Vũ Động Càn Khôn

Chương 435 - Lại Đề Thăng

Lâm Động ngồi xếp bằng trong bụi cây rậm rạp. Tại nơi ẩn nấp, tiểu điêu ra tay che giấu khí tức, hắn cũng không cần phải lo lắng bị những người khác hoặc Yêu thú phát giác ra nữa.

Từng viên Yêu tinh hạch đỏ hồng lớn chừng nắm tay lơ lửng trước mặt Lâm Động, giống như hồng bảo thạch chói sáng vậy, bên trong Yêu tinh hạch, từng cỗ Niết Bàn Khí hùng hậu lặng lẽ tràn ra, phảng nhất như không khí xung quanh cũng bởi vì vậy mà nóng lên.

Lượng Niết Bàn Khí ẩn chứa trong một viên Yêu tinh hạch của Yêu thú Bán Bộ Niết Bàn còn hơn mấy trăm viên Niết Bàn Đan, mà hiện nay hơn hai mươi viên Yêu tinh hạch, Niết Bàn Khí ẩn chứa bên trong lại càng hùng hậu đến mức khiến người khác phải động dung.

Tại Chiến trường Viễn Cổ, ai cũng biết rằng Niết Bàn Khí rất quan trọng, bởi vậy những viên Yêu tinh hạch ẩn chứa Niết Bàn Khí đều khiến rất nhiều người thèm thuồng. Chỉ có điều thèm thuồng thì thèm thuồng, nhưng dù sao cũng không phải mỗi người đều có sự trợ giúp của Huyết Linh Khôi, mà muốn đối phó với Yêu thú Bán Bộ Niết Bàn thì cho dù là người cùng cảnh giới cũng không dễ dàng trảm sát, huống chi là Lâm Động, chỉ trong vài giờ ngắn ngủi đã liên tiếp trảm sát hai mươi Yêu thú Bán Bộ Niết Bàn. Nếu như tin này truyền ra ngoài chỉ e sẽ khiến những người kia bị dọa đến choáng váng.

Song chưởng Lâm Động siết chặt… Một hắc động từ trong lòng bàn tay tràn ra, sau đó phủ lên hai mươi viên Yêu tinh hạch, lực lượng thôn phệ lập tức tràn ra như thủy triều.

Mà lúc những viên Yêu tinh hạch bị lực lượng thôn phệ bao phủ thì Niết Bàn Khí ẩn chứa bên trong đã bị luyện hóa với một tốc độ kinh người, cuối cùng hóa thành một luồng hỏa nhiệt, liên tục không ngừng rót vào trong cơ thể Lâm Động.

Cách cách cách!

Một luồng Niết Bàn Khí hùng hậu giống như thủy triều tràn vào trong tứ chi bách hài của Lâm Động, mà cốt cách toàn thân không ngờ cũng phát ra những thanh âm thanh thúy rất nhỏ. Niết Bàn Khí hùng hậu như vậy có lẽ cũng là lần đầu tiên Lâm Động hưởng dụng sau khi tiến vào trong Chiến trường Viễn Cổ. Mặc dù lần trước ném ra mấy vạn Niết Bàn Đan, nhưng đều dùng để tu luyện Tiểu Niết Bàn Kim Thân và tinh luyện Huyết Linh Khôi, đối với sự đề thăng nguyên lực của bản thân thì trái lại không có tác dụng quá lớn.

Hắc động chậm rãi xoay tròn, lực lượng thôn phệ giống như cối xay, nghiền nát Yêu tinh hạch, đem luồng Niết Bàn Khí ẩn chứa bên trong thôn phệ sạch sẽ.

Tại thời điểm này, Thôn Phệ Tổ Phù liền thể hiện ra sự lợi hại của nó, nếu như đổi lại là người bình thường, cho dù hấp thu một viên Yêu tinh hạch thì chỉ e cũng tiêu phí không ít thời gian, nhưng Lâm Động thì lại mạnh mẽ đem quá trình này rút ngắn đi vô số lần.

Một cỗ Niết Bàn Khí cường đại không ngừng từ trong hắc động tuôn ra, cuối cùng liên tục không ngừng rót vào trong thân thể Lâm Động, mà khí tức toàn thân hắn tuôn tràn ra cũng dần trở nên mạnh mẽ.

