Bách Triều Sơn cao vun vút, đỉnh núi chọc thẳng lên tầng mây, xung quanh không có bất cứ con đường nào, muốn lên núi chỉ còn cách bay lên.
Lúc này, xung quanh đỉnh núi không ngừng vang lên tiếng gió rít, vô số nhân ảnh như những con châu chấu thi triển đủ mọi tuyệt kỹ, vẻ mặt cuồng nhiệt, lao lên đỉnh núi!
Một năm khổ tu cuối cùng cũng có kết quả, dù là những thiên tài đến từ các đại Vương triều cũng không thể kìm nén sự kích động trong lòng.
Đỉnh núi cao vun vút, nhưng những người đến được nơi này đại đa số đều là cường giả đã vượt qua Niết Bàn Kiếp lần thứ ba, nhịn thở không phải chuyện gì khó khăn, vì thế chỉ vài phút sau thì cuối cùng cũng có một số người lên được đỉnh núi trước bao ánh mắt thèm thuồng và ghen tỵ ở bên dưới.
Ánh mặt trời chói lòa chiếu sáng đỉnh núi.
Xoẹt!
Lâm Động không bay lên đầu tiên, nên sau khi có một số người đến đỉnh núi rồi bọn họ mới tới. Khi vừa chạm đất ánh mắt lập tức nhìn ra xung quanh!
Cả đỉnh núi là một khu quảng trường đá xanh bằng phẳng, ánh nắng phản chiếu từ mặt đất khiến cả không gian như trở nên mơ hồ, khiến người ta có cảm giác hư ảo.
Ánh mắt Lâm Động chỉ quét qua đỉnh núi một chút rồi ngẩng đầu lên, đồng tử lập tức co nhỏ lại.
Ào!
Một sự xao động như thủy triều khuếch tán từ đỉnh núi, mọi ánh mắt cũng nhìn về phía đó, cuối cùng ánh lên vẻ kính sợ.
Trên không trung, ánh sáng đan xen nhau hình thành nên hàng loạt bàn và ghế bằng ánh sáng. Trên những gãy ghế đó có rất nhiều thân ảnh đang ngồi, thỉnh thoảng có ánh mắt nhìn xuống đỉnh núi, từ đó có một thứ áp lực đáng sợ khó lòng hình dung bao trùm lấy cả trời đất.
Người của Tông phái siêu cấp!
Nhìn thấy những thân ảnh như Thần tiên ở trên cao, ngay cả những thiên tài vốn vô cùng kiêu ngạo đang đứng ở trên đỉnh núi cũng không khỏi cúi người.
Bọn họ đều biết trong Đông Huyền Vực rộng lớn này, những Tông phái siêu cấp này mới là chủ nhân thật sự, còn những Vương triều bọn họ đều phải phụ thuộc vào Tông phái siêu cấp mới tồn tại được!
Tài lực và thực lực của Tông phái siêu cấp đủ để khiến những Vương triều này phải cúi người.
Trên đỉnh Bách Triều Sơn lặng như tờ, trước tám thân ảnh ngồi trên cao kia, những thiên tài ở đây đã không còn ngạo khí như thường ngày vẫn có nữa!
Lâm Động đứng trong đám người, ánh mắt nhìn chăm chăm vào tám thân ảnh kia, môi hơi mím lại. Từ tám người đó hắn có thể cảm nhận được một áp lực vô cùng to lớn. Thực lực đó căn bản không phải những thứ mà những người dưới này có thể so sánh được.
- Thực lực của Tông phái siêu cấp quả nhiên là đáng sợ!
Lâm Động thở ra một hơi dài, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt và đầy mong đợi. Thiết nghĩ, nếu vào được nơi này chắc sẽ có không ít lợi ích?
- Thực lực cũng không tệ!
Tiểu điêu đứng bên cạnh Lâm Động cũng đột nhiên cười, nói.
Lâm Động ngạc nhiên nhìn hắn, chắc rất ít khi thấy Tiểu điêu kiêu ngạo nói ra những lời như thế. Xem ra thực lực của Tông phái siêu cấp quả nhiên là không thể coi thường!
- Lâm Động huynh, có thấy người ở vị trí đầu tiên bên phải không? Đó là người của Nguyên Môn đấy!
Liễu Bạch ở đằng sau bỗng lên tiếng.
- Ồ?
Lâm Động nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn về vị trí đầu tiên bên phải. Ở đó là một nam tử tóc hoa râm ngồi nghiêm trang. Gương mặt nam tử đó đã có những nếp nhăn nhưng có phong thái cường giả khó có thể che giấu. Chắc hẳn hồi còn trẻ cũng khá tuấn tú, chỉ là làn môi mỏng như lưỡi đao kia khiến ông ta có phần nham hiểm.
Ông ta mặc áo bào trắng, trên đó là một vầng mặt trời đen, đen trắng đan xen như sự chìm nổi của âm dương.
Nhưng nam tử này từ đầu chí cuối đều không nhìn xuống phía dưới, đôi mắt nhắm hờ như đang dưỡng thần, nhìn dáng vẻ đó cũng có vẻ phù hợp với địa vị của Nguyên Môn.
Ánh mắt Lâm Động dừng lại ở nam tử đó một chút rồi nhìn về bên trái, ngay bên cạnh ông ta là một mỹ phụ quyến rũ, thân mặc chiếc váy bào màu trắng bạc như ánh trăng, nhìn rất ung dung thoát tục.
- Đó chính là người của Cửu Thiên Thái Thanh Cung!
