Khi Lâm Động tỉnh lại từ trong trạng thái quỷ dị, mồ hôi lạnh đã làm thân hình hắn ướt đẫm, tim đập thình thịch nhìn thoáng qua Càn Khôn Đại trong tay, không rõ tại sao lại xuất hiện cảnh tượng vừa rồi.
Nhưng mà cũng may tinh thần lực vô hình vô sắc, phù văn lúc nãy vẽ không có ai nhìn thấy, nếu không thì sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt kỳ lạ của mọi người.
"Đan hoàn này là do ngươi bán?"
Trong lúc Lâm Động đang lặng lẽ thở dài một hơi, đồng thời đem Càn Khôn Đại nhét vào trong lòng chuẩn bị lúc rời đi, thì đột nhiên có thanh âm của con gái vang lên, hắn sững sờ, quay đầu lại thì thấy bên cạnh quầy hàng có một thiếu nữ mặc quần áo màu đỏ, đang nhìn hắn giơ một cái lọ lên
Dung mạo của thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, cái miệng anh đào, mày liễu mảnh khảnh, vóc người cao gầy, tất cả đã mang tới không ít ánh mắt nóng bỏng của nam nhân. Nhưng mà có một tiếc nuối duy nhất là trên khuôn mặt xinh đẹp kia toàn vẻ lãnh đạm, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của thiếu nữ đều toát ra một cỗ quý khí, hiển nhiên gia đình không phú cũng quý.
Theo sau thiếu nữ còn có một trung niên nam tử, người này tuy không nói nhưng Lâm Động có thể cảm nhận được một loại áp lực từ trên người này truyền ra, cái loại áp lực này hắn đã cảm nhận được từ trên người của Lâm Khiếu, hiển nhiên người này cũng có thực lực Thiên Nguyên cảnh.
"Thế nào?"
Lâm Động đưa mắt nhìn thiếu nữ, tuy rằng hắn cũng hơi kinh ngạc vì sự xinh đẹp của người này, nhưng không hề thất thố.
"Đan hoàn này vô cùng thích hợp với người ở cảnh giới Thối Thể sử dụng, vừa lúc ta cũng có một muội muội đang cần, nếu như ngươi còn thì có thể bán cho ta với số lượng lớn, về phần giá cả ta sẽ khiến ngươi hài lòng."
Thiếu nữ nhìn Lâm Động một chút, thấy trên người hắn không có chỗ nào thần kỳ, khuôn mặt lại xa lạ, dường như không phải là thiếu gia của một thế lực nào đó ở trong thành, chắc là từ ngoài tới, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Lâm Động nhướng mày, ngữ khí của thiếu nữ này khiến hắn không thoải mái, nhưng mà hắn vẫn nhẫn nhịn, lập tức vuốt tay, nói:
"Không có, đây chỉ là ta tình cờ nhặt được mà thôi, nếu như lần sau có may mắn ta sẽ tìm ngươi."
Nghe vậy, thiếu nữ mày liễu nhướng lên, ngữ khí của Lâm Động khiến cho nàng cảm thấy không được tự nhiên, ở trong Viêm Thành này nịnh nọt nàng nghe nhiều, nhưng chưa bao giờ phải nghe giọng nói cứng như đinh này.
"Ha hả, Thanh Nhứ, nếu như ngươi cần đan dược, có thể nói với ta một tiếng là xong, sao phải tìm người khác làm gì?"
Trong khi thiếu nữ nhíu mày, đột nhiên có một tiếng cười vang lên, motoj nam tử tuấn tú mặc cẩm bảo bước nhanh đến.
Khi thấy nam tử kia xuất hiện, trên gương mặt Thanh Nhứ hiện lên vẻ không thích.
Chứng kiến điều này Lâm Động cũng lắc đầu, hắn không thích gì những thiếu gia tiểu thư có cuộc sống cẩm y ngọc thực (cuộc sống giàu sang) này cho nên xoay người rời đi, nhưng mà, ngay khi hắn định xoay người rời đi thì thấy nhoáng lên một cái, nam tử trung niên đứng sau thiếu nữ kia đã xuất hiện trước mặt hắn.
"Vị tiểu thư này, ý của ngươi là gì đây?"
Sắc mặt Lâm Động trầm xuống, quay đầu nhìn thiếu nữ kia, nói.
"Ta muốn đan hoàn này, chắc chắn ngươi vẫn còn."
Hồng y thiếu nữ kia nói.
"A, vậy ngươi định dùng vũ lực để cướp đoạt?"
Nghe trả lời, Lâm Động không khỏi cười lạnh một tiếng, thiếu nữ này trông thì sinh đẹp nhưng hành vi lại khiến người khác cảm thấy đáng ghét, chẳng nhẽ phải nàng ta cho rằng, mình phải đem đồ cho nàng ta mới là chuyện thiên kinh địa nghĩa?
"Ta đã nói là sẽ cho ngươi một cái giá hài lòng."
Hồng y thiếu nữ nhíu mày, hiển nhiên là không hiểu tại sao Lâm Động lại nói to như vậy.