Tiểu điêu đứng trên vai Lâm Động, từng đạo hào quang tử hắc sắc lặng lẽ tràn ra, hình thành một tấm bình phong, đem Lâm Động bao phủ lấy, ngăn cản tất cả những quấy nhiễu từ bên ngoài đối với hắn.

Tu luyện của Lâm Động lần này kéo dài chừng một giờ, đợi đến khi trời dần tối thì mới trở nên nhạt dần. Tại sâu bên trong khu rừng, cặp mắt đang nhắm chặt lúc này mới chậm rãi mở ra.

Xuy!

Trong khoảnh khắc mở mắt ra, một đạo tinh mang giống như xé rách màn đêm, từ trong đồng tử Lâm Động bắn ra, tương đối sắc bén.

- Phù!

Một đoàn bạch khí từ miệng Lâm Động phun ra, lúc này ở quanh người hắn tràn ngập một loại nguyên lực ba động cường đại, loại ba động này so với trước kia càng cường đại hơn.

Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong!

Nhờ hai mươi sáu viên Yêu tinh hạch của Yêu thú Bán Bộ Niết Bàn thu được lúc buổi tối, thực lực của Lâm Động rốt cuộc đã tinh tiến, chính thức bước chân vào cảnh giới Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong.

Hơn nữa, kim quang quỷ dị từ dưới làn da của Lâm Động tràn ra so với lúc trước thì càng nồng đậm hơn không ít, hiển nhiên hai mươi sáu viên Yêu tinh hạch của Yêu thú Bán Bộ Niết Bàn không chỉ khiến thực lực của Lâm Động tăng mạnh mà còn khiến cho việc tu luyện Tiểu Niết Bàn Kim Thân của hắn cũng có đề thăng.

Cảm nhận được nguyên lực mênh mông trong cơ thể, khóe miệng Lâm Động chậm rãi nhếch lên một đường cong. Chỉ có điều lông mày hắn liền hơi nhăn lại, theo thực lực tinh tiến, khoảng cách giữa hắn và Niết Bàn Cảnh ngày càng gần, nhưng số lượng Niết Bàn Đan cần thiết thì vẫn còn thiếu quá nhiều.

- Hy vọng lần này hành trình đến Lôi Nham Cốc có thể có được thu hoạch.

Lâm Động lẩm bẩm tự nói, sau đó đứng dậy, ánh mắt chuyển về sâu bên trong rừng, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Lần này trở về nhất định phải đem Tấn Mục giải quyết. Hắn cũng không phải loại người lấy ân báo oán, đối với loại này, chỉ có thể dùng một loại thủ đoạn.

Đó là… Giết!

Sát ý từ trên mặt Lâm Động dâng lên, chợt thân hình hắn khẽ động, liền phóng đi trong rừng. Mà lúc vừa muốn trở về thì thần sắc hắn đột nhiên thay đổi, sau đó xoay người nhìn về phía một ngọn núi ở phía xa.

- Ngươi vừa rồi có cảm thấy gì không?

Lâm Động nhìn chằm chằm vào ngọn núi tại trong bóng đêm rất là mơ hồ, đột nhiên nhỏ giọng nói với tiểu điêu trên vai.

Tiểu điêu liếc mắt nhìn ngọn núi này, chợt đột nhiên từ trong mắt bắn ra một đạo hào quang mãnh liệt, đạo hào quang tử hắc sắc này lặng yên không một tiếng động xẹt qua đêm tối, một lát sau thu trở lại, sau đó ở trước mặt Lâm Động biến thành một màn ánh sáng kỳ dị.

Phía trên màn ánh sáng này, hình ảnh ngọn núi trở nên rõ ràng, mà đối với loại thủ đoạn này của tiểu điêu, Lâm Động cũng thoáng ngạc nhiên một chút, sau đó ánh mắt của hắn liền chuyển lên màn ánh sáng. Bởi vì, ở trên ngọn núi mà hắn nhìn thấy có vài đạo thân ảnh đang lẳng lặng ngồi xếp bằng.

