Khi Lâm Động nói lời này, trên bình đài lập tức có những tiếng xì xào, không ít đệ tử thấy ngạc nhiên, sự dứt khoát của Lâm Động nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
- Quả thật cũng là một tên gia hỏa rất có quyết đoán!
Một số đệ tử chân truyền ngạc nhiên nhìn một màn này, trong mắt cũng xẹt qua chút ý tán thưởng. Sự việc ngày hôm nay rõ ràng là Đồng Xuyên không thể nuốt trôi, mà muốn giải quyết rõ ràng chuyện này, cách thức cũng không quá phức tạp, chính là tỷ thí một trận.
Thực lực chính là giấy thông hành vạn năng trong bất cứ trường hợp nào, ở Hoang Điện cũng không ngoại lệ!
Thật ra Đồng Xuyên cũng biết rất rõ ràng, ngày hôm nay hắn ra tay giáo huấn Lâm Động, chỉ sợ cũng không thể thay đổi sự thật Lâm Động sẽ nhận được Đan Hà Quán Đỉnh. Dù sao Lâm Động cũng đã lập công lớn cho Đạo Tông, hai vị Điện chủ cũng sẽ không vì sự phản đối của hắn mà thay đổi quyết định của mình.
Nhưng mà hắn vẫn giữ nguyên ý định ra tay, một là vì nuốt không trôi cơn tức này, hai là muốn nhân đây áp đảo nhuệ khí của vị sư đệ mới đến này, hắn muốn cho gã sư đệ mới kia biết rằng, mặc dù hắn là Quán quân Bách Triều Đại Chiến, nhưng mà một chút ngạo khí do cái danh hàm kia mang lại, ở trong Hoang Điện thì cũng nên phải thành thật bỏ cái ngạo khí ấy đi.
Nhưng điều làm Đồng Xuyên ngạc nhiên là Lâm Động lại đảo ngược tình thế, từ bị động trở thành chủ động, ngay lúc Đồng Xuyên hắn còn chưa nói rõ, thế mà hắn đã trực tiếp khiêu chiến!
Bởi vì vậy, không cần biết kết quả cuối cùng ra sao, ít nhất cái dũng khí này cũng khiến không ít người phải thay đổi cái nhìn về hắn. Còn nếu như là nói mất mặc, thì cái này cũng không quá mức rõ ràng, dù sao Lâm Động cũng chỉ là người mới gia nhập Hoang Điện, bị đánh bại bởi Đồng Xuyên, một gã đệ tử chân truyền lâu năm, cũng không phải là chuyện gì mất mặt cho lắm.
Phía trên không trung cách bình đài một quãng không xa, có hai bóng người đang phiêu phù trên không trung. Ánh mắt của bọn họ đều đang hướng về phía bình đài trên Đan Hà kia. Trong đó một người chính là Phó Điện chủ Hoang Điện Ngộ Đạo, còn người ở bên cạnh lão là một lão nhân mặc áo bào trắng, râu tóc cũng bạc, lộ rõ tuổi tác đã cao, duy chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lại xẹt qua những tia hàn quang sắc bén, cho thấy đây cũng không phải là loại người bình thường.
Vị lão nhân áo bào trắng này chính là Điện chủ Hoang Điện, Trần Chân.
- Ha ha, tên tiểu tử này hành sự thật đúng là khác với người bình thường!
Ngộ Đạo tủm tỉm cười nhìn về phía bình đài Đan Hà đằng xa.
- Xem ra ngươi rất xem trọng Lâm Động!
Lão nhân áo trắng cũng cười nhẹ khẽ nói.
- Thiên phú, tiềm lực, tâm tính của hắn đều tốt hơn thảy những người khác, một hạt giống tốt, nếu được bồi dưỡng tốt, sẽ có thể trở thành người kiệt xuất nhất trong đám thanh niên trẻ tuổi của Hoang Điện chúng ta.
Ngộ Đạo vuốt nhẹ chòm râu, rồi chợt nói:
- Thậm chí nếu so bì cùng đám tiểu yêu nghiệt ở Thiên Điện thì cũng không phải rớt xuống hạ phong.
- Người trẻ tuổi có thể khiến ngươi nói ra những lời này cũng không nhiều!
