Vương triều Lăng Vân?
Đang lúc thanh âm bình thản vang vọng khắp không trung, sắc mặt không ít người đều hơi đổi, chợt ánh mắt vô cùng kiêng kỵ nhìn về phía đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh Hải Sa.
Đó là một gã nam tử mặc áo trắng, bộ dáng tuấn tú, trên quần áo có hoa văn giống như đám mây, trên gương mặt mang theo nụ cười bình thản như không. Người này bất luận là khí chất hay bộ dáng đều không tệ. Đương nhiên, khiến người ta kiêng kỵ không phải là những thứ này, mà là trong lúc thân ảnh này xuất hiện, chỉ tùy tiện giơ tay nhấc chân mà đã tản mát ra một cỗ ba động vô cùng cường đại.
Ba động như vậy so với cường giả Bán Bộ Niết Bàn như Hải Sa thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Đồng tử Lâm Động cũng bởi vì sự xuất hiện của người này mà có chút co rụt lại, hắn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của nam tử áo trắng trước mặt này.
- Lâm Động, người này là Lăng Chí của Vương triều Lăng Vân, nghe nói chỉ cần gom đủ Niết Bàn Đan là có thể chính thức trùng kích Niết Bàn Cảnh, hơn nữa thực lực của Vương triều Lăng Vân gần như có thể cùng so sánh với một vài Vương triều Cao cấp, đắc tội không được.
Ma Thiết đồng dạng cũng bởi vì sự xuất hiện của người này mà sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, sau đó đến gần Lâm Động, thấp giọng nói.
Vẻ mặt Lâm Động không chút biểu tình, hắn đồng dạng cũng biết rõ sự cường đại của Vương triều Lăng Vân. Nhưng điều này cũng không thể khiến người khác cảm thấy kính sợ như vậy được. Thực lực của Lăng Chí này quả thật không tệ, nhưng dù sao cũng không phải là cường giả Niết Bàn Cảnh chân chính, nếu như muốn động thủ thì Lâm Động cũng không hề sợ hắn chút nào.
- Lăng Chí huynh!
Hải Sa nhìn thấy Lăng Chí xuất hiện, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng. Nhưng còn không đợi hắn nói gì thì Lăng Chí liền hơi phất phất tay áo, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn về phía Lâm Động, mỉm cười nói:
- Vị bằng hữu này, chuyện tối nay, Hải Sa quả thật có chút không phải. Chỉ có điều dù sao đi nữa thì Tấn Mục mới là chủ mưu, hôm nay ngươi đã giết hắn thì có lẽ cơn tức giận này cũng đã trút ra rồi, chuyện này cứ như vậy bỏ qua đi, có được không?
Âm thanh của Lăng Chí cũng xem như bình thản, vừa rồi hắn cũng nhìn thấy thực lực của Lâm Động, tuy nhiên thực lực của Vương triều Lăng Vân hắn lại mạnh hơn, Lâm Động trước mắt này cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với hắn, nhưng hắn không muốn vô duyên vô cớ tạo nên một địch nhân, đặc biệt là ngay tại lúc này.
Cho nên, nếu như không phải nhớ lại tình giao hảo lúc trước giữa hắn và Hải Sa thì có lẽ hắn cũng không ra mặt.
Những người xung quanh nghe thấy Lăng Chí nói lời này thì đều có chút kinh ngạc. Thanh danh của Vương triều Lăng Vân bọn hắn hiển nhiên cũng từng nghe nói qua, nhưng không ngờ rằng ngữ khí của người kia lại có thể ôn hòa như vậy.
Sắc mặt Hải Sa ngược lại vì lời nói của Lăng Chí mà có chút thay đổi. Hắn còn tưởng rằng Lăng Chí xuất hiện sẽ lấy lại mặt mũi cho hắn, chỉ có điều nghe thấy lời này, có lẽ Lăng Chí cũng không muốn trở mặt với Lâm Động, như thế khiến hắn có chút thất vọng. Chỉ có điều tâm tình này hắn cũng không dám thể hiện ra mặt mà thôi.
Lâm Động hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc nhìn vẻ hòa khí của Lăng Chí, hắn còn tưởng người này hiện thân sẽ ra tay vì Hải Sa, cho nên khi nghe thấy lời này của gã, sắc mặt của hắn cũng hơi hòa hoãn lại. Mặc dù hắn không sợ Lăng Chí, nhưng dù sao thì sau lưng hắn vẫn còn một Vương triều Lăng Vân, tại thời điểm này đắc tội với một địch nhân như vậy cũng không phải là chuyện mà hắn muốn nhìn thấy, lập tức hơi có chút trầm ngâm, sau đó nói:
- Nếu như Vương triều Lăng Vân đã ra mặt, không thể không nể mặt được, chuyện tối nay coi như bỏ qua, chỉ có điều lời này cũng phải nói trước, nếu như còn có lần sau nữa, có lẽ…
Lời nói của hắn còn chưa dứt, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hải Sa đã hơi có chút lạnh lẽo, khiến cho mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Hải Sa đồng dạng cũng nghe ra, sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng có chút không cam tâm. Chuyện bị trước mặt mọi người uy hiếp như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Chỉ có điều không cam lòng thì không cam lòng, việc Tấn Mục bị Lâm Động trảm sát lúc trước đã giáng vào Hải Sa một đòn nặng nề, bởi vậy mặc dù biết rõ đẳng cấp của Lâm Động thấp hơn hắn, nhưng nhất thời cũng không dám biểu lộ địch ý.
