Vũ Động Càn Khôn

Chương 639 - Bách Triều Đại Chiến Khép Lại (1+2)

Trên đỉnh núi, vô số quang trụ không ngừng bắn xuống, những người đến được đây hầu như tất cả đều có Niết Bàn Cảnh Thiên cấp, tính ra thiên phú cũng không tệ. Vì thế trừ một số rất ít người ra, hầu như toàn bộ những người còn lại đều được các Tông phái siêu cấp lựa chọn.

Chỉ có điều, sau khi vào Tông phái siêu cấp, bọn họ chỉ được coi là đệ tử phổ thông, muốn trở thành đệ tử chân truyền có đẳng cấp cao hơn thì cần phải nỗ lực không ít.

Đến lúc này Bách Triều Đại Chiến cũng đã hạ màn, nhưng Không gian Viễn Cổ này vẫn mở tiếp một thời gian nữa. Trong thời gian này, các Tông phái siêu cấp cũng phái người đến đây quan sát, nếu có người có biểu hiện kiệt xuất thì cũng sẽ được thu nạp. Đương nhiên những đệ tử này sẽ có thêm hai chữ ký danh, kém hơn một bậc so với đệ tử thông thường.

Nhưng dù chỉ là đệ tử ký danh thì với rất nhiều người đó cũng là cầu mà không được, dù gì thì các Tông phái siêu cấp tuyển chọn quá nghiêm khắc.

Sau khi phân chia hết đệ tử, Bách Triều Đại Chiến cũng coi như hoàn toàn kết thúc.

Lâm Động đứng ở một chỗ, phía sau hắn là một đám người đông đúc, những người này đều nhìn hắn với ánh mắt kính sợ. Từ giờ về sau bọn họ cũng là đệ tử của Đạo Tông, mà thân phận của Lâm Động chắc chắn cao hơn bọn họ một bậc, bất luận bọn họ đến từ Vương triều nào thì đứng trước mặt Lâm Động cũng chẳng thể có cảm giác vượt trội được.

- Bách Triều Đại Chiến đã kết thúc, sau đây các ngươi sẽ theo ta về Đạo Tông. Thông tin ở đây rất nhanh sẽ được truyền về, phần thưởng của Tông phái cũng sẽ sớm được chuyển về Vương triều các ngươi!

Ngộ Đạo nhìn đám người đông đúc phía trước, vuốt râu nói.

Lời nói của Ngộ Đạo rõ ràng khiến cho không ít người xúc động. Bọn họ đều đại diện cho Vương triều của mình đến tham gia Bách Triều Đại Chiến, cuối cùng cũng có được thành quả. Cứ nghĩ đến Vương triều bọn họ sẽ vui mừng thế nào khi nhận được tin tức là bọn họ lại cảm thấy thật tự hào.

Đông Huyền Vực có vô số Vương triều, hàng ngày có không biết bao nhiêu Vương triều diệt vong, bao nhiêu Vương triều mới sinh ra. Đôi khi việc phán định Vương triều yếu hay mạnh là cũng phải xem Vương triều đó có bao nhiêu người gia nhập Tông phái siêu cấp. Tuy bình thường Tông phái siêu cấp không can thiệp vào những cuộc tranh chấp giữa các Vương triều, nhưng các đệ tử vào Tông phái siêu cấp đương nhiên sẽ không thể nhìn Vương triều mình bị hủy diệt. Vì thế một khi Vương triều của bọn họ gặp nguy, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay cứu trợ.

Nếu các đệ tử đó chỉ có thân phận bình thường thì còn được, nhưng nếu bọn họ được Tông phái siêu cấp xem trọng thì đương nhiên Tông phái siêu cấp sẽ không ngồi yên. Cứ làm tới làm lui thế nào Tông phái siêu cấp cũng phải can thiệp để giải quyết tranh chấp.

