Vũ Động Càn Khôn

Chương 573 - Đọ Tài Lực

Thiết ấn chỉ to cỡ bàn tay, lơ lửng phía trên bàn tay Tống Tần, con Hắc Long cuộn tròn trên đó lấp lánh ánh sáng kỳ dị, trong cái miệng mở rộng dường như có tiếng long ngâm phát ra khiến không gian như đông đặc lại.

Tất cả ánh mắt đều tập trung trên thiết ấn như muốn nung chảy nó ra.

- Đây chính là Linh bảo Thiên cấp sao?

Lâm Động cũng nhìn thiết ấn, ánh mắt có phần ngưng trọng. Từ chiếc thiết ấn đó, hắn có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh rất lớn ẩn giấu bên trong.

Sức mạnh đó vượt xa so với Linh bảo Địa cấp!

Thủ lĩnh của Tứ đại Vương triều Siêu cấp thân thể không khỏi khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Linh bảo Thiên cấp đầy thèm thuồng.

- Hắc Long Phiên Thiên Ấn, Linh bảo Thiên cấp, giá khởi điểm, tám trăm vạn Niết Bàn Đan!

Tống Tần dời ánh mắt khỏi thiết ấn, nhìn xuống phía dưới, chậm rãi nói.

Tám trăm vạn Niết Bàn Đan, một cái giá cao ngất ngưỡng, nhưng cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ vì cái giá đó, một món Linh bảo Thiên cấp có giá như vậy cũng không có gì lạ.

- Tám trăm vạn…

Lâm Động lẩm bẩm, cái giá này đúng là không phải cao, nhưng sau một trận tranh giành, chắc chắn nó sẽ được đẩy lên rất cao. Con số lớn như vậy chắc đối với Vương triều Siêu cấp cũng là một áp lực lớn. Giờ nghĩ đến gia tài của Gia tộc Lâm Thị ở Vương triều Đại Viêm, Lâm Động lại thấy đáng thương. Có lẽ hiện giờ chỉ riêng gia tài của hắn cũng đã nhiều hơn cả Gia tộc Lâm Thị rồi.

Đương nhiên, với thực lực hiện nay của hắn, nếu quay về Vương triều Đại Viêm có lẽ rất khó tìm được ai mạnh hơn hắn. Chỉ trong một năm tu luyện mà tầng thứ của hắn đã vượt qua giới hạn của Vương triều Đại Viêm.

Cái giá tám trăm vạn lập tức khiến hơn chín phần mười cường giả và Vương triều muốn có được món Linh bảo Thiên cấp kia phải rút lui. Dù thèm muốn thế nào thì sự thật tàn khốc cũng khiến bọn họ hiểu rằng mìn không có tư cách tranh giành với những Vương triều Siêu cấp kia.

- Tám trăm năm chục vạn!

Có lẽ Tứ đại Vương triều Siêu cấp đã chờ món Linh bảo Thiên cấp này quá lâu rồi, vì thế khi Tống Tần mới dứt lời không lâu, Phong Thương đã lên tiếng đầu tiên. Khi hét cái giá đó, hắn quét đôi mắt sắc lạnh ra tứ phía, dường như có ý kẻ nào dám tranh giành với hắn sẽ trở thành kẻ địch của Vương triều Phong Vân!

- Chín trăm vạn!

Đương nhiên có lẽ tư thái đó của hắn sẽ có sức uy hiếp không nhỏ với cường giả bình thường, nhưng với các Vương triều Siêu cấp khác thì chẳng có tác dụng gì. Vì thế hắn vừa dứt lời thì Mộc Lân của Vương triều Cổ Nguyệt lập tức lên tiếng.

Ánh mắt Phong Thương tối sầm lại, liếc nhìn Mộc Lân sắc lạnh, nhưng Mộc Lân chỉ cười nhạt chẳng thèm quam tâm.

- Hà hà, nếu hai vị đã tranh giành quyết liệt như vậy thì Vương triều Ly Hỏa ta cũng tham gia!

Nam tử trên người có hoa văn hỏa diệm ở bên cạnh cười, bàn tay to lớn vẫy một cái:

- Chín trăm năm chục vạn!

Tất cả nghe cái giá sắp đạt tới ngàn vạn, mí mắt mọi người nhất thời giật lên liên tục, con số khủng bố đó cũng chỉ có Vương triều Siêu cấp mới đưa ra được!

Lâm Động yên lặng quan sát không định ra tay ngay, nhưng trong đầu cũng không khỏi cảm thán. Chín trăm năm chục vạn Niết Bàn Đan, có lẽ cộng cả Tứ Đại Gia Tộc lẫn Hoàng thất của Vương triều Đại Viêm cũng khó lòng có được số đó!

