Màn đêm lại buông xuống, bao trùm cả bầu không gian. Nguyên lực thiên địa lúc này bị ảnh hưởng bởi bóng đêm liền trở nên cuồng bạo.
Đến thành Vạn Tượng còn phải qua một dãy sơn mạch. Ba thân ảnh ngồi lặng lẽ bên đống lửa bập bùng, nét mặt rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn vì những tiếng gào rú của Yêu thú thỉnh thoảng lại vang lên trong bóng đêm.
Ba thân ảnh này đương nhiên là ba người bọn Lâm Động vẫn liên tục tiến về thành Vạn Tượng. Vì địa vực Tây Bắc cách thành Vạn Tượng rất xa nên dù đã di chuyển với tốc độ nhanh nhất nhưng bọn họ cũng mất đến gần năm ngày mới tới.
- Với tốc độ của bọn chúng ta có lẽ ngày mai sẽ đến thành Vạn Tượng rồi.
Lâm Động vươn vai nói.
Tiểu Viêm gật gù, Tiểu điêu thì vẫn bộ dáng uể oải, ngẩng lên quét mắt nhìn bóng đêm xung quanh:
- Lần này không thấy kẻ nào theo dõi chúng ta, xem ra hai kẻ kia đã rút lui thật rồi.
- Nghe nói thành Vạn Tượng có người của Tông phái siêu cấp trấn thủ, chắc những kẻ lai lịch bất minh sẽ không dám đến gần đâu.
Lâm Động cười nói.
Tiểu điêu gật đầu, dựa vào một thân cây. Nguyên lực thiên địa vào ban đêm khá cuồng bạo, cả mặt đất dường như cũng rung chuyển, tiếng gầm rú của Yêu thú vang khắp trời, thỉnh thoảng còn thấy những con Yêu thú đáng sợ chạy vụt qua sơn mạch.
Nhưng bất luận Yêu thú bên ngoài có hoành hành thế nào thì trong phạm vi một trăm trượng quanh ba người Lâm Động không hề có bóng một con Yêu thú nào, thậm chí những tiếng gào rú kia dường như cũng cố ý vòng qua khu vực của bọn họ cứ như bọn chúng đang sợ hãi vậy.
- Có hai ngươi ở đây, thật chẳng phải sợ gì cả!
Lâm Động không kìm được mỉm cười. Tiểu Viêm có huyết mạch của Long Ma Hổ Tộc, còn Tiểu điêu là Thiên Yêu Điêu đã có nhục thể, áp lực đó đủ để khiến bọn Yêu thú kia không dám lại gần.
Trong năm ngày đi đường gần như bọn họ không gặp phải bất cứ trở ngại nào, cảm giác đó từ khi vào Chiến trường Viễn Cổ lâu lắm rồi mới lại được tận hưởng.
Bên cạnh Lâm Động lúc này, Tiểu Viêm bắt đầu bộc lộ thực lực, Tiểu điêu thì phục hồi nhục thể, thực lực cũng đang được nâng cao trở lại. Hai người đều là nhân vật phi phàm, vì thế Lâm Động cũng không cần phải một mình đối đầu với mọi cường địch như trước kia nữa.
- Thế này đã là gì, nếu đến Yêu Vực ngươi sẽ biết thế nào mới là tiếng rú thật sự của Yêu thú.
Tiểu điêu nhếch mép nói.
- Yêu Vực? Sau này nếu có cơ hội thì phải đi xem sao.
Lâm Động cười, hắn cũng rất hiếu kỳ về địa vực xa lạ đó.
- Muốn đi Yêu Vực không phải chuyện đơn giản thế đâu. Đông Huyền Vực và Yêu Vực cách nhau một cái Loạn Ma Hải, căn bản lại không thể bay qua đó. Ta vào thời kỳ đỉnh phong muốn vượt qua nó cũng phải rất cẩn thận.
Tiểu điêu nói.
- Loạn Ma Hải?
Lâm Động lẩm bẩm, không biết vì sao hắn có cảm giác cái tên này nghe rất quen.
- Trong bản đồ ngươi có được từ Phù Sư Tháp ở Viêm Thành có ghi vị trí của tấm Tổ Phù thứ hai, chính là ở Loạn Ma Hải.
Tiểu điêu nói.