Cũng chính vì thế mà các Vương triều Siêu cấp của Đông Huyền Vực mới tìm mọi cách để người của mình gia nhập Tông phái siêu cấp để Vương triều mình được bảo vệ lâu dài.

Uỳnh uỳnh!

Ngộ Đạo vừa dứt lời, thủ ấn biến hóa nhanh chóng, nguyên lực hùng hồn tụ lại phía trước biến thành một trận pháp khổng lồ phát ra hào quang sáng rực.

Những Tông phái siêu cấp này đều có ấn ký không gian ở Chiến trường Viễn Cổ có thể mở ra Truyền Tống Trận bất cứ lúc nào để đưa người về Tông phái.

Lâm Động nhìn trận pháp đó không khỏi hít vào một hơi sâu, cuối cùng cũng rời khỏi đây rồi!

- Đi thôi!

Hắn không chần chừ thêm nữa, tiến lên trước bước vào trận pháp, theo sau hắn là Tiểu điêu, Tiểu Viêm.

Sau khi người cuối cùng bước vào, ánh sáng bắt đầu chuyển động, Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn Không gian Viễn Cổ này lần cuối, sâu trong đáy mắt hiện lên sự mong đợi.

Đông Huyền Vực, Tông phái siêu cấp, còn cả… Lăng Thanh Trúc! Lâm Động ta đến đây!

Ánh sáng bùng phát, cuối cùng khi đạt đến đỉnh điểm thì đột ngột biến mất, theo đó là cả đám người đông đúc cũng biến mất.

Một năm khổ tu, Bách Triều Đại Chiến, cuối cùng cũng khép lại!

o0o

Vương triều Đại Viêm, Hoàng thành Đế Đô.

Trong thư phòng yên tĩnh, mùi gỗ đàn hương u nhã phảng phất khiến lòng người dễ chịu. Một thân ảnh cao lớn đang yên lặng đọc rất nhiều văn kiện trên bàn, dường như còn có khí tức mạnh mẽ phát ra.

Hoàng Thất Bá Hổ Mạc Tiêu Thiên, nay là người thống trị Vương triều Đại Viêm, một năm không gặp, khí tức của ông ta cũng tăng lên không ít.

Rầm!

Sự yên tĩnh bỗng bị tiếng phá cửa phá vỡ, sắc mặt Mạc Tiêu Thiên tối sầm lại, ngẩng đầu lên định nổi giận thì một giọng nói có phần chói tai vang lên.

- Bệ hạ, Bách Triều Đại Chiến kết thúc rồi!

Nộ hỏa của Mạc Tiêu Thiên lập tức tan biến, sắc mặt tối sầm cũng biến mất, hắn đứng phắt dậy, giọng nói có chút run rẩy hiếm có:

- Mạc Lăng thế nào?

- Bệ hạ, Tam Hoàng tử được thu nạp vào Đạo Tông, một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp rồi!

Người vừa chạy đến vẻ mặt mừng rỡ, run rẩy đáp.

- Đạo Tông?

Với khả năng bình tĩnh của Mạc Tiêu Thiên lúc này cũng phải hít vào một hơi khí lạnh, mắt mở trừng trừng kinh ngạc. Trong Đông Huyền Vực có không ít Tông phái siêu cấp, nhưng hắn biết Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp là mạnh nhất. Hắn vốn chỉ mong Mạc Lăng được thu nhận vào bất kỳ một Tông phái siêu cấp nào cũng được. Nhưng lúc này Mạc Lăng lại được Đạo Tông thu nhận… Đó là một trong những thế lực lớn nhất Đông Huyền Vực a!

- Sao có thể?

Mạc Tiêu Thiên bị tin tức này khiến cho choáng váng mãi không tỉnh lại, rồi lẩm bẩm. Hắn biết sự tàn khốc của Bách Triều Đại Chiến, từ khi Vương triều Đại Viêm ra đời đến nay chưa từng có ai đạt được đến mức này.

