Vũ Động Càn Khôn

Chương 410 - Đánh Giết Tất Cả

Nguyên khí thiên địa sôi trào, từng đạo nguyên lực hùng hậu liên tục không ngừng hội tụ về phía Lâm Động, dưới lực lượng ba động đáng sợ, thậm chí ngay cả bầu trời cũng run rẩy.

Công kích với thanh thế như vậy trực tiếp khiến ánh mắt mọi người chấn động. Bọn họ thật sự khó có thể tưởng tượng được Lâm Động có thể dùng thực lực Tạo Hóa Cảnh đại thành thúc giục tạo thành thế công đáng sợ như vậy.

Ầm!

Lâm Động điểm ra một chỉ, chỗ vết nứt ở đầu ngón tay không ngừng nhỏ ra máu tươi, bộ dạng này dường như ngay cả sự cường hãn của Lâm Động cũng không thể chịu nổi một chỉ đáng sợ này.

Mà lúc máu tươi rơi xuống, tại hư không phía trên Lâm Động đột nhiên bị mạnh mẽ xé rách, ngay sau đó, một cự chỉ chậm rãi phá không mà ra.

Lúc cự chỉ này xuất hiện, một luồng khí tức cổ xưa và tang tóc lập tức tràn ngập khắp trời đất.

Vô số đạo ánh mắt mang theo sự kinh hãi nồng đậm nhìn chăm chú cự chỉ phá không mà ra. So với bốn chỉ vừa rồi dường như nó có vẻ nội liễm hơn rất nhiều, thậm chí ở bên trên cự chỉ không hề có lấy một chút nguyên lực ba động cuồng bạo.

Cự chỉ này lộ ra một loại ngang nhiên, loại cảm giác này không giống như là do nguyên lực ngưng tụ mà thành, mà giống như một chỉ từ Viễn Cổ xuyên thẳng đến đây.

Cự chỉ ước chừng trăm trượng, trong mắt thường nhân cực kỳ khổng lồ, chỉ có điều không hiểu tại sao lúc cự chỉ xuất hiện thì trong lòng mọi người bỗng có một loại cảm giác hụt hẫng.

Mà lúc mọi người nhíu mày suy nghĩ thì mới giật mình, cự chỉ trước mắt này dường như vẫn chưa hoàn chỉnh, chính xác mà nói thì nó chỉ mới là một nửa.

Một nửa chỉ đến từ Viễn Cổ!

Thế nhưng, mặc dù chỉ xuất hiện một nửa cự chỉ, nhưng lúc nó xuất hiện, bầu trời dường như cũng run rẩy. Loại uy áp này chỉ trong khoảnh khắc liền lấn át Thánh Quang Trận do đám người Lê Thịnh tạo thành.

- Ta với đám người bọn chúng không thù không oán, chỉ có điều người không phạm ta thì ta không phạm người, người nếu như phạm ta thì ta sẽ trả lại người gấp trăm lần!

Ánh mắt Lâm Động lạnh lẽo nhìn vẻ biến hóa trên mặt đám người Lê Thịnh, âm thanh lạnh lẽo cất lên, giống như tiếng sấm sét vang vọng khắp thiên địa.

Ầm!

Mà lúc chữ cuối cùng của Lâm Động vừa dứt, ngón tay đột nhiên lăng không điểm xuống. Lập tức đầu ngón tay da tróc thịt bong, máu tươi chảy đầm đìa. Nhưng cùng lúc đó, một nửa cự chỉ phảng phất như từ Viễn Cổ cùng ầm ầm giáng xuống.

Ầm ầm ầm!

Theo cự chỉ này giáng xuống, mặt đất ở bên dưới dường như vỡ tung tóe, từng đạo khe nứt cực lớn nhanh chóng lan ra, uy thế như vậy khiến người nhìn mà khiếp sợ!

Mà lúc một nửa cự chỉ nghênh đón Thánh Quang Trụ cường đại, Thánh Quang Trụ trùng kích là toàn bộ lực lượng tám người Lê Thịnh ngưng tụ thành. Thế công như vậy, e rằng dưới Niết Bàn Cảnh không có bao nhiêu người chống đỡ nổi, nhưng ít người cũng không có nghĩa là không có.

Dưới ánh mắt khẩn trương và chăm chú ở trên tường thành, hai đạo công kích trong mắt bọn hắn dường như đều mang theo tính hủy diệt, rốt cuộc sau vài hô hấp đã va vào nhau giống như hai viên thiên thạch vậy.