Những đạo thân ảnh lẳng lặng ngồi xếp bằng trên ngọn núi này không phát ra chút tiếng động, thậm chí cũng không có ba động truyền ra.

Mà từ trên người bọn họ, Lâm Động lại phát giác ra khí tức tương đối mạnh mẽ, trong đó có ít nhất hơn mười người là cường giả Bán Bộ Niết Bàn.

- Những người này là của đội ngũ nào? Không ngờ lại ẩn tàng tại nơi này.

Ánh mắt Lâm Động có chút chấn động, đội ngũ bọn hắn từ Dương Thành xuất phát, bây giờ bị Yêu Triều vây khốn, nhưng không nghĩ rằng tại phía sau bọn họ vẫn còn một nhóm đội ngũ thần bí ẩn nấp như vậy.

- Đây có thể là Vương triều Cao cấp nào đó bị Viễn Cổ Bí Thược hấp dẫn mà đến.

Tiểu điêu chậm rãi nói.

- Vương triều Cao cấp?

Trong lòng Lâm Động khẽ run lên, xem ra lời đồn quả nhiên không giả, lần này Viễn Cổ Bí Thược thật sự hấp dẫn đến không ít người của Vương triều Cao cấp.

- Nếu như là Vương triều Cao cấp, như vậy có lẽ có cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính?

Ánh mắt của Lâm Động đột nhiên trở nên kỳ quái, cẩn thận nhìn lên màn ánh sáng. Hắn quả thật muốn nhìn xem loại nhân vật yêu nghiệt này đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại.

Ánh mắt Lâm Động đảo qua màn ánh sáng, một lát sau dừng lại tại vị trí trung tâm của màn ánh sáng. Trên một tảng đá của ngọn núi, một đạo nhân ảnh mặc hắc y đang lẳng lặng ngồi xếp bằng, khí tức của người này trong màn ánh sáng rất yếu, nhưng không phải là nhỏ yếu, mà là một loại khó phát hiện.

Nhờ vào tinh thần lực hơn người, Lâm Động có thể nhìn thấy dưới loại khí tức khó phát hiện này đang chảy ra một cỗ năng lượng đáng sợ như thế nào.

- Nhãn quang cũng không tệ!

Tiểu điêu ở bên cạnh cười nhạt một tiếng, hiển nhiên đối với việc Lâm Động có thể nhanh chóng tìm ra nơi ẩn tàng của cường giả Niết Bàn Cảnh thì cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Ánh mắt của Lâm Động tập trung vào nhân ảnh mặc hắc y, diện mạo của người này không rõ lắm, chỉ có điều tuổi cũng không lớn, thật không biết đến tột cùng là thần thánh phương nào.

- Đi thôi, hành trình lần này đến Sơn mạch Lôi Nham chắc chắn sẽ rất thú vị, ngay cả Vương triều Cao cấp cũng xuất hiện, chỉ có điều không biết tại bên trong sơn mạch rộng lớn này có phải chỉ một mình đội ngũ bọn hắn hay không mà thôi.

Lâm Động nhìn một hồi, sau đó cũng cười nhạt một tiếng, không hề dừng lại, thân hình khẽ động đã phóng đi, nhanh chóng biến tất tại trong bóng đêm.

Mà lúc Lâm Động biến mất, trên ngọn núi phía xa xa, nhân ảnh mặc hắc y đang ngồi xếp bằng trên tảng đá đột nhiên mở to mắt, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén đột nhiên nhìn thoáng qua phía Lâm Động biến mất, khẽ nhíu mày, chợt lẩm bẩm nói:

- Ảo giác sao?

- Đại sư huynh, Yêu Triều đã thối lui, những đội ngũ tại Dương Thành tổn thất không nhỏ. Ha ha, có đám người bọn chúng giúp chúng ta ngăn cản Yêu Triều, ngược lại bớt phiền phức cho chúng ta a.

Lúc hắc y nhân mở mắt ra, tại phía sau lưng có một người cung kính nói.

- Ừ, đội ngũ tại Dương Thành mặc dù đông, nhưng mỗi người đều rời rạc, khó làm nên chuyện, đối thủ lần này của chúng ta không phải là bọn hắn.