- Bệ hạ, không chỉ Tam Hoàng tử, ngay cả Đỗ Vân, Man Sơn cũng đều vào Đạo Tông!

Lại một tin chấn động nữa khiến Mạc Tiêu Thiên ngồi phịch xuống ghế. Một lần mà ba người được chọn, như thế có nghĩa là Vương triều Đại Viêm đã có ba người gia nhập Tông phái siêu cấp rồi?

- Sao lại như vậy?

Cảm giác không thể tin nổi xung kích đại não Mạc Tiêu Thiên, hắn nhìn người truyền tin chằm chằm, bàn tay bất giác cầm chặt lấy viên ngọc thạch trên bàn, lẩm bẩm.

- Đó là vì Lâm Động!

Người đó vẫn rất mừng rỡ, rõ ràng đây là lần đầu hắn gặp được thông tin chấn động này.

- Lâm Động? Là Lâm Động của Gia tộc Lâm Thị?

Mạc Tiêu Thiên khựng người lại, nghi hoặc nói.

- Lâm Động hắn giành được chức Quán quân của Bách Triều Đại Chiến, Đạo Tông vô cùng xem trọng, nên nhận luôn Tam Hoàng tử bọn họ vào Đạo Tông.

Bùm!

Viên ngọc thạch quý giá ngàn vàng cũng khó có thể chịu đựng nổi, nháy mắt nổ tung trong tay Mạc Tiêu Thiên. Nhưng hắn cũng không kịp tiếc nuối mà chỉ há hốc miệng nhìn người đưa tin trước mặt, đầu óc hoàn toàn bị hai chữ chiếm lĩnh…

- Quán quân Bách Triều Đại Chiến?

Bàn tay Mạc Tiêu Thiên run run chỉnh lại cổ áo, đồng tử cũng co rút lại, hắn rất hiểu hai chữ đó có ý nghĩa là cái gì.

Nó đại diện cho người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ tuổi của mọi Vương triều trong Đông Huyền Vực!

Mà trước đây những người như thể chỉ có thể từ các Vương triều Siêu cấp mà thôi, một Vương triều Hạ cấp như của hắn, trong Bách Triều Đại Chiến căn bản chỉ như hạt cát, đến sống sót thôi cũng đã gian nan rồi, muốn tranh giành chức Quán quân với quần hùng thì đúng là chuốc vạ vào thân!

Thế nhưng giờ lại có một thanh niên đến từ Vương triều Đại Viêm hắn đã vượt lên trong Bách Triều Đại Chiến, đứng ở vị trí cao nhất!

Điều này dường như khiến Mạc Tiêu Thiên phải ngẹt thở!

- Ngươi chắc chắn không?

Mạc Tiêu Thiên há miệng giọng khàn đặc nói.

- Bệ hạ, đây là Nguyên thần Truyền tín từ Đạo Tông!

Người đó vội lấy ra một quầng kim quang, trong đó là một tờ giấy.

Mạc Tiêu Thiên nhanh chóng nhận lấy, áp lực tỏa ra từ quầng sáng khiến nguyên lực trong người hắn phải đông cứng lại. Hắn biết tin tức này là thật!

- Tiểu tử đó…

Mạc Tiêu Thiên bặm chặt môi, trong đầu hiện lên thân ảnh trẻ tuổi gầy gò một năm trước. Có lẽ lúc đó hắn không thể ngờ gã thanh niên này lại đi được đến mức này, xem ra hồi đó bảo bọn Mạc Lăng theo Lâm Động quả là sáng suốt!

- Gia tộc Lâm Thị đã có một thiên tài tuyệt thế a!

Mạc Tiêu Thiên hít sâu một hơi, ngữ khí có phần ngưỡng mộ.

- Bệ hạ, gần đây Gia tộc Lâm Thị và Gia tộc Vương Thị có rất nhiều xung đột…

Người truyền tin hạ giọng nói.

