Vũ Động Càn Khôn

Chương 558 - Đồng Hành

Trong rừng là một bãi chiến trường đổ nát. Bốn gã cường giả của Vương triều Phong Vân khí tức gần như tắt hẳn. Lâm Động cũng không quan tâm đến bọn chúng, hắn chỉ nhìn về hướng Nghiêm Mạch bỏ chạy. Tuy rằng hiện giờ hắn không sợ cái gọi là Vương triều Siêu cấp gì đó nữa, nhưng hắn cũng không muốn gặp rắc rối không cần thiết. Vì thế hắn không muốn để có kẻ sống sót đi báo tin như vậy.

- Lâm Động huynh đệ, thực lực của Nghiêm Mạch không hề yếu, hơn nữa thủ đoạn vô số, nếu để một mình Lâm Điêu huynh đệ đuổi theo thì…

Tô Khôi rõ ràng cũng hiểu ý đồ của Lâm Động, thấp giọng nói.

Lâm Động cười xua tay. Bất luận Nghiêm Mạch có thủ đoạn gì, nếu như Tiểu điêu đã ra tay thì cũng không có bất cứ thứ gì có thể qua mặt được hắn cả.

Tiểu Viêm lúc này cũng đã thu thiết côn lại, thân hình to lớn đáp xuống bên cạnh Lâm Động, bóng người của hắn gần như bao trùm hết bọn người Tô Khôi khiến bọn họ có cảm giác như bị tảng đá đè lên ngực. Thủ đoạn cường hãn của Tiểu Viêm vừa rồi hiển nhiên đã khiến bọn họ có chút lo sợ.

Tô Khôi lén liếc mắt nhìn Tiểu Viêm một cái, gương mặt đầy hung hãn ban nãy, bây giờ lại có nụ cười hiền hòa hoàn toàn khác biệt.

Tô Khôi cười khổ trong lòng, thầm đánh giá ba người Lâm Động là vô cùng cổ quái thần bí.

Bọn Lâm Động không phải đợi lâu, khoảng vài phút sau, từ xa có âm thanh xé gió vang lên, rồi một thân ảnh hiện ra, chỉ vài cái nháy mắt đã đáp xuống trước mặt bọn người, chính là Tiểu điêu!

- Giải quyết xong rồi à?

Lâm Động cười hỏi.

- Một con cá bé xíu thôi mà, chẳng có gì rắc rối cả. Có điều ta phát hiện ra trên người hắn có một miếng Tinh Thần Ngọc, chắc tin bọn chúng bị giết đã được truyền về cho Thủ lĩnh Vương triều Phong Vân rồi.

Tiểu điêu thản nhiên nói.

Tô Khôi nghe thấy vậy, khóe mắt giật giật liên hồi, nhìn Tiểu điêu với ánh mắt không thể tin nổi. Hắn biết rất rõ thực lực của Nghiêm Mạch, dù hắn có liều mạng thì cùng lắm cũng chỉ chống đỡ được mười hiệp, nhưng trong mắt Tiểu điêu lại thành một cá bé xíu?

- Bọn họ thật sự là người Vương triều Hạ cấp sao?

Tô Khôi thầm cười khổ, thực sự khó lòng tin nổi ba người Lâm Động lại chỉ đến từ một Vương triều Hạ cấp. Bảo bọn họ đến từ Vương triều Siêu cấp thì Tô Khôi cũng chẳng chút nghi ngờ gì.

Lâm Động khẽ gật gù, cũng không cảm thấy bất ngờ. Cái tin này cho dù có không bị truyền trở về thì cũng không giấu được bao lâu nữa.

- Lâm Động huynh đệ, đa tạ ba vị đã ra tay tương trợ! Ân đức này Tô Khôi xin khắc cốt ghi tâm. Nếu sau này có cơ hội gặp lại, ta thề dùng tính mạng báo đáp!

Tô Khôi nghiêm nghị, ôm quyền với Lâm Động, lớn tiếng nói.

- Lâm Động đại ca, cảm ơn mọi người!

Tô Nhu cũng cảm kích nói.

Lâm Động cười cười, quay ra nhìn Tiểu điêu. Lần ra tay này hầu như đều là do Tiểu điêu xúi giục cả. Hắn trước nay không hề thích làm những việc mà không có ích, nếu không phải có tính toán thì có lẽ khả năng cứu người là rất thấp.

Thấy Lâm Động nhìn mình, Tiểu điêu nhếch mép không nói gì, nhưng ánh mắt lấp lánh đã cho thấy hắn đang suy nghĩ điều gì đó.

- Tiếp theo mọi người định thế nào?

Lâm Động nhìn ba người Tô Khôi, hỏi.

- Bọn ta cũng muốn đến trung tâm Chiến trường Viễn Cổ, nhưng vì xảy ra chuyện này, chỉ đành phải tìm đường trốn chạy mà thôi…

Tô Khôi cười khổ nói. Ai đến Chiến trường Viễn Cổ này thì cũng đều muốn bản thân mình được lọt vào mắt Tông phái siêu cấp từ đó trở thành cá vượt long môn, bọn họ cũng vậy, nhưng vì Vương triều Phong Vân mà bọn họ căn bản không thể vượt qua được thành Vạn Tượng.

