng hàn ý lạnh như băng dần ngưng tụ lại:
- Đúng là biết trước sự lựa chọn của ngươi, nên ta mới có thể nói như vậy. Ngươi đả thương Vương Viêm, vũ nhục Gia tộc Vương Thị ta, ta đã đáp ứng Vương Viêm sẽ cho hắn một cái công đạo. Hôm nay gặp nhau tại đây, cho dù ngươi có muốn rút lui thì ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội này.
- Cũng tốt, ta thực sự muốn xem xem, tuyệt thế thiên tài của Gia tộc Vương Thị đến tột cùng mạnh đến mức nào?
Lâm Động cười cười, hắn nhìn Vương Chung chậm rãi lắc đầu. Hắn biết kẻ này không hề định tiếp tục làm những chuyện thừa thải.
- Hy vọng ngươi sẽ không khiến ta quá thất vọng!
Vương Chung bước ra, chậm rãi bước từng bước. Mà theo từng bước đi ra này, đại điện vốn tĩnh lặng phảng phất như trong khoảnh khắc bộc phát ra sóng thần vậy. Nguyên lực vô cùng cường hãn từ trong cơ thể Vương Chung tràn ra, loại uy áp này đủ khiến tất cả những cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành đều không dám lại gần phạm vi mười trượng.
- Tạo Hóa Cảnh đại thành?
Khí tức của Vương Chung vừa lộ ra thì Lâm Động liền biết kẻ này đã chân chính trở thành cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành. Những thiên tài trong các Gia tộc này hưởng thụ các loại tài nguyên hùng hậu, thực lực tăng trưởng không phải là người thường có thể so sánh nổi.
Bước chân Vương Chung điểm mạnh một cái lên mặt đất, cả tòa đại điện nguy nga phảng phất như đều rung động một chút. Chợt thân hình hắn lao vụt đến, song chưởng siết chặt, nhất thời một cỗ nguyên lực hùng hậu tràn ra, trong chớp mắt ngưng tụ thành kim đài to lớn ở hai bên.
Hai đạo kim đài này ngưng thực cực kỳ hùng hậu, thoạt nhìn giống như kim loại tạo thành, lộ ra vẻ kiên cố không gì có thể công phá. Vũ kỹ này Lâm Động cũng rất quen thuộc, chính là Kim Đài Trấn Ma Chưởng của Gia tộc Vương Thị. Chỉ có điều vũ kỹ này ở trong tay Vương Chung thi triển ra thì còn cường đại hơn Vương Viêm không biết bao nhiêu lần.
Ầm!
Kim đài ngưng hiện, trực tiếp mang theo chưởng phong cực kỳ sắc bén và bá đạo gào thét ập xuống đầu Lâm Động, thanh thế như vậy đủ để một chưởng đè chết cường giả Tạo Hóa Cảnh tiểu thành.
- Hừ!
Chỉ có điều, tu vi nguyên lực của Lâm Động chỉ là Tạo Hóa Cảnh tiểu thành, nhưng sức chiến đấu lại vượt xa cấp bậc này. Lập tức hắn không hề bối rối, thân thể chấn động, một vòng liệt nhật chói mắt từ trong cơ thể dâng lên, rồi sau đó thân hình lao vọt đi, song quyền vũ động, hung hăng nện lên kim đài đang ập xuống.
Keng keng!
Âm thanh kim loại thanh thúy vang lên, vang vọng khắp trong đại điện, lực lượng giống như núi lửa phun trào, song quyền của Lâm Động trực tiếp đánh nát hai đạo kim đài kia.
- Ngươi cũng thử xem chiêu này đi!
Một quyền đánh nát kim đài, ánh mắt Lâm Động lạnh lùng, làm ra một cái thủ ấn, đồng dạng nhanh như thiểm điện ngưng tụ ra một cái kim đài to lớn không kém gì Vương Chung, sau đó hung hăng nện về phía Vương Chung.
Bình bình!
Nhìn kim đài phát ra tiếng gió rít gào mà đến, Vương Chung khẽ nhíu mày, ngón tay lăng không điểm một cái, hai đạo quang mang nguyên lực cực kỳ sắc bén đem kim đài mạnh mẽ xé rách.
- Thiên Lân Kích Pháp!
Thế nhưng, trong khoảnh khắc kim đài bị xé rách, một đạo thân ảnh giống như quỷ mị từ phía sau nó lao vọt ra. Lâm Động cầm cổ kích trong tay, kích ảnh vũ động giống như nước chảy mây trôi, đem bốn chiêu Thiên Lân Kích Pháp đều thi triển ra. Nhất thời, cự ngư, nộ mãng, cự giao, kim long ngửa mặt lên trời rít gào. Kích phong mạnh mẽ trực tiếp bao phủ phạm vi mười trượng quanh người Vương Chung.
- Phách Thương Giảo!
Đối mặt với công kích như vậy của Lâm Động, trong mắt Vương Chung cũng xẹt qua một tia cười lạnh. Chợt bàn tay siết chặt, nguyên lực sáng rực trong khoảnh khắc lập tức ngưng tụ tại trong lòng bàn tay, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một cự thương nguyên lực màu vàng nhạt to khoảng mười trượng, phía trên cự thương lóe ra dao động vô cùng bá đạo.