- Phái người đến Gia tộc Vương Thị, từ nay về sau Tứ Đại Tông Tộc sẽ do Gia tộc Lâm Thị đứng đầu, nếu chúng không biết điều…

Mạc Tiêu Thiên nheo mắt, sát ý dâng tràn.

- Vâng!

Trái tim người truyền tin bỗng rung lên. Xem ra lần này Gia tộc Vương Thị xui xẻo rồi. Vương triều Đại Viêm sau này còn có kẻ nào dám nhằm vào Gia tộc Lâm Thị nữa?

- Bệ hạ, chắc Nguyên thần Truyền tín cũng được đưa đến Gia tộc Lâm Thị và các đại thế lực khác rồi.

Mạc Tiêu Thiên chầm chậm gật đầu, hắn biết từ giờ về sau Gia tộc Lâm Thị sẽ trở thành Gia tộc có thanh thế lớn nhất Vương triều Đại Viêm, thậm chí Hoàng thất cũng không dám lên mặt trước bọn họ.

Bởi vì Gia tộc đó có một gã thanh niên tên Lâm Động!

Là thành thị trung tâm của Gia tộc Lâm Thị, Lâm Thành chưa bao giờ thiếu nhân khí, hơn nữa quy mô của nó cũng thuộc hàng nhất nhì của Vương triều Đại Viêm, nhìn từ xa rất náo nhiệt và hoành tráng.

Trong Gia tộc Lâm Thị ở khu trung tâm của Lâm Thành, trong sảnh nghị sự Gia tộc, bình thường nếu không có đại sự sẽ không dùng tới, lúc này đã chật ních người, đủ mọi loại âm thanh hỗn tạp pha vào nhau, ồn ào như ong vỡ tổ.

Giữa sảnh nghị sự, tất cả Trưởng lão của Gia tộc Lâm Thị đều đã xuất hiện, ánh mắt bọn họ lúc này đều dồn hết về chỗ ngồi trên cùng trong đại sảnh. Ở đó là một bóng người đang ngồi, gương mặt đầy vẻ uy nghiêm thường ngày giờ lại đầy sự thất thần hoảng hốt.

- Tộc trưởng!

Lâm Mục thân là Đại Trưởng lão trong tộc, nhìn thấy Lâm Phạm có trạng thái như thế đành hắng giọng mộng tiếng. Nửa tiếng trước Lâm Phạm đã phát mệnh lệnh cao nhất triệu tập tất cả Trưởng lão đến đây. Phải biết là mệnh lệnh như vậy, mấy trăm năm nay Gia tộc Lâm Thị chỉ phát ra có hai lần.

Mà hai lần đó đều là lúc Gia tộc Lâm Thị ở trong hoàn cảnh sinh tử, lẽ nào lần này…

Vừa nghĩ đến như thế, các Trưởng lão đều tái mặt, xảy ra đại sự gì rồi?

Lâm Mục khẽ hắng giọng đã đánh thức Lâm Phạm, ông nhìn quanh sảnh hội nghị, mọi tiếng ồn ào đều biến mất.

- Ha ha ha…

Lâm Phạm nhìn quanh, rồi bỗng cười to khó hiểu, đầu ngửa lên trời, tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng cười đến mức chảy cả nước mắt.

Các Trưởng lão và những người lãnh đạo cấp cao trong Gia tộc đều sợ đến tái mặt. Rốt cuộc chuyện lớn gì đã kích thích Tộc trưởng đến mức này?

Tại một chỗ khuất trong đại sảnh, Lâm Khả Nhi mặc váy trắng cũng hơi tái mặt nhìn Lâm Phạm, bàn tay bất giác bám chặt lấy cánh tay phụ thân ở bên cạnh.

- Tộc trưởng, có phải Gia tộc Vương Thị lại có âm mưu thủ đoạn gì không? Tộc trưởng yên tâm, bất luận bọn chúng làm gì, Gia tộc Lâm Thị chúng ta cũng không phải loại dễ ức hiếp đâu!