Ầm!

Trong khoảnh khắc va chạm, thiên địa phảng phất như cũng bị chấn động, cường quang vô cùng rực rỡ bộc phát, trực tiếp đem bóng đêm xé rách, phạm vi trăm dặm trở nên giống như ban ngày.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tròng mắt mình đau nhức, chỗ giao phong không có giằng co giống như trong tưởng tượng, cũng không xuất hiện biến hóa gì. Bởi vì bọn họ chỉ nhìn thấy một loại lực lượng hủy diệt tất cả giống như trở bàn tay.

Dưới một chỉ giống như từ thời Viễn Cổ giáng xuống, mặc dù đám người Lê Thịnh thúc giục đại trận kết hợp phát động thế công, nhưng vẫn như cũ không thể làm rung chuyển nửa cự chỉ này.

Ầm!

Giao phong giằng co chỉ trong khoảnh khắc, phía trên Thánh Quang Trụ cường đại dưới vô số đạo ánh mắt kinh hãi nhìn chăm chú vỡ ra vô số khe nứt.

Nhìn những khe nứt này, trên mặt đám người Lê Thịnh rốt cuộc cũng hiện lên vẻ sợ hãi. Hắn thật sự không ngờ rằng tập hợp bảy cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành, thêm một Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong liên thủ phát động thế công mà vẫn bị Lâm Động nhanh chóng đánh tan.

Cho đến bây giờ hắn mới hoàn toàn hiểu ra, tên tiện dân mà hắn trước nay vẫn luôn miệng khinh thường, không ngờ lực chiến đấu đã khủng bố đến mức này!

Chỉ có điều, lúc tâm tình này xuất hiện thì dường như đã trễ rồi.

Ầm!

Thánh Quang Trụ vô cùng lớn rốt cuộc không chịu nổi lực chấn động của cự chỉ, trực tiếp nổ tung dưới vô số đạo ánh mắt nhìn chăm chú.

Năng lượng trùng kích quét ra, cuồng phong trong thiên địa gào thét khiến cát bay đá chạy, thậm chí tường thành chắc chắn cũng bị cuồng phong thổi quét mà trở nên run rẩy, những người ở phía trên vội vàng vận chuyển nguyên lực, ổn định lại thân thể.

- Phụt!

Năng lượng cuốn ra, tám người Lê Thịnh đứng mũi chịu sào, sắc mặt trong khoảnh khắc liền trắng bệch, một ngụm máu tươi điên cuồng bắn ra, khí tức suy nhược đến cực điểm.

- Không được, chúng ta là người của Vương triều Thánh Quang, ngươi giết chúng ta thì sẽ đem đến phiền toái vô tận cho ngươi!

- Đại sư huynh của chúng ta ở Dương Thành, thực lực của hắn so với Lê sư huynh còn mạnh hơn, ngươi sẽ dẫn đến một địch nhân mà một mình ngươi không thể chống đỡ nổi.

Lúc này, những cường giả Vương triều Thánh Quang vốn luôn hung hăng vênh váo rốt cuộc cũng sợ hãi tử vong, cả một đám khàn giọng gào thét.

- Bây giờ nói những điều này thì đã muộn rồi!

Lâm Động không hề nhúc nhích, chỉ thứ năm này của hắn chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ, không nói việc hắn có thể thu tay được hay không, cho dù có năng lực đó thì hắn cũng sẽ không làm như vậy. Tôi luyện những năm qua đã khiến hắn hiểu rằng, nếu như thả bọn người kia, chỉ sợ ngày sau bọn chúng sẽ không ngừng tìm mình gây phiền toái.

Muốn ngăn chặn phiền toái thì lòng dạ phải ác độc, nhân từ mà nương tay cho người khác thì tại Chiến trường Viễn Cổ căn bản không thể tồn tại.

- Muốn trách thì hãy trách các ngươi theo một tên sư huynh ngu xuẩn!

Cự chỉ tràn ngập lực lượng hủy diệt nện xuống, mặt đất trong nháy mắt sụp đổ. Mà thấy Lâm Động không hề có ý định lưu tình, đám người sắc mặt Lê Thịnh kịch biến, chợt vội vàng thúc giục nguyên lực còn sót lại trong cơ thể, ngưng tụ thành một màn hào quang ở trước mặt.

- Không tự lượng sức!