Điện chủ Hoang Điện Trần Chân cười cười, ánh mắt lại nhìn ra phía xa, một lát sau lão gật đầu, nói:
- Trên người tên tiểu tử này có không ít bí mật, đương nhiên, điều này không liên quan gì đến chúng ta. Hiện nay hắn đã là đệ tử của Hoang Điện, chỉ cần hắn không làm chuyện gì gây hại cho Đạo Tông thì hắn vĩnh viễn là đệ tử của Đạo Tông!
- Cuộc tranh đấu của hai tên tiểu tử kia, theo ngươi phần thắng của ai lớn hơn?
Trần Chân nhìn về phía Ngộ Đạo, hỏi.
- Đồng Xuyên sẽ bị thiệt thòi đấy!
Ngộ Đạo nở nụ cười tủm tỉm, nói. Nhớ ngày đó tại Chiến trường Viễn Cổ, ngay đến Tào Vũ, cường giả Lục Nguyên Niết Bàn của Tây Huyền Vực, cũng bị Lâm Động làm cho khốn đốn, nếu nhìn biểu hiện bên ngoài mà phán đoán lực chiến đấu của Lâm Động thì sẽ mắc sai lầm lớn.
- Ồ?
Trần Chân hơi nhướng cặp mày, chợt thấy có chút hứng thú quan sát trận chiến trên bình đài, khẽ nói:
- Vậy để ta xem xem, tên tiểu tử khiến ngươi xem trọng như vậy, thực ra giỏi đến thế nào?
o0o
- Có đảm lược!
Đồng Xuyên nhìn chằm chằm vào gã thanh niên gầy gò đứng trước mặt, hai mắt hơi nheo lại, trong mắt có chút phẫn nộ. Nghĩ đến lần này cũng là lần đầu tiên hắn bị một gã đệ tử mới đối đãi cuồng ngạo đến như vậy.
Lúc này hắn cũng không khách khí, bước lên một bước, nguyên lực mạnh mẽ nổi lên như cuồng phong, cơn sóng này, so ra còn mạnh hơn cả Tần Thiên của Vương triều Thiên Nguyên lúc trước một bậc.
- Niệm tình ngươi là sư đệ, ta cũng không khi dễ ngươi, mười hiệp, nếu ngươi vẫn còn không bại, chuyện Đan Hà Quán Đỉnh ta sẽ không nhắc lại một câu nào nữa, ngươi có dám tiếp nhận không?
Đồng Xuyên nói với giọng trầm thấp, dưới sự quán nhập của nguyên lực mạnh mẽ, giống như sấm chớp rền vang xung quanh bình đài.
- Sư huynh cứ ra tay, còn cái ước hẹn mười hiệp, cũng không cần làm gì!
Thân thể Lâm Động khẽ rung, nguyên lực cũng bùng phát ra, tuy không mạnh mẽ như Đồng Xuyên nhưng lại có thể trực tiếp hóa giải hết áp chế do nguyên lực của Đồng Xuyên mang đến.
- Có đảm lược như vậy là tốt, thế nhưng phải biết là tự tin quá thành ra cuồng ngạo! Ngươi một khi đã cuồng ngạo như vậy, cũng tốt, để sao xem xem, Quán quân Bách Triều Đại Chiến rốt cuộc có năng lực thế nào?
Đồng Xuyên hừ một tiếng lạnh lùng, lửa giận trong mắt càng dâng cao, hôm nay nếu như ngay cả một tên đệ tử vừa mới nhập môn cũng không giải quyết nổi thì hắn không còn mặt mũi nào mà xưng hai chữ sư huynh nữa!
Ầm!
Đồng Xuyên nắm chặt bàn tay, kim quang lấp loáng từ trong thân thể trực tiếp bùng nổ, ngưng tụ lại trong bàn tay của hắn, hóa thành một thanh đại đao màu vàng, ba động khiến mọi người kinh sợ nhất thời bùng phát.
Bá bá!
Đồng Xuyên tiến lên một bước, đại đao màu vàng trong tay chấn động, hơn mười đạo đao mang bàng bạc từ trên đó phát ra, ngay cả không khí thời khắc này cũng giống như là bị xé toang ra vậy, thanh âm phá gió bén nhọn chói tai rít lên.