Lâm Mục trầm giọng nói.

- Chỉ cần Gia tộc Vương Thị dám khai chiến, Gia tộc Lâm Thị chúng ta sẽ liều chết với chúng đến cùng!

Một vị Trưởng lão khác mạnh mẽ lên tiếng.

- Đúng!

Trong sảnh, tất cả đều nổi cơn phẫn uất, không khí nóng nên rất nhiều.

Cuối cùng tiếng cười của Lâm Phạm cũng dừng lại, ông xoa mặt rồi xua tay, giọng nói có phần khàn khàn:

- Các vị Trưởng lão lo nghĩ nhiều rồi, từ giờ về sau Gia tộc Vương Thị sẽ không còn dám bất kính với Gia tộc Lâm Thị chúng ta nữa đâu!

- Hả?

Các Trưởng lão đang chuẩn bị nói những lời liều lĩnh bỗng khựng lại, mơ hồ không hiểu nhìn Lâm Phạm.

- Bách Triều Đại Chiến kết thúc rồi!

Lâm Phạm khẽ nói.

- Bách Triều Đại Chiến?

Các Trưởng lão khựng người lần nữa rồi sực tỉnh, gương mặt trở nên vui vẻ:

- Lẽ nào Gia tộc Lâm Thị chúng ta có người được chọn vào Tông phái siêu cấp?

Lâm Phạm chầm chậm gật đầu.

- Ồ!

Không khí trong sảnh lập tức bùng nổ, tiếng hoan hô vang lên không ngớt xung kích mọi ngóc ngách của sảnh nghị sự.

- Nhất định là Lâm Lang Thiên! Có lẽ Gia tộc Lâm Thị chúng ta cũng chỉ có hắn mới làm được!

- Cũng chưa chắc, Lâm Động cũng không tệ, ngay cả Lâm Lang Thiên cũng từng không làm gì được hắn!

- Ta thấy tỷ lệ là Lâm Lang Thiên sẽ cao hơn, thiên phú của hắn bọn ta đã được tận mắt chứng kiến!

- Đúng thế, quả nhiên không hổ là thiên tài xuất sắc nhất của Gia tộc Lâm Thị chúng ta. Ha ha, tên tiểu tử Phân gia Viêm Thành chỉ là may mắn thôi!

- Tin này truyền ra chắc chỗ dựa của bọn họ sẽ không còn nữa!

Lâm Khả Nhi ở cảm nhận được không khí bùng nổ của đại sảnh, khẽ cắn mối, trong lòng thở dài. Cuối cùng thì Lâm Động đã thất bại trong cuộc tranh đấu với Lâm Lang Thiên sao?

- Người đó gia nhập Đạo Tông, một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp của Đông Huyền Vực!

Giọng nói gần như tự nói với mình của Lâm Phạm vang lên kìm chế tiếng huyên náo.

- Đạo Tông, một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp?

Tất cả mọi người đều trố mắt, cái đó thật quá xa vời với bọn họ.

- Trong Bách Triều Đại Chiến, người đó đã vượt qua tất cả các thiên tài của Vương triều Siêu cấp, đoạt chức Quán quân!

Toàn bộ đại sảnh tĩnh lặng như tờ, tất cả mọi người đều thấy ngạt thở, lại còn giành được Quán quân Bách Triều Đại Chiến? Vinh hạnh này hình như từ khi Vương triều Đại Viêm ra đời cũng chưa ai có được? Lần này người của Gia tộc Lâm Thị lại làm được?

Lâm Phạm ngẩng đầu lên, mắt ánh lên chút tia máu, hắn nhìn mọi người, chầm chậm nói với giọng run rẩy:

- Đó là Lâm Động!

Rắc!