Hắc y nhân khẽ gật đầu, sau đó bình thản nói.

- Truyền lệnh xuống dưới, đợi sau khi bình minh thì tăng tốc xuất hành, trước khi trời tối phải đến được Lôi Nham Cốc!

- Rõ!

o0o

Tại sâu trong sơn mạch, trên một mảnh đất rộng lớn, mọi thứ vô cùng hỗn loạn, huyết tinh nhuộm mắt đất đỏ thẫm, vô số xác Yêu thú chết nằm chất đống, mơ hồ tại bên trong còn có thể nhìn thấy một vài thi thể người.

Yêu Triều tập kích đã khiến cho các đội ngũ tại Dương Thành tổn thất không ít, chỉ có điều bất kể thế nào đi nữa, bọn họ vẫn may mắn chống lại được.

Trên mặt đất bừa bộn, tất cả những đội ngũ còn sống sót đều bắt đầu chuẩn bị… Lúc này khu vực ở đây ngược lại có chút hỗn loạn.

- Tấn Mục, Hải Sa, hai tên cẩu tạp chủng các ngươi cút ra đây cho ta!

Mà trong lúc hỗn loạn này, đột nhiên lại có một tiếng gào rống tức giận, không ít ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy đám người Ma Thiết đang hùng hổ xông tới doanh địa của Tấn Mục.

Đối với sự phẫn nộ của Ma Thiết, cũng có không ít người có chút rõ ràng. Bất kể là ai bị người ta chơi lén thì tâm tình chắc chắn cũng không khá hơn chút nào.

Đám người Ma Thiết, Đường Tuyên… vẻ mặt âm trầm dừng lại tại bên ngoài doanh địa của đám người Tấn Mục, lửa giận trong mắt ngập tràn khó có thể che dấu.

- Ha ha, làm sao? Chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày mà các ngươi đã xem tiểu tử kia là sinh tử chi giao rồi sao? Dường như có chút không phù hợp với thanh danh của Ma Thiết ngươi thì phải?

Tấn Mục nhìn ánh mắt âm trầm của Ma Thiết, nhàn nhạt cười nói.

- Lão tử mặc dù không phải là loại người tốt lành gì, chỉ có điều cũng biết cái gì gọi là người ân, cái gì gọi là kẻ thù. Lão tử đã đáp ứng Lâm Động, bất kể hắn đã xảy ra chuyện gì thì tên tạp chủng nhà ngươi cũng phải chôn cùng!

Ngữ khí Ma Thiết lạnh lẽo, xem bộ dáng này giống như muốn cắn người vậy, xem ra hành vi tối qua của Tấn Mục đã chọc giận hắn không ít.

- Bằng vào các ngươi sao?

Tấn Mục nhếch miệng cười, trên mặt không hề che dấu vẻ khinh thường. Bên bọn hắn có năm cường giả Bán Bộ Niết Bàn, mà trái lại bên phái Ma Thiết thì chỉ có ba người mà thôi.

- Ma Thiết, xem như ngươi cũng là người thức thời, ta khuyên ngươi một câu, người chết thì đã chết rồi, đối với ngươi và ta đều không có ảnh hưởng gì, nếu như ngươi còn cố ý dây dưa thì cũng đừng trách Tấn Mục ta trở mặt…

Nghe thấy lời này của Tấn Mục, ánh mắt của Ma Thiết trong chốc lát liền trở nên âm trầm.

- A… xem ra ngươi rất hy vọng ta chết trong tay mấy đầu Yêu thú đó a? Thế nào? Sợ ta tìm ngươi báo thù à?

Thế nhưng, ngay lúc Ma Thiết không kìm được sát ý trong lòng thì một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên, từ xa truyền lại. Sau đó, một đạo thân ảnh lướt tới, cuối cùng dưới những đạo ánh mắt kinh ngạc đáp xuống bên cạnh đoàn người Ma Thiết.

Mà lúc trông thấy đạo thân ảnh này đột nhiên xuất hiện, tại khu vực hỗn loạn này trong chốc lát liền trở nên yên tĩnh, những ánh mắt nhìn thấy thân ảnh kia đều kinh hãi giống như gặp quỷ vậy.

Bình Luận (0)
Comment