Đối mặt với công kích của Đồng Xuyên, bàn tay của Lâm Động khẽ đưa ra, nắm chặt lại, một luồng thanh quang nhất thời phát ra, trực tiếp biến thành một tấm lân thuẫn màu xanh.
Choeng choeng!
Đao mang khủng bố không ngừng chém thẳng lên trên tấm lân thuẫn màu xanh, nhưng lại cũng chỉ chấn lên một chút tia lửa, căn bản không đạt được hiệu quả nào rõ rệt.
Dễ dàng ngăn cản công kích thăm dò của Đồng Xuyên, Lâm Động không có ý định tiếp tục thăm dò nữa, đã từng trải qua những hồi chiến đấu sinh tử kịch liệt trên Chiến trường Viễn Cổ, hắn hiển nhiên không thích những chiêu thức thăm dò nhàm chán như thế này, vì thế nên thân hình hắn trong nháy mắt đã phóng vọt lên, bàn tay nắm chặt lại, một cái thiết ấn màu đen chợt xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ầm!
Thiết ấn màu đen vừa xuất hiện, liền trong nháy mắt đã bành trướng ra, biến thành một mảnh hắc ám khổng lồ, hung hãn đánh xuống, trấn áp Đồng Xuyên.
- Linh bảo Thiên cấp?
Đồng Xuyên cũng bởi vì sự xuất hiện của thiết ấn màu đen này mà kinh hãi, trong mắt chợt xẹt qua một tia ngưng trọng, thân hình lui nhanh về phía sau, hai bàn tay nhanh như tia chớp kết ấn.
- Ma Hoang Quyền!
Thủ ấn rất nhanh biến ảo, Đồng Xuyên mạnh mẽ xuất ra một quyền, lập tức nguyên lực ngập trời tụ lại phía đầu nắm tay, cuối cùng mang theo một luồng khí tức phảng phất cảm giác hoang vu, hung hãn oanh kích lên thiết ấn màu đen đang áp chế xuống kia.
Oang!
Âm thanh thanh thúy vang lên, cái thiết ấn màu đen kia đã bị quyền chưởng của Đồng Xuyên đánh bay, một luồng khí lãng đáng sợ mạnh mẽ khuếch tán ra, ngay cả không khí cũng trở nên vặn vẹo méo mó một trận.
Một màn kia thế nhưng khiến cho sắc mặt đám người Liễu Bạch nhất thời kịch biến. Đệ tử chân truyền của Hoang Điện quả là danh bất hư truyền, thực lực của người này sợ rằng còn mạnh hơn cả Tần Thiên lúc trước…
- Tuy ngươi có Linh bảo Thiên cấp, chẳng qua chỉ sợ ngươi cũng không thể trông cậy vào nó được a!
Toàn thân Đồng Xuyên phóng vọt ra phía trước, cánh tay đột nhiên rung động, một quyền cực kỳ hung hãn giống hệt như vừa rồi, lúc này lại phô thiên cái địa gào thét oanh tới, cỗ lực lượng khủng bố bàng bạc từ trên cánh tay hắn truyền ra, khiến cho người khác không khỏi động dung.
Khi quyền chưởng cuồng bạo ngập trời đánh tới, Lâm Động không hề lùi mà còn tiến tới, khẽ động thân mình, đã rơi xuống bên trên cái thiết ấn màu đen, sau đó trấn giữ luôn trên đó. Tâm thần hắn khẽ động, nguyên lực cùng tinh thần lực, lực thôn phệ hùng hậu nhanh chóng quán chú vào Càn Khôn Cổ Trận trong cơ thể.
Ầm ầm ầm!
Ba cỗ lực lượng kia nhất thời được Càn Khôn Cổ Trận dung hợp lại, nguyên lực hùng hồn từ bên trong cơ thể Lâm Động tuôn trào ra nhất thời biến ảo một cách kỳ dị, trở thành một màu xám tro khác thường, lực tàn phá từ bên trong luồng lực lượng kia so với nguyên lực tinh thuần bình thường còn mạnh hơn gấp mấy lần.
- Ánh sáng này!