Thấy vậy, Lâm Động cười lạnh một tiếng, cự chỉ ập xuống. Màn hào quang gần như không phát huy nổi chút tác dụng gì, trong nháy mắt vỡ tung tóe. Mà lực lượng ẩn chứa trong cự chỉ rốt cuộc cũng nện xuống thân thể đám người Lê Thịnh.

Ầm ầm ầm!

Lực lượng đáng sợ như vậy trong nháy mắt lập tức khiến hai gã cường giả Tạo Hóa Cảnh đại thành nổ thành huyết vụ.

- Lâm Động, ngươi sẽ phải hối hận! Ngươi dám giết người của Vương triều Thánh Quang, cuộc sống của ngươi sau này sẽ giống như chó nhà có tang!

Lỗ chân lông toàn thân Lê Thịnh tràn ra huyết dịch, hắn oán độc rít gào.

- Đại sư huynh sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi trốn không thoát đâu, kết cục của ngươi so với chúng ta còn thê thảm hơn vô số lần, cứ đợi mà xem!

Ầm!

Tiếng gào thét oán độc của Lê Thịnh vừa dứt thì thân thể của hắn rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được lực lượng đáng sợ này, ầm một tiếng liền bạo tạc.

Mặt đất phảng phất như trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn thấy cường giả của Vương triều Thánh Quang gần như toàn bộ đều nổ thành huyết vụ thì cơ thể nhịn không được run rẩy. Dưới một chỉ này, một cường giả Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong và bảy Tạo Hóa Cảnh đại thành, ngay cả thi cốt cũng không còn!

Từng đạo ánh mắt mang theo kinh hãi và khiếp sợ nhìn lên đạo thân ảnh trẻ tuổi trên bầu trời. Thủ đoạn như vậy khiến bọn hắn biết rõ, người trước mặt cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, đắc tội với hắn bất luận ngươi bối cảnh thế nào, hắn đã xuất thủ thì tuyệt đối sẽ không nương tay!

Ba người Mạc Lăng nhìn mặt đất lõm xuống cũng không nhịn được nuốt nước bọt một cái. Những tên cường giả của Vương triều Thánh Quang không ngờ lại nổ tung thành từng đoàn huyết vụ ngay trước mặt bọn hắn!

Trên tường thành, Lâm Lang Thiên nhìn một màn này thì ánh mắt cũng trở nên cực kỳ âm trầm. Uy lực của một chỉ thứ năm của Lâm Động kia, hắn hiểu rõ, nếu như đổi lại là hắn, cho dù có được sự tương trợ của Nguyên thần thần bí trong cơ thể chỉ e cũng phải trọng thương bỏ chạy.

Sức chiến đấu của kẻ này đã thực sự vượt qua hắn! Nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Lâm Lang Thiên càng lúc càng bành trướng. Lâm Động bây giờ sau khi trải qua đại chiến đã giống như tên bay hết đà, chính là thời cơ tốt nhất để ra tay.

Mà lúc sát ý trong lòng Lâm Lang Thiên tuôn tràn thì ở trên bầu trời, sắc mặt Lâm Động có chút tái nhợt liền trở tay một cái, một cỗ hấp lực phát ra, lập tức đem tám cái túi Càn Khôn của đám người Vương triều Thánh Quang hút lại. Có lẽ dù sao cũng phải thu hồi một chút tài sản. Mà đối với những thứ này, Lâm Động tự nhiên xem như là chiến lợi phẩm mà lấy đi toàn bộ.

Sau khi lấy túi Càn Khôn xong, ánh mắt Lâm Động đột nhiên chuyển về phía tường thành. Lúc nhìn thấy ánh mắt của hắn quét đến, người trên tường thành lập tức thối lui, dường như không ai dám trở thành người bị hắn nhìn chăm chú.

Mà trong đám người thối lui, một đạo thân ảnh vẫn đứng thẳng như cũ, chỉ có điều sắc mặt hắn lại cực kỳ âm trầm, sát ý trong mắt tràn ra nồng đậm.

- Lâm Lang Thiên, không cần nhẫn nhịn nữa, tối nay cho dù ngươi không động thủ thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Nhìn đạo thân ảnh đó chằm chằm, trong mắt Lâm Động cũng bạo tuôn sát ý. Đối với kẻ ném đá xuống giếng này, hắn còn chán ghét Lâm Lang Thiên hơn cả đám người Vương triều Thánh Quang.

Tối nay, nói thế nào đi nữa cũng phải diệt trừ mối họa trong lòng này.

Bình Luận (0)
Comment