- Bọn ta cũng muốn đến đó, nếu mọi người muốn thì có thể theo bọn ta!

Tiểu điêu cười nói.

Lâm Động hơi khựng lại, không ngờ Tiểu điêu lại chủ động mời mọc như vậy. Nhưng hắn cũng không phản đối, hắn rất có thiện cảm với tiểu nữ ngây thơ Tô Nhu này.

Ba người Tô Khôi cũng sững người. Bọn họ nhìn Tiểu điêu, rồi lại nhìn Lâm Động, chần chừ nói:

- Mục tiêu của Vương triều Phong Vân là bọn ta, hôm nay để mọi người ra tay cứu giúp cũng đã là gây phiền phức cho mọi người rồi. Nếu cùng đi nữa thì e là…

- Phiền phức đã nhiều rồi, thêm một chút cũng có sao đâu?

Lâm Động cười nói:

- Hơn nữa có lẽ mọi người cũng không cam tâm bị chặn bên ngoài thành Vạn Tượng, đúng không? Đương nhiên, nếu mọi người tin bọn ta!

- Lâm Động huynh đệ nói gì vậy?

Tô Khôi vội nói, nhìn Tô Nhu bên cạnh rồi nói:

- Lâm Động huynh đệ đã nói thế, vậy thì bọn ta sẽ đi theo mọi người. Nhưng chỉ e sẽ đem lại phiền phức cho mọi người.

- Lâm Động đại ca, đa tạ mọi người!

Gương mặt xinh đẹp của Tô Nhu ánh lên niềm hân hoan, đôi mắt to tròn nhìn ba người bọn Lâm Động đầy cảm kích. Lâm Động thấy vậy, trong lòng cảm thấy hơi ái ngại, Tiểu điêu bên cạnh cũng cười khan một tiếng rồi quay đi.

Nói cho cùng thì hắn chính là muốn nhằm vào thứ sức mạnh to lớn ẩn chứa bên trong cơ thể của Tô Nhu. Tuy hắn không có ý chiếm đoạt, nhưng một khi Tô Nhu có thể kiểm soát được nó, vậy thì sau này thành tựu của nàng ta sẽ không nhỏ, khi bọn họ cần giúp đỡ, nàng ta sẽ ra tay tương trợ coi như đền đáp.

Giao dịch này đương nhiên lão giảo hoạt như Tiểu điêu sẽ vui vẻ mà làm thôi.

- Ha ha, vừa hay bọn ta cũng không rõ ràng lắm về đường đến thành Vạn Tượng, có người dẫn đường cũng tốt.

Lâm Động cười, rồi quay người nhìn về xa:

- Không còn sớm nữa, bọn chúng ta lên đường thôi!

- Ừm!

Nghe vậy Tô Khôi vội gật đầu, chủ động bay trước dẫn đường, phía sau Lâm Động và bọn Tô Nhu cũng nhanh chóng đi theo.

o0o

Trên đường đến Vạn Tường Thành, Lâm Động nhìn Tiểu điêu, môi khẽ động, âm thanh rất nhỏ truyền tới tai Tiểu điêu:

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Nghe Lâm Động hỏi, Tiểu điêu cười hề hề:

- Điêu gia ta cũng muốn tốt cho ngươi thôi. Bách Triều Đại Chiến không phải cuộc đối đầu bình thường đâu, muốn chiến thắng ngươi không chỉ cần thực lực hơn người mà cần có bạn đồng hành tốt. Cô nương Tô Nhu này có tiềm lực rất lớn, chỉ cần bồi dưỡng thêm chắc sẽ giúp được không ít!

Lâm Động nhìn Tiểu điêu hoài nghi, lẽ nào hắn lại tốt bụng như thế?

- Hề hề, bình thường thì sức mạnh linh ấn lưu lại từ thời Viễn Cổ luôn có yêu cầu vô cùng khắt khe đối với người tiếp nhận truyền thừa của mình. Nhưng tiểu cô nương này lại có thể thỏa mãn điều kiện, đây không phải là chuyện dễ dàng. Ta nghĩ dù ngươi có gặp được truyền thừa đó cũng không thể thỏa mãn điều kiện được năm phần.

Bị Lâm Động nhìn mình đầy hoài nghi, Tiểu điêu hơi dừng lại một chút, rồi nói.

- Lợi hại vậy sao?

Lâm Động ngạc nhiên, hắn khá tự tin với bản thân mình, không ngờ Tiểu điêu lại nói hắn cũng có không quá năm phần.

- Trong những người ngươi từng tiếp xúc trong mấy năm qua, chỉ có hai người có thiên phú hơn tiểu cô nương này.

- Ồ?

Lâm Động hiếu kỳ nhìn sang. Tô Nhu được Tiểu điêu đánh giá cao như thế mà vẫn có người mạnh hơn nàng ta sao?