Bên trong đại sảnh rất nhiều chiếc ghế bỗng nhiên bị gãy vỗ, vô số thân ảnh gã phịch xuống đất, nhưng chẳng ai quan tâm, ánh mắt kinh ngạc đến không tin được nhìn chằm chằm Lâm Phạm.

Người mà một trong Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp chọn, thiên tài yêu nghiệt vượt qua mọi thiên tài của Vương triều Siêu cấp lại là Lâm Động?

Là Lâm Động đến từ Phân gia Viêm Thành?

Lâm Khả Nhi dùng tay che miệng, trong sự chấn động xung kích khiến nàng gần như ngất đi… Nàng cũng không thể ngờ người tạo nên kỳ tích này lại là Lâm Động!

Lâm Khả Nhi hoảng hốt, dường như nhớ lại thân ảnh gầy guộc năm đó bên ngoài Cổ mộ phủ ở Viêm Thành, trước áp lực của Lâm Lang Thiên, dù toàn thân đầy máu nhưng vẫn cố chấp tiến lên từng bước.

Chỉ trong mấy năm, con sói non nớt bị thương năm đó cuối cùng đã thoát thai biến thành chú chim ưng bay vút lên thiên không!

- Tộc trưởng, có thật không?

Lâm Mục nói, phát hiện giọng mình run rẩy. Năm đó hắn cũng khá coi trọng Lâm Động, nhưng cũng không thể ngờ Lâm Động lại có thể đạt được thành tựu thế này trong Bách Triều Đại Chiến, nơi thiên tài yêu nghiệt nhiều như lá mùa thu!

Lâm Phạm từ tốn gật đầu, rồi hai tay chống bàn đứng dậy, nhìn xuống, trầm giọng nói.

- Lập tức thông báo cho Phân gia Viêm Thành, thăng cấp Lâm Chấn Thiên thành Thái Thượng Trưởng lão của Gia tộc. Lâm Tiêu, Lâm Khang, Lâm Mãng đều trở thành Trưởng lão. Từ nay về sau, kẻ nào dám nói xấu người của Phân gia Viêm Thành nửa lời…

Lâm Phạm ngừng một chút, gương mặt tràn lên sát ý.

- Lập tức tước đoạt thân phận Gia tộc Lâm Thị, đuổi khỏi Gia tộc, bất luận thân phận kẻ đó là gì!

Cả đại sảnh tĩnh lặng như tờ nhìn Lâm Phạm, lúc này, dù là các Trưởng lão từng có ý kiến với Phân gia Viêm Thành cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Bọn họ đều biết từ giờ về sau Phân gia Viêm Thành đã là đối tượng mà cả Vương triều Đại Viêm không thể dám động vào!

Vì Phân gia Viêm Thành có một Lâm Động!

Gia tộc Lâm Thị, Phân gia Viêm Thành có một Quán quân của Bách Triều Đại Chiến!

o0o

Tin tức này chỉ trong thời gian rất ngắn đã bùng nổ khắp Vương triều, bất cứ nơi nào trong Vương triều cũng bị nó làm cho chấn động.

Các thế lực hiểu biết một chút về Bách Triều Đại Chiến đều bị chấn kinh, nó vượt xa những gì bọn họ có thể tưởng tượng.

Bọn họ không thể ngờ, một tiểu tử không chỉ xuất thân từ Vương triều Hạ cấp, thậm chí chỉ là người của Phân gia mà lại làm được việc ngay thiên tài của Vương triều Siêu cấp cũng không làm được! Nhưng khi chuyện này thực sự bày ra trước mắt thì bọn họ cũng chỉ có thể chép miệng, dùng ngữ khí cả khâm phục lẫn ngưỡng mộ chửi một câu:

- Tên tiểu tử biến thái!

o0o

Viêm Thành.