- Một ngàn vạn.

Kẻ nâng giá lên con số ngàn vạn khiến tất cả phải ồ lên chính là Vương triều Sâm Chi, một trong Tứ đại Vương triều Siêu cấp.

Dường như Tứ đại Vương triều Siêu cấp sắp đọ tài lực với nhau rồi.

Khi giá lên đến ngàn vạn, Phong Thương nheo mắt, rồi hắn đứng dậy, nhìn bọn Mộc Lân cười lạnh nói:

- Ta không rảnh chơi với các ngươi, tài lực của các ngươi thế nào ta quá rõ rồi! Niết Bàn Đan trong tay Vương triều Cổ Nguyệt các ngươi có lẽ là một ngàn sáu trăm vạn phải không?

Đột nhiên bị Phong Thương vạch trần gia tài, sắc mặt Mộc Lân tối sầm lại, chắc hắn không thể ngờ Phong Thương lại biết được điều cơ mật này.

- Còn Vương triều Ly Hỏa các ngươi là một ngàn năm trăm vạn đúng không?

Phong Thương quay lại nhìn Mặc Phần, cười lạnh nói.

Cơ mặt Mặc Phần co giật, hàn quang lóe lên trong mắt:

- Xem ra ngươi đã mua chuộc người của ta?

- Vương triều Sâm Chi cũng chỉ có một ngàn năm trăm vạn!

Thủ lĩnh Ô Thác của Vương triều Sâm Chi xoa xoa mặt, nhìn Phong Thương với ánh mắt khó hiểu.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cuộc tranh giành của Tứ đại Vương triều Siêu cấp, số lượng lên đến ngàn vạn Niết Bàn Đan đã khiến bọn họ giật mình.

- Đã biết hết rồi thì tranh giành còn có ý nghĩa gì nữa?

Phong Thương cười đắc ý, rồi hắn nhìn lên Tống Tần, nói:

- Một ngàn bảy trăm vạn!

- Ồ!

Giọng nói của Phong Thương như cuồng phong càn quét khiến tất cả cùng trợn mắt há mồm. Rõ ràng bọn họ đều không ngờ hắn lại trực tiếp nâng cao thêm bảy trăm vạn!

Như vậy giá của món Linh bảo Thiên cấp đã đạt đến độ cao khủng bố là một ngàn bảy trăm vạn. Hơn nữa ai cũng biết con số này vừa hay vượt qua giới hạn của Vương triều Cổ Nguyệt. Cũng có nghĩa là Vương triều Cổ Nguyệt không thể nâng lên cao hơn được nữa.

Cả trường đấu giá lặng như tờ, ở đây không còn sự cạnh tranh về sức mạnh nữa mà là cuộc tỷ thí về tài lực.

Sắc mặt Mộc Lân dần trở nên khó coi, trong những cuộc đấu giá kiểu này, tài lực trong tay mỗi người là điều cực kỳ bảo mật, nhưng không ngờ Phong Thương lại biết được rõ ràng như thế.

Cái giá mà Phong Thương đã đưa ra chỉ cao hơn giới hạn của Mộc Lân một trăm vạn, nhưng một trăm vạn đó như cọng cỏ cuối cùng rơi trên lưng lạc đà, hắn rất khó vượt qua Phong Thương.

Sắc mặt Mặc Phần của Vương triều Ly Hỏa cũng tím tái. Chiêu này của Phong Thương đã hoàn toàn chặn hết đường của hắn.

Phong Thương cười tít mắt nhìn hai người Mộc Lân, sắc mặt khó coi nhưng không thể nói được gì, rồi nhìn về phía Tống Tần, cười nói:

- Tống sư, hình như không còn ai ra giá cao hơn nữa. Xem ra món Linh bảo Thiên cấp này đã thuộc về Vương triều Phong Vân ta rồi!

Sắc mặt Mộc Lân tối sầm, hai bàn tay nắm chặt lại nhưng cuối cùng cũng chỉ đành thở dài.

Tống Tần bình thản nhìn quanh, đang định lên tiếng tuyên bố thì hắn bỗng nhìn thấy Lâm Động đứng dậy trong bao nhiêu tiếng kêu kinh ngạc của mọi người.

Làn sóng âm thanh vang lên cũng khiến Phong Thương chau mày, hắn quay lại, sắc mặt tối sầm nhìn Lâm Động, cười lạnh nói:

- Sao? Ngươi cũng muốn tham gia cạnh tranh sao? Ngươi đến từ Vương triều Hạ cấp thì có được bao nhiêu Niết Bàn Đan?

