Vũ Động Càn Khôn

Chương 515 - Uy Lực Quyền Ý

Bên trong chính điện náo loạn ầm ỹ, mọi người tất cả đều hướng về chỗ ụ đá. Bàn tay của Lâm Động cùng với ba gã Tống Đoan đều đang áp chặt lên đó, nhìn thoáng qua có một cỗ ba động cường mãnh từ trong ụ đá tán phát mà ra.

Tiểu Viêm đứng cạnh Lâm Động nhìn ba gã Tống Đoan. Nó thoáng chau mày, kìm chế sự kích động muốn dùng thiết côn đánh bay ba kẻ đáng ghét này. Lúc trước khi chưa nghe thấy lời nói của Lâm Động, nó luôn kìm chế cảm xúc bên trong mình.

Ba!

Chính trong lúc Tiểu Viêm đang nhìn Lâm Động, bên trên ụ đá kia đột nhiên vang lên những tiếng động rất nhỏ. Sau đó tất cả đều thấy, thân thể ba gã Tống Đoan chấn động, rồi thoáng chút loạng choạng lùi lại. Nhưng trên mặt bọn hắn không hề lộ vẻ gì là sợ hãi, mà ngược lại tràn đầy sự vui mừng.

Nhìn thấy sắc mặt này của ba gã, thần sắc của một số người trong đại điện chợt thay đổi, chẳng lẽ ba gã Tống Đoan đã thu hoạch được gì từ trong ụ đá?

Đối với ánh mắt nhìn của mọi người xung quanh, ba gã Tống Đoan không hề để tâm, ánh mắt bọn hắn nhìn lướt qua bóng dáng của Lâm Động, sau đó ánh mắt lóe lên, vung tay:

- Đi!

Có lẽ bọn hắn cũng biết rằng hành động khi trước hiển nhiên là đã chọc giận Lâm Động. Tuy rằng bọn hắn không hề sợ, nhưng cũng không hề muốn giao chiến với một kẻ đang tức giận điên cuồng. Hơn nữa hôm nay truyền thừa đã về tay, chờ bọn hắn ngày sau tu luyện thành, thì chắc chắn cho dù có là Lâm Động cũng không có tư cách dương dương như vậy trước mắt bọn hắn.

Vừa nghe thấy lời nói đó của ba gã Tống Đoan, thuộc hạ của bọn hắn cũng nhanh chóng lập tức gật đầu, sau đó toan rút đi.

- Nếu như ba vị cứ vậy mà đi, có phải là quá vô trách nhiệm rồi chăng?

Nhưng mà, ngay khi bọn hắn chuẩn bị bỏ đi, Lâm Động vốn vẫn quay lưng về phía bọn hắn, chợt nở nụ cười thản nhiên. Rồi bàn tay đang áp vào ụ đá hạ xuống, quay đầu lại, ánh mắt như trêu ngươi nhìn vào ba người gã Tống Đoan.

Thấy vẫn còn bị Lâm Động truy xét, ánh mắt ba gã Tống Đoan chợt cũng nheo lại, nói:

- Ngươi muốn thế nào?

- Quyền ý trên ụ đá này, nếu không phải là ta ngăn chặn, e rằng có lẽ các ngươi cũng chẳng thể xông vào mà nhìn thấy truyền thừa. Nhưng mà các ngươi ngay cả đồ trong tay ta mà cũng cướp đi, có phải là quá đáng lắm không?

Lâm Động cười, ánh mắt mang theo một tia sắc lạnh nhìn về phía Mộ Sa, chậm rãi nói.

- Lâm Động, truyền thừa này kẻ nào có năng lực thì giành được, ngươi không giành được chỉ có thể là do ngươi không có bản lãnh mà thôi. Ngươi giảo biện ở đây, muốn thế nào? Định bắt bọn ta giao truyền thừa đoạt được cho ngươi à?

Mộ Sa không nhịn được cười lạnh như băng nói.

- Hơn nữa khi nãy ở bên ngoài ngươi đoạt lấy gần như toàn bộ huyết mạch Ma Long Khuyển, ba người bọn ta cũng đâu có so đo với ngươi. Nhưng ngươi đừng cho rằng ngươi có tư cách ngang hàng với bọn ta. Bọn ta không giống như những kẻ vừa với nhập vào Nhị Nguyên Niết Bàn như Thạch Khôn có thể sánh được.

Hai gã Tống Đoan đứng một bên, ánh mắt lóe lên, lại không hề mở miệng nói lời nào. Hai gã này rõ ràng là rất khôn ngoan, ngay cả lúc này cũng không có bất kỳ lời lẽ cứng rắn nào với Lâm Động, hiển nhiên trong lòng đối với Lâm Động vẫn còn có chút kiêng dè.