Lúc này Lâm Động mới bừng tỉnh, chép chép miệng. Trong thế gian này chỉ có tám tấm Tổ Phù, cũng không biết Tổ Phù thứ hai này là loại thế nào. Lâm Động có Thôn Phệ Tổ Phù cũng được một thời gian rồi, nếu không phải nhờ có nó thì e trong một hai năm hắn rất khó có thể đạt được đến mức này. Vì thế hắn vẫn luôn rất mong muốn có được thần vật như Tổ Phù này.
- Bát Đại Tổ Phù, ngoài Thôn Phệ Tổ Phù trong tay ngươi ra, ta từng gặp một kẻ có Hỏa Diệm Tổ Phù. Đó mới là kẻ lợi hại, lật tay là có thể làm bốc hơi cả một dòng sông. Năm đó ta đã chịu thua thiệt không ít dưới tay hắn. Trong trời đất này hắn có thể coi là thuộc đỉnh phong, sau này chưa biết chừng ngươi sẽ gặp.
Tiểu điêu nói với vẻ hoài niệm.
- Hỏa Diệm Tổ Phù?
Lâm Động tò mò không biết thứ Tổ Phù đó sẽ mạnh đến mức nào.
- Ngươi cũng không cần ngưỡng mộ hắn. Thôn Phệ Tổ Phù là thứ thần bí nhất trong Bát Đại Tổ Phù, đương nhiên cũng có sự lợi hại riêng, chỉ là thực lực của ngươi chưa đạt được đến mức đó nên không thể thi triển hết được.
Tiểu điêu uể oải nói.
Lâm Động khẽ gật đầu, tuy hắn hiếu kỳ về Hỏa Diệm Tổ Phù nhưng cũng không đến mức thèm khát. Hắn biết thế nào là tham thì thâm, hiện giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được Thôn Phệ Tổ Phù, dù may mắn có được thêm một Tổ Phù nữa thì cũng rất khó luyện hóa được nó, đến lúc đó có khi lại hại chính bản thân mình.
Thấy Lâm Động thể hiện mình đã hiểu, Tiểu điêu cũng không nói gì thêm, đưa tay vào đống lửa nghịch ngợm, một lát sau bỗng ngừng lại, nhíu mày.
Đồng thời lúc đó Lâm Động và Tiểu Viêm cũng có cảm ứng, ngẩng lên nhìn màn đêm đen kịt phía trước, ở đó có tiếng bước chân vội vã vang lên.
Sắc mặt Lâm Động và Tiểu điêu không thay đổi gì, bàn tay Tiểu Viêm thì chầm chầm đưa xuống nắm lấy cây thiết côn ở bên cạnh.
Một lúc sau, cuối cùng có ba đạo thân ảnh bước ra từ bóng tối. Đi trước tiên là một nam tử cao to, bộ dạng thô kệch, đi phía sau là hai nữ tử, một người mặc hồng y dáng người mảnh mai yểu điệu, dung mạo diễm lệ, tuy không sánh được với Mục Hồng Lăng nhưng cũng là một mỹ nhân.
Phía sau nữ tử này là một thiếu nữ thanh y, dung mạo xinh đẹp, trong đôi mắt to tròn đen láy không có nhiều sự lão luyện như những cao thủ mà Lâm Động thường gặp, ngược lại có phần rụt rè.
Lâm Động nhìn ba người, chỉ dừng lại ở thiếu nữ thanh y kia một chút rồi cụp mắt xuống, không thể hiện quá nhiều sự hứng thú.
- Ba vị bằng hữu, bọn ta bị Yêu thú chặn đường, thấy có ánh lửa nên đành rút lui đến đây, không biết có thể tạm thời nghỉ chân ở đây không?
Nam tử cao to quét mắt nhìn ba người Lâm Động rồi ôm quyền khách khí nói.
- Không được!
Tiểu điêu ngẩng lên thản nhiên nói, hắn cảm nhận được mùi vị của rắc rối từ người những kẻ này.
- Ngươi!
Thấy Tiểu điêu không khách khí như vậy, nữ tử hồng y phía sau trợn mắt, nổi giận định lên tiếng nhưng bị nam tử kia ngăn lại. Nhìn hắn có vẻ thô kệch nhưng suy nghĩ rất kín kẽ, cả sơn mạch lúc này chìm trong bóng tối, mọi nơi đều có Yêu thú, chỉ có ở đây là trống trải, bọn Yêu thú không dám đến gần. Tuy không thể khẳng định là vì ba người trước mặt nhưng hắn cũng không dám khinh thường.
- Đã vậy thì bọn ta không làm phiền nữa.
Nam tử đó khẽ nghiến răng rồi quyết đoán quay người định rời đi.