Mọi ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ đổ dồn về phía Lâm Động, tuy biết hắn bản lĩnh không vừa nhưng với cái giá hiện giờ, ngay ba Vương triều Siêu cấp kia còn bất lực, lẽ nào hắn vẫn đọ được với Vương triều Phong Vân sao?

Một ngàn bảy trăm Niết Bàn Đan, cho dù Lâm Động có thu hoạch cực kỳ phong phú từ Viễn Cổ Bí Tàng cũng không thể nào có đủ chứ?

- Đúng là ta không có nhiều Niết Bàn Đan như vậy!

Lâm Động chỉ cười nói.

Nghe vậy Phong Thương cười lạnh nói:

- Lâm Động, ngươi nghĩ đây là đâu? Nếu muốn gây rối thì e ngươi sẽ mất tư cách tham gia Bách Triều Đại Chiến đấy, tuy là ta nghĩ ngươi không thể sống được đến lúc đó!

Phái trên đài, Tống Tần cũng hơi nhíu mày, nhìn Lâm Động nói:

- Nếu ngươi không có đủ Niết Bàn Đan thì ngồi trở lại chỗ đi. Nếu còn tái phạm sẽ bị trục xuất khỏi đây.

- Tống sư, tuy ta không đủ Niết Bàn Đan nhưng muốn dùng thứ khác để thay thế.

Lâm Động cung tay với Tống Tần, nói.

- Thay thế?

Tống Tần khựng người, chau mày nói:

- Thứ ngươi muốn dùng thay thế nhất định phải có người định được giá, nếu không thì vô hiệu.

- Ha ha, ta nghĩ thứ trong tay ta sẽ có không ít người có hứng thú đâu.

Lâm Động cười cười, hắn mặc kệ ánh mắt của Phong Thương, vung tay một cái, ba viên đan dược màu bạc xuất hiện trong tay hắn.

Đan dược vừa xuất hiện, mùi hương nồng lan tỏa khiến không ít người tim phải run lên.

- Đây là…

Tinh quang bắn ra trong mắt Tống Tần, trên gương mặt hắn xuất hiện vẻ xúc động hiếm có.

- Độ Ách Đan, nâng cao tỷ lệ thành công vượt Niết Bàn Kiếp!

Lâm Động cười, hắn có thể cảm nhận được những ánh mắt bỗng chốc trở nên nóng bỏng từ các phía truyền tới.

Trong đan thất ở Viễn Cổ Bí Tàng, Lâm Động đã có được không ít linh đan, nhưng Độ Ách Đan chỉ có năm viên. Hắn giữ lại cho mình và Tiểu Viêm mỗi người một viên. Thứ này chỉ được dùng một viên, nhiều hơn cũng chẳng có tác dụng gì, chi bằng dùng để đổi Linh bảo Thiên cấp.

- Độ Ách Đan?

Nghe thấy cái tên đó, bọn Phong Thương và Mộc Lân đều nhất thời kinh ngạc, rõ ràng bọn chúng không thể ngờ Lâm Động lại có được thứ linh đan hiếm thấy này.

- Chư vị, nếu các vị có hứng thú với Độ Ách Đan của ta, hãy cho ta một cái giá, nếu vượt qua được một ngàn bảy trăm vạn thì ta sẽ cắn răng bán đi!

Lâm Động cười nói.

Tất cả trở nên tĩnh lặng, Độ Ách Đan cũng như Linh bảo Thiên cấp, đều là thứ hiếm có khó tìm, khó có thể đưa ra giá chính xác, nhưng một viên vượt qua năm trăm vạn Niết Bàn Đan không phải quá khó.

Ánh mắt của rất nhiều Vương triều Cao cấp đều lấp lánh, hiển nhiên rất hứng thú. Bọn họ không thể tranh giành Linh bảo Thiên cấp, nhưng có thể tranh mua Độ Ách Đan.

- Lâm Động, ở ngoại giới Độ Ách Đan giá sáu trăm vạn một viên, ba viên của ngươi, ta mua tám trăm vạn một viên, tổng cộng hai ngàn bốn trăm vạn, thế nào?

Thế nhưng khi các Vương triều chuẩn bị hét giá thì một giọng nói bỗng vang lên. Một số kẻ giận dữ định quát lên, nhưng khi nhìn thấy người vừa lên tiếng thì đều kinh ngạc ngậm miệng lại. Vì đó lại chính là Tống Tần!

Người vốn làm chủ trì bán đấu giá lại mua Độ Ách Đan của Lâm Động?

Bình Luận (0)
Comment