- Ha ha, tối nay xem ra có trò hay, Lăng Chí, xem ra mặt mũi của ngươi cũng không lớn như trong tưởng tượng a.
Đang lúc Hải Sa không cam lòng, đột nhiên một tiếng cười lớn vang lên, sau đó ánh mắt mọi người liền chuyển về phía một đạo thân ảnh lướt đến.
- Đó là Liễu Nguyên của Vương triều Đại Nguyên, chậc chậc, không ngờ người này cũng bị hấp dẫn đến!
Trước đông đảo ánh mắt của mọi người, lúc thân ảnh lướt tới lập tức bộc phát ra những tiếng xôn xao bàn luận. Ai cũng biết rằng hai Đại Vương triều mạnh nhất trong Dương Thành chính là Vương triều Lăng Vân và Vương triều Đại Nguyên.
Ánh mắt của Lâm Động cũng nhìn về nam tử trước mặt được gọi là Liễu Nguyên. Người này lưng hùm vai gấu, dáng người cực kỳ cường tráng, hai tay to như bàn tay gấu, khiến người ta có một loại cảm giác áp bức cực kỳ mãnh liệt, mặt khác, từ ba động như ẩn như hiện từ trong cơ thể tràn ra, hiển nhiên cũng giống như Lăng Chí vậy, gom đủ số lượng Niết Bàn Đan liền có thể trùng kích Niết Bàn Cảnh.
Ánh mắt của Lăng Chí nhàn nhạt liếc nhìn Liễu Nguyên, với tâm cơ của hắn tự nhiên có thể nghe ra được ý châm ngòi bên trong của tên này. Hai bên ngày thường luôn đối đầu nhau, bọn người kia hiển nhiên luôn ước gì Vương triều Lăng Vân bọn hắn đắc tội với một đối thủ khó giải quyết nào đó ở đây. Đương nhiên, nếu như hắn thật sự theo ý nguyện của Liễu Nguyên thì có lẽ hắn đã không còn gọi là Lăng Chí nữa rồi.
- Liễu Nguyên, chuyện này không cần ngươi xen vào nói những lời vô dụng như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, Lăng Chí quay đầu về phía Lâm Động ôm quyền, sau đó liền xoay người rời đi. Tuy nhiên Lâm Động nói chuyện không nể mặt cũng khiến trong lòng hắn có chút khó chịu. Dù sao đi nữa thì Vương triều Lăng Vân tại Dương Thành cũng đứng trong hàng ngũ hàng đầu. Lúc thường, hắn nếu như muốn nói gì thì những Vương triều đều sẽ không tiếc mà phụ họa theo, loại thái độ giống như Lâm Động ngược lại rất ít khi gặp phải. Chỉ có điều, chút ít khó chịu này, với tâm cơ của Lăng Chí thì đương nhiên cũng không để lộ ra.
- Hừ, tiểu tử này có là gì mà Đại sư huynh hà tất phải khách khí với hắn như vậy?
- Đúng vậy, Vương triều Lăng Vân chúng ta ra mặt, không khiến hắn chịu nhận lỗi cũng không tệ rồi, không ngờ lại còn dám nói lời như vậy.
Mà lúc Lăng Chí xoay người đi ra một khoảng thì những cường giả Vương triều Lăng Vân đến cùng Lăng Chí thì lại nhịn không được nói. Tại Dương Thành này, có ai mà không nể mặt bọn hắn, rất nhiều Vương triều còn phải xem sắc mặt bọn hắn mà làm việc, thế nhưng thái độ của Lâm Động tối nay lại khiến trong lòng của bọn hắn có chút căm ghét.
- Thực lực của Lâm Động này chỉ là Tạo Hóa Cảnh đỉnh phong, nhưng lại có thể trảm sát cường giả Bán Bộ Niết Bàn, các ngươi có thể làm được không?
Lăng Chí bước chân nhẹ nhàng, đối với những lời của thủ hạ, hai mắt hơi híp lại, chợt thản nhiên nói.
Nghe vậy, những người không cam lòng nhất thời ngẩn ra.
- Đối mặt với năm đầu Yêu thú Bán Bộ Niết Bàn đuổi giết, hơn nữa còn xâm nhập vào Yêu Triều mà toàn mạng trở ra, các ngươi có thể làm được không?
Mọi người lại lần nữa ngây ngốc, sắc mặt vốn kiêu ngạo cũng bớt đi rất nhiều. Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, những chuyện này, bọn hắn căn bản không thể làm được.
- Nhưng như vậy cũng không đủ để tiểu tử kia trước mặt Đại sư huynh kiêu ngạo như vậy a!