- Phá!
Cự thương ngưng tụ, lòng bàn tay Vương Chung mạnh mẽ chấn động phía trên chuôi thương, nhất thời nhanh chóng luân chuyển, sau đó một đạo kim quang nhàn nhạt xẹt qua giữa không trung đại điện, tiếp đó trực tiếp đem cự ngư, nộ mãng… từ kích ảnh phát ra đều mãnh liệt xé rách, sau đó giống như thiểm điện đâm về phía Lâm Động.
Kim quang với một loại tốc độ kinh người nhanh chóng phóng đại trong đồng tử Lâm Động. Ngay sau đó, Lâm Động mạnh mẽ bước ra một bước, trong hai tay lại lần nữa dâng lên một vòng liệt nhật. Chợt cánh tay bành trướng lên, lòng bàn tay mạnh mẽ xuất ra phía trước một trảo.
Xuy!
Kim quang xẹt qua bị hai tay của Lâm Động gắt gao chụp lấy, kim quang cùng ma sát với lòng bàn tay của Lâm Động phát ra tiếng kèn kẹt chói tai. Chỉ có điều, thế đâm sâu vào cực kỳ khủng bố cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại, bị hai tay của Lâm Động mạnh mẽ giữ lại.
- Trả lại cho ngươi!
Dùng lực lượng mạnh mẽ ngăn lại thế đâm tới của cự thương, thân thể Lâm Động nghiêng nửa người, sau đó hung hăng phóng về phía Vương Chung.
Nhìn thấy kim thương lại lần nữa bị phóng trở về, Vương Chung nhíu mày một chút, dường như không nghĩ rằng lực lượng của Lâm Động lại cường hãn như thế. Chợt ngón tay lăng không điểm ra một chỉ, đạo kim thương lúc còn cách hơn mười trượng liền bạo liệt, khí lãng cực mạnh đem y bào chấn bay phần phật.
Công kích của hai người đều cực kỳ sắc bén và cuồng bạo, chỉ có điều muốn lấy loại trình độ công kích như vậy để phân thắng bại hiển nhiên là không có khả năng.
Lâm Động lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn về phía Vương Chung, cười lạnh nói:
- Lấy bản lĩnh thật sự ra đi, loại công kích như vậy quả thật làm mất mặt danh tiếng tuyệt thế thiên tài Gia tộc Vương Thị của ngươi!
- Khó trách có thể cùng đối kháng được với Lâm Lang Thiên, thì ra quả thật có chút bản lĩnh, chỉ có điều cũng chỉ đến vậy mà thôi!
Vương Chung nhàn nhạt cười, lãnh ý trong hai mắt càng lúc càng thịnh. Chợt hắn chậm rãi vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng siết chặt. Nhất thời một đạo huyết quang từ trong lòng bàn tay hiện lên, sau đó đạo huyết quang này nhanh chóng bành trướng, ngắn ngủi chỉ trong chớp mắt, một thanh huyết thương dữ tợn và bá đạo hình thù kỳ dị, liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Theo huyết thương giống như máu tạo thành hiện ra, khí tức của Vương Chung gần như chỉ trong chốc lát liền trở nên cuồng bạo và sắc bén. Trong đồng tử cũng xuất hiện một tia huyết quang, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
o0o
- Huyết Ma Tu La Thương!
Lúc huyết thương ở trong tay Vương Chung ngưng tụ thành hình, trên đài cao phía bên ngoài, sắc mặt đám người Lâm Phạm chăm chú nhìn vào cuộc chiến của hai người bọn Lâm Động ở trong quầng sáng đều biến đổi, bộc phát ra từng đạo tiếng kinh hô.
Sắc mặt Lâm Phạm có chút âm trầm quay đầu, nhìn về phía Vương Lôi, âm thanh lạnh lùng nói:
- Không ngờ ngay cả thứ này mà ngươi cũng giao cho Vương Chung, không sợ hắn bị Huyết Hồn trong cây thương phản phệ sao?
- Đây cũng không phải là ta cho hắn, mà là Huyết Ma Tu La Thương tự mình chọn Vương Chung. Cây thương này ở trong tay hắn mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất. Ha ha, Lâm Phạm, xem ra cái danh ngạch lần này, Gia tộc Lâm Thị của ngươi đã hai tay dâng tặng Gia tộc Vương Thị ta rồi.
Vương Lôi ngửa mặt lên trời cười lớn, nói.
Khuôn mặt Lâm Phạm khẽ run rẩy, ánh mắt âm trầm đến cực điểm. Nghĩ đến cái hung khí khó lường này của Gia tộc Vương Thị không ngờ lại bị Vương Chung hàng phục, nếu như vậy thì sức chiến đấu của hắn sẽ được nâng lên một thành. Cho dù là cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong chỉ e cũng chỉ có thể đánh một trận, chiến cuộc tiếp theo chỉ e Lâm Động sẽ gặp nguy hiểm.