Lúc này trong chính điện, tất cả mọi người đều đã nghe rõ sự tình từ đầu đến cuối. Tựa hồ như là Lâm Động tiến vào ụ đá đầu tiên, sau đó bên trong đã gặp được bảo bối gì đó, nhưng hắn chưa kịp ra tay thì đã bị ba gã Tống Đoan xông vào giành mất.

Sự tình xảy ra sau đó cơ hồ cũng rất rõ ràng, Lâm Động khi bị cướp mất thứ tốt như vậy, đương nhiên là sẽ không cam chịu từ bỏ, còn muốn đám người Mộ Sa giao ra đồ vật đã đến tận miệng, rõ ràng là một việc không thể.

Nếu như vậy, lần này cho dù có kiềm chế thế nào đi nữa, e rằng cũng không thể nào tránh được một trận giao chiến kịch liệt.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của không ít người chợt lóe lên. Tình hình ở đây càng loạn, đối với bọn họ mà nói rõ ràng là càng tốt, không chừng còn có thể nhân việc rối loạn vơ vét một mẻ, có lẽ kiếm được thứ gì đó không ngờ cũng không chừng.

- Ngươi nói không sai, truyền thừa ở đây đương nhiên chỉ có những kẻ có năng lực mới giành được. Có điều, với năng lực của ngươi, e rằng vẫn chưa đạt đến trình độ đó.

Lâm Động mỉm cười, những lời vừa nói ra, khiến cho không ít kẻ mặt đột nhiên biến sắc.

- Hả? Ha ha, Lâm Động, xem ra đánh bại Thạch Khôn thật đã khiến cho ngươi ngày càng vọng tưởng rồi. Tuy những lời này chắc ngươi đã nghe qua không ít lần, nhưng ta vẫn phải nói cho ngươi biết, làm người không thể không biết trời cao đất rộng. Có những lúc phải chịu thiệt thòi, đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện xấu.

Mộ Sa ngữ khí cuồng bạo, nhìn thần sắc này, ai cũng nhận ra, vị cường giả Vương triều Thiết Sa này, đối với Lâm Động đã bắt đầu phát ra những tia sát ý.

- Mau đem truyền thừa ngươi vừa lấy được giao ra đây!

Nhưng mà, đối với ngữ khí cuồng bạo này của Mộ Sa, Lâm Động chợt ngước mắt lên, không hề nói thêm một lời nào, sau đó xòe bàn tay ra.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Một vài cường giả đứng sau lưng gã Mộ Sa đó thấy vậy, lập tức giận dữ.

Ánh mắt Mộ Sa nhìn trân trân vào Lâm Động. Một lát sau, từ trong cổ họng hắn phát ra những âm thanh xoẹt xoẹt kỳ quái, chậm rãi nói:

- Tiểu tử, nói với ta những lời như vậy, e rằng ngươi vẫn chưa đủ tư cách. Cũng tốt, ta cũng muốn thử xem, cái kẻ danh tiếng lẫy lừng thời gian gần đây rốt cuộc có chỗ nào khó đối phó?

- Hi vọng ngươi không phải thứ phế vật chỉ giỏi khoa môi múa mép!

Sau khi tiếng quát chấm dứt, ánh mắt Mộ Sa vụt trở nên sắc lạnh, hắn sải bước ra, nguyên lực to lớn hùng hậu dũng mãnh như núi lửa phun trào từ trong cơ thể cuồn cuộn xuất khai. Một cỗ uy lực cường mãnh quét ngang qua đại điện. Trừ một số ít kẻ như Tống Đoan ra, những người còn lại đều vội vã lùi lại phía sau, thôi động nguyên lực để chế ngự lại cỗ uy lực kia.

Vù!

Thân hình Mộ Sa nhanh chóng hóa thành một bóng đen vọt mạnh ra, nguyên lực hùng hậu ngưng tụ, trực tiếp mang theo áp lực kinh người, hung hăng cuồn cuộn tiến thẳng về phía Lâm Động.

Thấy Mộ Sa cuối cùng đã không nhịn được mà xuất thủ, trong mắt Tiểu Viêm lập tức xuất hiện sự kích động. Nhưng khi nó chuẩn bị ra tay, Lâm Động lại phất tay ngăn lại. Tâm thần khẽ động, nguyên lực to lớn cùng tinh thần lực bèn ngưng tụ trước mặt, tạo thành một lá chắn phòng ngự.

Đùng!

Công kích của Mộ Sa hung hăng rơi thẳng vào bên trên lá chắn do tinh thần lực cùng nguyên lực ngưng tụ tạo thành, lập tức liền phát ra những tiếng trầm thấp. Tuy kình lực bạo liệt làm cho lá chắn rung lên không ngừng, nhưng vẫn không thể phá vỡ được nó.