Sau khi trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng có người lên tiếng.
- Loại người làm việc như vậy đều là những kẻ có tư cách đó. Hắn ở trước mặt ta cũng không kính sợ như những người khác, không gì khác ngoài hai loại nguyên nhân. Một là ngu xuẩn, hai là hắn có át chủ bài để không cần phải e ngại ta và Vương triều Lăng Vân!
Lăng Chí thả lỏng hai tay phía sau lưng, chậm rãi nói.
Mọi người lại lần nữa khẽ giật mình, nguyên nhân thứ nhất bọn hắn tất nhiên sẽ loại trừ. Buồn cười, người làm chuyện mà ngay cả bọn hắn cũng không làm được, nếu như nói hắn là kẻ ngu xuẩn, vậy bọn hắn là cái gì? Nếu đã như vậy thì chỉ còn nguyên nhân cuối cùng!
Nghĩ đến đây, trong mắt bọn họ không khỏi có chút kinh dị và hoài nghi, thật sự khó có thể tưởng tượng được một tiểu tử đến từ một Vương triều Hạ cấp lại có thể có át chủ bài để không phải e ngại Vương triều Lăng Vân bọn hắn.
o0o
Nhìn bóng lưng đám người Lăng Chí rời đi, Lâm Động cũng thu hồi ánh mắt, nhìn những đạo ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, hắn biết rằng, thời gian tiếp theo ắt sẽ không có người đến đắc tội bọn hắn nữa.
- Ha ha, vị bằng hữu này lúc tối thật nổi bật, tại hạ Liễu Nguyên, đến từ Vương triều Đại Nguyên.
Ánh mắt Liễu Nguyên cũng lướt qua Lâm Động, chợt ôm quyền cười nói.
- Lâm Động!
Lâm Động cười cười. Hắn biết rõ, bất luận là Vương triều Lăng Vân hay Vương triều Đại Nguyên thì cũng đều là những thế lực cực kỳ cường đại trong Dương Thành, có lẽ mình cũng không có tư cách quyen biết bọn hắn. Chỉ có điều chuyện tối nay, hiển nhiên cũng đã khiến cho hai thế lực lớn bắt đầu nhìn lại. Mà từ trong vẻ tươi cười của Liễu Nguyên, Lâm Động cũng có thể nhìn ra một chút ý định kết giao.
Bất luận tại nơi nào, thực lực cường đại luôn là quan trọng nhất!
Trong thời gian tiếp theo, Liễu Nguyên lại cùng Lâm Động nói chuyện nhiệt tình một phen, sau đó mới cười cười cáo từ.
- Hắc hắc, Lâm Động huynh, lần này thanh danh ngươi lớn rồi, ngay cả Vương triều Lăng Vân và Vương triều Đại Nguyên đều nhìn ngươi với ánh mắt khác.
Nhìn thấy Liễu Nguyên rời đi, Ma Thiết ở một bên cực kỳ hâm mộ nói.
Lâm Động cười cười, đối với việc này trái lại cũng không có thái độ mừng rỡ đắc ý. Hai đại Vương triều này trong mắt đám người Ma Thiết có lẽ cực kỳ mạnh mẽ không thể đối chọi, nhưng trong mắt hắn cũng chỉ là không tệ mà thôi. Cho nên đối với Lăng Chí và Liễu Nguyên, hắn cũng không có cảm thấy được sủng ái mà kinh sợ.
- Chuẩn bị lại một chút đi, sau khi trời sáng chúng ta vẫn phải lên đường đấy!
Sau khi trải qua chuyện hôm nay, bất tri bất giác phân lượng trong lời nói của Lâm Động đã trở nên nặng hơn. Cho nên nghe thấy lời của hắn, bọn người Ma Thiết, Đường Tuyên và Lưu Huyền đều gật đầu cười. Trong mơ hồ, trọng tâm của vòng tròn phảng phất như đã chuyển từ trên người Ma Thiết về phía Lâm Động.
Mà đối với biến hóa nho nhỏ này, Ma Thiết bề ngoài thô tráng nhưng nội tâm cẩn mật cũng đã phát hiện ra. Chỉ có điều hắn ngược lại cũng không có cảm giác gì, bởi vì bất luận là thực lực hay khả năng quyết đoán mà Lâm Động bày ra tối nay đều khiến hắn xứng đáng nhận được địa vị đó.
Huyết chiến cả đêm, rốt cuộc thì ánh bình minh cũng đã xé tan màn đêm, chiếu rọi cả vùng đất, cũng tuyên cáo kết thúc trận đại chiến. Nhìn Yêu thú ngổn ngang cùng mùi máu tươi nồng đậm, không ít người đều có cảm giác sống sót sau đại nạn. Loại cảm giác này sắp tới sẽ bị lãng quên, bởi vì bọn hắn biết rõ, hôm nay bọn hắn sẽ đến Lôi Nham Cốc ẩn chứa trọng bảo, chỉ cần có thể từ bên trong đó lấy được một kiện bảo bối, có lẽ mọi mạo hiểm đều cực kỳ có giá trị!