Liễu Bạch ở bên cạnh thấy Lâm Động nhìn về phía đó lập tức nhỏ giọng nói.
- Bên kia nữa chính là Vạn Khôi Môn, Tông phái siêu cấp vô cùng cường hãn, rất giỏi luyện chế con rối khôi lỗi. Theo thông tin ta biết thì trong môn phái của bọn chúng có cả Tiên khôi!
Liễu Bạch chỉ về lão giả mặc áo bào xám, quanh người là âm khí bao trùm, khẽ nói.
Nghe thế, Lâm Động có phần động dung. Tính ra hắn cũng khá hiểu về khôi lỗi, đương nhiên hiểu Tiên khôi là cái gì. Khôi lỗi đến tầng thứ đó đã có được linh trí thật sự. Từ góc độ nào đó thì có thể coi là một loại sinh vật vô cùng cường hãn. Không ngờ Vạn Khôi Môn lại có được thứ trong truyền thuyết như vậy!
- Kia là Phù Cốc và Thần Tông, trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp, hai đại Tông phái này tu luyện chủ yếu là tinh thần lực, nguyên lực là phụ.
Lâm Động chỉ về hai thân ảnh khác, quanh hai người đó Lâm Động có thể cảm nhận được tinh thần lực dồi dào như đại hải. Tinh thần lực lớn mạnh như thế cũng là lần đầu tiên Lâm Động được thấy!
Lâm Động nhướng mày, tầng tinh thần lực kia cũng tương tự như của hắn, nhưng tinh thần lực và nguyên lực của hắn không phân biệt được chính phụ. Tuy nói nguyên lực mạnh hơn tinh thần lực nhưng Lâm Động biết đó chỉ là vì hắn cố tình kìm nén mà thôi!
- Hai Tông phái đó phù hợp với ngươi đó!
Tiểu điêu cười nói.
Lâm Động cười, nhưng cũng chưa đưa ra quyết định.
- Còn có Kiếm Tông, bộ pháp tu luyện Lực Ôn Kiếm Canh vô cùng lợi hại, lực công kích cực kỳ cường hãn!
- Kia là Hồng Hoang Điện, là Tông phái khủng bố nhất trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp!
Liễu Bạch chỉ vào hai người khác, một mặc thanh y, lưng đeo hộp kiếm, mơ hồ như có kiếm khí sắc bén tỏa ra. Còn người khác thể hình to lớn, nửa thân trên gân xanh nổi cuồn cuộn. Thậm chí khi những đường gân ấy chuyển động còn như có tiếng hổ gầm rồng rú truyền ra!
- Không hổ là Tông phái siêu cấp, được mở rộng tầm mắt rồi!
Lâm Động tán thưởng, những Tông phái mà hắn gặp trước đây so với các Tông phái ở đây thì chỉ đáng là con kiến.
- Ha ha, còn có Tông phái siêu cấp cuối cùng, đó là Đạo Tông! Tông phái này có chút đặc biệt, số người ít nhất nhưng thực lực rất mạnh. Hơn nữa Tông phái đó thỉnh thoảng lại xuất hiện những nhân vật đáng gờm. Một trăm năm trước, Đạo Tông xuất hiện một tuyệt thế nhân tài, không biết vì sao xông vào Nguyên Môn giết chết ba vị Trưởng lão Nguyên Môn, chấn động cả Đông Huyền Vực!
Liễu Bạch chép miệng, giờ nhắc lại hắn vẫn cảm thấy kinh hãi. Nguyên Môn là Tông phái mạnh nhất cả Đông Huyền Vực, không ngờ người đó lại dám đơn thương độc mã xông vào hang hổ, hơn nữa còn giết chết ba vị Trưởng lão, bản lĩnh đó quả thực là kinh thiên động địa.
Lâm Động nghe vậy cũng hít vào một hơi khí lạnh, quả nhiên đáng sợ!
- Một trăm năm trước? Có lẽ là tên điên đó!
Tiểu điêu lẩm bẩm, thần sắc có phần phức tạp.
- Rồi sau đó hắn thế nào?
Lâm Động hiếu kỳ hỏi.
- Cuối cùng sự việc vô cùng náo loạn, kinh động đến Chưởng giáo Nhân Nguyên, một trong ba vị Chưởng giáo đứng đầu Nguyên Môn, hắn đã đích thân ra tay trấn áp kẻ kia!
Liễu Bạch nhún vai, Nguyên Môn là thế lực thủ lĩnh của cả Đông Huyền Vực, đương nhiên thực lực vô cùng khủng bố. Kẻ kia tuy bất phàm nhưng cũng vẫn còn khoảng cách khá xa.
- Nguyên Môn thật đáng sợ!
Lâm Động khẽ thở ra, trong lòng lại thêm e dè với Tông phái này. Nhưng rồi hắn ngẩng lên nhìn cái ghế cuối cùng, hắn muốn biết người của Tông phái này trông như thế nào.
Vừa nhìn sang thì thần sắc hắn đông cứng, thậm chí Tiểu điêu ở bên cạnh vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc.
Ở đó là một người già nua ngã người vào lưng ghế! Vị lão nhân đó lúc này đang nhìn Lâm Động và Tiểu điêu với nụ cười nửa miệng, nhìn có vẻ rất quen thuộc!
- Là ông ta!
Khóe miệng Lâm Động khẽ động đậy, nhìn Tiểu điêu, vẻ mặt của cả hai đều vô cùng cổ quái.