"Ha hả, vị bằng hữu này, Thanh Nhứ nếu như đã thích thứ này, vậy thì ngươi cho nàng đi, chắc hắn ngươi đã nghe nói tới Viêm Thành Liễu gia rồi chứ? Có nhiều bằng hữu vẫn hơn. . ."
Nam tử kia đã hiểu thiếu nữ này muốn đan hoàn trong tay Lâm Động, hắn cười tủm tỉm đi tới nhìn Lâm Động thấp giọng cười nói.
"Viêm Thành Liễu gia?"
Nghe thấy câu nói này Lâm Động mới nhớ tới, Liễu gia ở Viêm Thành là một đại tộc, có người nói thực lực của gia tộc này gần bằng Phủ thành chủ, Vạn Kim Thương Hội, Huyết Lang Bang, lại còn nói đây là một thế lực có uy tín và danh tự trong thành, thảo nào thiếu nữ này có ngạo khí như vậy, hóa ra là có bối cảnh.
"Xin lỗi, đan hoàn này ta cũng chỉ vô tình có được, muốn nhiều hơn ta cũng không biết tìm đâu ra."
Lâm Động lần thứ hai lắc đầu, sau đó không để ý tới sắc mặt của nam tử kia hơi trầm xuống, xoay người rời đi.
"Đứng lại!"
Nhìn thấy Lâm Động hành động như vậy, sắc mặt nam tử chợt đỏ lên, quát một tiếng, đánh thẳng một chưởng vào người Lâm Động.
"Cút ngay!"
Thấy kình phong từ phía sau truyền đến, lửa giận trong lòng Lâm Động bùng lên, Nguyên Lực hùng hậu nhanh chóng tuôn ra, kích thẳng vào chưởng phong của nam tử kia.
"Ầm!"
Kình phong hùng hậu nhưng Lâm Động chỉ cần rung hai vai một cái, cỗ kình khí này đã biến mất, trong khi nam tử tuấn tú kia phải lui về phía sau một bước.
"Người này lại có thực lực Địa Nguyên cảnh hậu kỳ!"
Chứng kiến một quyền vừa rồi, trong mắt Lâm Động cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới cái tên thiếu gia công tử bột này lại có một chút bản lĩnh.
Nếu so sánh với sự kinh ngạc của Lâm Động, thì trong lòng tên nam tử kia không khác gì nổi sóng. Ở trong đám thanh niên của Viêm Thành, hắn tuy rằng không phải là người đệ nhất, nhưng mà cũng có thành tích rất tốt, vậy mà bây giờ lại không thu thập nổi một thiếu niên 15, 16 tuổi!
Một quyền đẩy lui nam tử kia, Lâm Động cũng nhanh chóng lui lại, nhưng mà vị cao thủ Thiên Nguyên cảnh kia đã xuất thủ, bàn tay giống như ưng trảo chụp xuống đầu của Lâm Động.
Nhìn thấy vị cao thủ Thiên Nguyên cảnh này xuất thủ, sắc mặt Lâm Động trở nên nghiêm túc, Nguyên Lực trong đan điền nhanh chóng tuôn ra, hai tay của hắn nhanh chóng kết thành một cái ấn phức tạp.
"Thình thịch!"
Nhưng mà, ngay khi Lâm Động chuẩn bị ngạnh kháng một kích của cao thủ Thiên Nguyên cảnh kia, cước bộ của trung niên nam tử đã dừng lại, một cỗ nhu kình lao tới trước mặt hắn, đẩy lui người này về phía sau.
"Trong Kỳ Vật Lâu cấm tranh đấu, quy định này chẳng nhẽ các ngươi không biết hay sao?"
Đột nhiên xảy ra chuyện này làm cho Lâm Động ngạc nhiên, hắn quay đầu lại nhìn thấy một gã lão giả áo xám, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau hắn.
"Nham đại sư."
Hồng y thiếu nữ cùng với vị tuấn tú nam tử kia vừa thấy lão giả áo xám này thì ngạo khí trên mặt nhanh chóng biến mất, cung kính vô cùng, điều này làm cho Lâm Động hiểu, lão nhân này không phải nhân vật tầm thường.
"Nham đại sư, là Thanh Nhứ thất lễ, mong rằng đại sư bao dung."
Nhìn vậy vẻ mặt thiếu nữ cung kính, lão giả áo xám cũng tùy ý khoát tay áo, không để ý tới, hai mắt lão cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Động, sau một lúc hắn đột nhiên vươn một ngón tay khô quắt điểm nhẹ vào mi tâm của Lâm Động.
Thấy lão nhân đột nhiên xuất thủ, Lâm Động cả kinh muốn né tránh, nhưng hắn lại hoảng sợ phát hiện vào lúc này hắn đã mất đi quyền khống chế thân thể.
Ngón tay của lão nhân dừng lại ở mi tâm của Lâm Động, làm cho hắn cảm thấy trong đầu mình có một lực lượng tinh thần lực không ngừng lưu động, trên mặt lão nhân hiện lên sự mừng rỡ.
"Tiểu tử kia, ngươi có hứng thú muốn trở thành Phù Sư không?"
Câu nói này của lão nhân áo xám làm cho vẻ mặt vốn đang tươi cười của thiếu nữ xinh đẹp và nam tử tuấn tú cứng lại.