Tòa thành này rõ ràng đã trở thành nơi náo nhiệt nhất Vương triều Đại Viêm, cổng lớn Lâm gia, mấy ngày nay đều chật cứng người, đủ mọi thế lực có quan hệ bắn ba lần đại bác cũng chưa tới đều đến chúc mừng, điều này khiến người Lâm gia vô cùng đau đầu.

Ngọn núi phía sau Lâm gia, trước một căn nhà trúc, Lâm Tiêu đang ở trong đó. Ở đây có không ít những cột người gỗ, là nơi Lâm Động tu luyện hồi xưa!

Bàn tay thô ráp của Lâm Tiêu vuốt lên cột gỗ đầy sứt sẹo, dường như vẫn nhìn thấy thân ảnh gầy gò hồi đó.

- Đã ở đây cả một ngày rồi không thấy mệt sao?

Tiếng bước chân vang lên phía sau Lâm Tiêu, một chiếc áo khoác khẽ phủ lên người hắn.

- Phụ thân vẫn tốt chứ?

Lâm Tiêu ngoảnh lại nhìn Liễu Nghiên, cười.

- Từ khi biết tin đó, phụ thân chưa hề khép miệng được lần nào!

Liễu Nghiên mỉm cười nói.

- Động nhi thật tài giỏi, giỏi hơn cả cha nó nữa!

Lâm Tiêu thở dài, nhưng trên gương mặt không thể che giấu được sự vui mừng và niềm tự hào.

- Chắc chắn Động nhi đã phải chịu không ít khổ sở ở Bách Triều Đại Chiến!

Liễu Nghiên nói với giọng đầy thương xót. Bà ta không giống Lâm Tiêu, chỉ thấy sự thành công của Lâm Động, là mẫu thân bà rất hiểu với tính cách của hắn sẽ phải chịu biết bao khó khăn khổ sở ở đó.

- Nam nhân mà, lúc nào cũng phải gánh vác trọng trách. Tiềm lực Động nhi bất phàm, Vương triều Đại Viêm nhỏ bé không thể ngăn được nó. Có đứa con trai như vậy, người làm cha là ta cũng thật nở mày nở mặt, ha ha…

Lâm Tiêu cười lớn.

- Đều tại tính cách của chàng, không chỉ Động nhi mà ngay cả nha đầu Thanh Đàn cũng thế, tiểu cô nương không ngoan ngoãn ở nhà mà lại chạy ra ngoài!

Liễu Nghiên như nhớ ra điều gì, mắt đỏ lên, tức giận nói:

- Nếu Thanh Đàn xảy ra chuyện gì, thiếp xem kiếp này chàng có yên ổn được không?

- Ha ha, nha đầu đó không từ bỏ được Động nhi, muốn đuổi theo, ta cũng hết cách. Hơn nữa vị tiền bối bên cạnh nó thực lực cũng rất khủng bố, chắc chắn lai lịch bất phàm, nếu người đó bảo hộ cho Thanh Đàn thì chắc không vấn đề gì đâu!

Lâm Tiêu cười nói.

- Còn về việc nha đầu đó dám cãi lệnh nàng, sau này ca ca nó biết chắc chắn sẽ không chạy thoát được đâu, ha ha ha!

Liễu Nghiên thở dài, giờ có nói gì cũng vô ích, chỉ là nghĩ đến việc nha đầu trước nay đều ngoan ngoãn nghe lời lại dám cãi lại mình, trong lòng bà vẫn có chút khó chịu.

- Đừng lo nữa, bọn trẻ có suy nghĩ riêng của mình mà!

Lâm Tiêu cười khẽ, ôm lấy Liễu Nghiên, rồi ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời nơi xa, lẩm bẩm:

- Động nhi, con muốn xông pha thì cứ đi! Nam nhi vốn dĩ phải vậy! Nhưng bất luận có được danh tiếng lớn thế nào, nếu mệt rồi thì về nhà. Tuy cha chẳng giỏi giang gì nhưng sẽ không khiến con chịu uất ức đâu!

Bình Luận (0)
Comment