Thiếu nữ thanh y bên cạnh khẽ cắn môi, dùng đôi mắt hơi sợ sệt nhìn ba người bọn Lâm Động:
- Ba vị đại ca, bọn ta sẽ không làm phiền mọi người đâu, chỉ ngồi ở một bên thôi. Khi nào Yêu thú rút đi bọn ra sẽ đi ngay. Nếu… chưa được, bọn ta có thể đưa một ít Niết Bàn Đan.
- Được thôi, đưa đây hai triệu viên đi!
Tiểu điêu thản nhiên nói.
Nghe thế, mặt thiếu nữ thanh y chợt đỏ bừng, đôi mắt dường như có lớp sương bao phủ. Tiểu điêu thấy thế có phần ngạc nhiên, đến được Chiến trường Viễn Cổ này căn bản đều là những nhân tài kiệt xuất của các Vương triều, biểu hiện của cô thiếu nữ này cũng thật kỳ lạ.
- Huynh đệ ta nói đùa thôi, ba vị ngồi xuống đi!
Lâm Động nãy giờ đang cúi đầu nghịch lửa bỗng ngẩng đầu lên, nở nụ cười thân thiện, ánh mắt hắn nhìn cô thiếu nữ thanh y có phần dịu dàng. Nhìn cô ta khiến hắn nhớ đến cô gái nhỏ Thanh Đàn ở nhà, cũng không biết hiện tại cô nàng thế nào rồi?
Thấy Lâm Động lên tiếng, Tiểu điêu cũng không nói gì nữa. Trong ba người kia, gã nam tử có thực lực mạnh nhất, có thể đạt đến Tam Nguyên Niết Bàn, đối với bọn họ chẳng có chút uy hiếp nào.
Ba người nghe vậy thì mừng rỡ, chần chừ một lúc mới lại gần đống lửa rồi ngồi xuống, bộ dáng có chút không thoải mái.
- Tại hạ Tô Khôi, đây là muội muội Tô Nhu của ta.
Nam tử kia ôm quyền hướng về phía Lâm Động, chỉ thiếu nữ thanh y bên cạnh, rồi chỉ nữ tử hồng y.
- Đây là bằng hữu của bọn ta, Liễu Nhã!
Dứt lời, nam tử gãi gãi đầu, nói:
- Bọn ta đến từ Vương triều Đại Tượng, ha ha, chỉ là một Vương triều Trung cấp mà thôi!
Nghe đến cuối cùng, Lâm Động khẽ nở nụ cười, tên này đúng là suy nghĩ chu đáo, tự báo tên tuổi gốc gác, cho thấy bọn họ không hề nguy hiểm.
- Ta là Lâm Động, còn đây là hai huynh đệ của ta, Lâm Viêm và… Lâm Điêu!
Lâm Động cười, cũng không bận tâm Tiểu điêu đang trợn mắt, đặt luôn tên cho hắn. Dù sao trước mặt người khác cũng không thể gọi là Tiểu điêu được.
- Bọn ta đến từ Vương triều Đại Viêm, một Vương triều Hạ cấp.
Những lời phía sau hiển nhiên đã khiến ba người Tô Khôi đều sững người, ánh mắt hiện lên vẻ không tin được. Chắc hẳn bọn họ không ngờ ba người thần bí trước mặt đây chỉ đến từ một Vương triều Hạ cấp.
- Lâm Động đại ca thật sự đến từ Vương triều Hạ cấp?
Cô thiếu nữ thanh y tên Tô Nhu ngước đôi mắt to tròn đen láy lên, không kìm được hỏi.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu đó của cô ta, Lâm Động cũng khẽ mỉm cười. Tranh đấu gần một năm nay ở Chiến trường Viễn Cổ, gần như hắn chưa từng nhàn nhã nói chuyện với ai như thế này. Hắn gật đầu, lấy một miếng thịt đang nướng trên lửa đưa cho Tô Nhu, cười nói:
- Nếu không sợ ta hạ độc thì ăn chút đi!
Nghe thế, Tô Nhu đỏ mặt, khẽ nói cảm ơn rồi đưa tay ra, khi nhận miếng thịt không tránh khỏi khẽ chạm vào tay Lâm Động.
Cũng vào khoảnh khắc tiếp xúc đó, sắc mặt Lâm Động đột nhiên hơi biến, Tiểu điêu ở bên cạnh dường như cũng phát giác ra điều gì, hai mắt nheo lại.