Nhờ có nguyên lực Nhất Nguyên Niết Bàn kết hợp cùng năng lực bản thân vốn có, nên cho dù chính diện giao thủ với cường giả Nhị Nguyên Niết Bàn, Lâm Động hôm nay cũng không bị rơi vào thế hạ phong.

- Khó trách sao lại dám ngông cuồng như vậy. Hóa ra cũng có một chút bản lãnh, có điều tiếp theo đây e rằng ngươi sẽ không còn được may mắn như vậy nữa đâu!

Công kích bị ngăn cản, Mộ Sa cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, nguyên lực màu vàng đất tuôn trào ra, nhìn thoáng qua, hóa thành cơ hồ đều là cát vàng, âm thanh phát ra cực kỳ hùng tráng. Rõ ràng gã không định kéo dài thêm trận chiến này nữa.

- Hoàng Sa Thực Cốt Chưởng!

Bên trong đám cát vàng, một tiếng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên. Chỉ thấy đám cát vàng to lớn đó nhanh như thiểm điện ngưng tụ lại, trực tiếp hóa thành một đạo chưởng cát vàng lớn. Bên trong chưởng phong ẩn chứa khí tức như nuốt chửng mọi thứ, rung trời chuyển đất bao phủ lấy Lâm Động.

Mọi người chung quanh nhìn thấy chiêu thế này của Mộ Sa, rõ ràng tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Bọn họ hiển nhiên đều biết, Hoàng Sa Thực Cốt Chưởng này là một trong những sát chiêu của Mộ Sa, không ngờ nhanh như vậy đã thi triển ra với Lâm Động. Xem ra năng lực của gã Lâm Động này quả thực không phải yếu.

Tống Đoan cùng Bàng Phi thấy vậy, ánh mắt cũng dần tập trung, thực lực của bọn hắn cũng ngang với Mộ Sa. Nhưng công kích đến mức thế này, cho dù bọn hắn cũng không dám khinh thường.

Lâm Động ngẩng đầu, trong mắt in hằn lên chưởng ấn cuồng bạo to lớn xen lẫn với cát vàng cuồn cuộn. Hắn rõ ràng là có thể cảm nhận thấy sự sắc bén cùng những tia sát ý ẩn chứa bên trong công kích của cát vàng này.

- Hự!

Một đám khí trắng từ trong miệng Lâm Động phun ra, chợt dưới sự quan sát của tất cả mọi ánh mắt trong chính điện, một quyền bỗng nện ra.

Một quyền này bình thường không có gì kỳ lạ, không phải loại vũ kỹ nào, cũng không thực quá kinh người. Lực lượng phát ra, một quyền này thoạt nhìn thật là tầm thường, không có chỗ nào khiến cho người khác cảm thấy khác lạ.

Nhưng mà không ai biết rằng, trong khoảnh khắc một quyền này của Lâm Động xuất ra, Bát Cực Quyền Ý từ bên trong đan điền kia đã bắt đầu xuất động. Bất chợt một đạo quyền ý dưới xu thế phát động của Lâm Động đột nhiên xuất khai!

Ầm!

Trong khoảnh khắc đạo quyền ý hiện ra, một quyền tầm thường của Lâm Động như là được tiếp thêm sinh lực mới, trong nháy mắt thoát thai hoán cốt, một cỗ ba động cương mãnh bạo liệt vô hình với một tốc độ đáng sợ cuồn cuộn cuốn ra!

Sắc mặt hai gã Tống Đoan cùng Bàng Phi lúc này đột nhiên trở nên biến sắc.

Lúc này bọn hắn mơ hồ cảm nhận thấy, thân thể của Lâm Động phảng phất cùng với ụ đá cổ xưa kia có sự dung hợp với nhau.

Bọn hắn cũng không biết cảnh tượng đó rốt cục nghĩa là sao, nhưng trong lúc mơ hồ bọn hắn có thể nhận thấy, một quyền vốn giản đơn của Lâm Động lúc này ẩn chứa những lực bạo liệt phát ra vô cùng khủng khiếp.

Bùm!

Quyền phong ẩn chứa Bát Cực Quyền Ý không hề ngần ngại va chạm cùng với chưởng ấn cát vàng kia.

- Phá!

Những tiếng hét trầm thấp mà vô cùng cương mãnh đột nhiên phát ra từ trong miệng Lâm Động. Một thoáng sau, mọi người đều trợn tròn mắt. Chỉ thấy một chưởng dốc toàn lực này của Mộ Sa giờ đây đã hoàn toàn bị phá tan!

- Hả?

Mộ Sa ở sau, sắc mặt lúc này cũng đột nhiên trắng bệch, ẩn trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Động cơ hồ đều là sự kinh hãi đến tột độ.

Bình Luận (0)
Comment