- Hai người này đều có quan hệ không bình thường với ngươi. Một người là Lăng Thanh Trúc từng có nhân duyên với ngươi, người kia chính là muội muội Thanh Đàn của ngươi.

- Lăng Thanh Trúc, Thanh Đàn?

Lâm Động há hốc miệng, rồi cười khan:

- Lăng Thanh Trúc lai lịch bất phàm, bảo cô ta có thiên phú hơn người, ta cũng không thấy lạ. Nhưng nha đầu Thanh Đần, khi tu luyện cũng rất bình thường mà?

- Hừm, nếu luận thiên phú thì nha đầu đó có thể bỏ xa ngươi đó. Có những thứ không lộ diện ngay từ ban đầu đâu.

Tiểu điêu nhếch mép, thấy Lâm Động gãi gãi đầu với bộ dạng chán nản, bèn cười nói:

- Thiên phú đúng là rất quan trọng, nhưng muốn trở thành cường giả đỉnh cao thật sự chỉ dựa vào thiên phú là chưa đủ, tâm tính và sức chịu đựng quan trọng hơn nhiều. Mà về những mặt ấy thì ngươi tốt hơn Thanh Đàn!

Lâm Động cười cười, sự chán nản trong lòng cũng vơi bớt đi, nhưng ánh mắt vẫn còn chút trầm tư, hắn khẽ nói:

- Muốn đạt đến mức đó phải trả giá thực sự quá nhiều. Thiên phú Thanh Đàn tốt hơn ta, nhưng ta cũng không hy vọng nó đi quá xa trên con đường này. Những khổ nhọc đó, người làm Đại ca ta chịu là đủ rồi. Kẻ nào ức hiếp nó, ta sẽ đòi lại giúp nó là được!

- Ngươi cũng bá đạo quá đấy, ngươi không để nàng ta tự mình làm, làm sao biết nàng ta không thích?

Tiểu điêu nói.

Lâm Động nhún vai, cũng không tranh cãi với Tiểu điêu. Hắn để Thanh Đàn ở lại Vương triều Đại Viêm, ở đó chắc nha đầu đó sẽ sống yên lành. Còn sóng gió bên ngoài này hãy để mình hắn chống chọi.

Thế nhưng Lâm Động không hề biết rằng, có lúc sự tình sẽ không diễn ra như hắn tưởng tượng, có lẽ sau đó không lâu hắn sẽ thấy một cảnh tượng bất ngờ ngoài dự liệu.

- Lăng Thanh Trúc…

Tạm dẹp chuyện của Thanh Đàn đi, Lâm Động lại nghĩ đến nữ tử thanh nhã như tiên nữ lạc phàm Lăng Thanh Trúc kia. Đó là nữ tử đầu tiên có mối quan hệ nam nữ với hắn. Trong lòng Lâm Động cũng cảm thấy nữ tử ấy rất phức tạp. Nữ tử ấy hoàn mỹ không một chút khiếm khuyết, nhưng cũng chính vì sự hoàn mỹ quá đáng mà khiến người ta chỉ có thể ngưỡng vọng.

Đối với nữ tử hoàn mỹ như vậy, Lâm Động từ trước tới nay chỉ có tâm thái ngắm nhìn từ xa. Nhưng biến cố trong Cổ mộ phủ năm đó, cũng bởi vì hắn mà khiến sự hoàn mỹ ấy xuất hiện chút khiếm khuyết.

Cũng vì sự xuất hiện của khiếm khuyết đó mà Lâm Động đã phá vỡ tâm thái ngắm nhìn từ xa, dáng vẻ kiều diễm đó bất giác đã in sâu trong lòng hắn.

Lúc ấy, tâm thái của Lâm Động trong mắt người ngoài đã trở thành một loại suy nghĩ ngông cuồng. Hắn muốn nữ nhân hoàn mỹ như Nữ thần trong mắt kẻ khác phải trở thành nữ nhân của mình!

Lâm Động bước ra từ Vương triều Đại Viêm, quyết tâm đến nơi Chiến trường Viễn Cổ đầy hỗn loạn và cạnh tranh này, nguyên nhân không nhỏ chính là muốn gặp lại nữ nhân đó và nói với nàng ta, lời mà hắn đã nói trên đỉnh núi ngoài Viêm Thành năm đó không phải sự ngông cuồng của tuổi trẻ!

- Lăng Thanh Trúc, Bách Triều Đại Chiến mà nàng nói không thể ngăn cản được ta đâu!

Lâm Động ngẩng lên, ánh mắt nhìn về vầng mặt trời nơi xa, khóe miệng dần dần nhếch lên.

- Đến lúc đó ta sẽ đứng trước mặt nàng mà nói, nữ nhân đã ngủ cùng ta nhất định sẽ thuộc về ta!

Năm đó, trên đỉnh núi được bao phủ bởi ánh tịch dương kia, người thiếu niên đã nhìn nữ nhân thanh nhã hoàn hảo và nói câu nói đó.

Khoảnh khắc ấy, cảm giác về một Nữ thần hoàn hảo vô cùng kỳ diệu đã in sâu vào trong lòng hắn.

Bình Luận (0)
Comment