Trên bình đài, phần đông các đệ tử Hoang Điện chứng kiến một màn này, ánh mắt đều ngưng trọng lại, hiển nhiên bọn họ cũng đều cảm được cỗ năng lượng lạ lẫm mà hung hãn dị thường bỗng nhiên toát ra từ trong thân thể của Lâm Động kia.
Ba cỗ lực lượng trong cơ thể dung hợp, khiến cho thực lực của Lâm Động tăng vọt trong nháy mắt, loại khí thế này, xem ra cũng không thua kém gì một cường giả Lục Nguyên Niết Bàn như Đồng Xuyên!
- Long Linh!
Lâm Động tung mạnh một cước, làn khí màu xám tro kia trực tiếp dung nhập vào trong thiết ấn màu đen, lập tức Long Linh màu đen chiếm cứ bên trên thiết ấn kia đột nhiên mở ra Long nhãn, một luồng khí hung sát nhanh như tia chớp bốc lên tràn ngập.
Theo những luồng năng lượng màu xám tro không ngừng dung nhập vào bên trong cái thiết ấn kia, đầu Long Linh kia cũng tung bay lên, trên thân thể khổng lồ kia bao trùm một tầng long lân màu đen giá lạnh như băng, một cỗ lực lượng mạnh mẽ trong nháy mắt lan tràn ra.
- Không ngờ cũng một phen đem Long Linh triệu hồi ra!
Ngay khi đầu Long Linh hình thể khổng lồ vừa xuất hiện, trên bình đài cũng nhất thời vang lên những âm thanh thất kinh, hiển nhiên là bị thủ đoạn của Lâm Động làm cho kinh ngạc.
- Hống!
Long Linh ngửa mặt lên trời gào thét, lập tức trong khoảnh khắc lao tới, cỗ lực lượng khủng bố này trong nháy mắt bùng phát ra phía trước mặt, ngay cả mặt đất trên bình đài bên dưới cũng bị chấn cho nứt ra từng mảng lớn.
Rầm rầm rầm!
Quyền ảnh của Đại Hoang Quyền mang theo cuồng phong rít gào hung hãn đập mạnh bào thân thể của Long Linh, phát ra từng thanh âm bùng nổ khủng bố, thế nhưng cũng không thể nào ngăn cản nổi thế tiến công của Long Linh!
Bằng sức mạnh hợp thể từ ba cỗ năng lượng trong cơ thể của Lâm Động, hoàn toàn có thể so sánh với cường giả Lục Nguyên Niết Bàn, cộng thêm với uy lực của Linh bảo Thiên cấp, hiển nhiên là không yếu thế so với Đồng Xuyên.
Còn Đồng Xuyên giờ phút này hiển nhiên cũng đã hiểu ra tình huống, trên gương mặt toát ra một sự ngưng trọng dị thường, sự khinh thường trong lòng cũng nháy mắt thu liễm đi. Chợt hắn hít mạnh một hơi, hai tay chậm rãi giơ lên thanh đại đao màu vàng trong tay mình, trên sắc mặt cũng đã trở nên có chút tái nhợt.
Ong ong!
Mà ngay khi sắc mặt của hắn biến thành tái nhợt, thanh đại đao màu vàng kim trong tay hắn cũng trở nên run rẩy kịch liệt một trận, kim quang trên thân thanh đại đao cũng dần biến mất. Phía trên sắc vàng kim của thanh đại đao đột nhiên xuất hiện một vết nứt rạn nhỏ rất nhỏ, nhìn từ xa giống như vết nứt rạn trên mặt đất khô cằn, một luồng khí tức hoang vu nháy mắt lan tràn ra.
- Ánh sáng này…
Các đệ tử Hoang Điện đang trên bình đài nhìn thấy một màn này, sắc mặt đều biến hóa kịch liệt, hiển nhiên nhận ra môn vũ kỹ mà Đồng Xuyên đang định thi triển.
Trong khi những thanh âm xôn xao bạo phát trên bình đài, Đồng Xuyên đột nhiên ngẩng đầu lên, thanh đại đao trong tay đã trông giống như mặt đất nứt nẻ kia, lúc này đột nhiên chém mạnh xuống, một đạo thanh âm rạn nứt lạnh như băng cùng với một luồng khí tức hoang vu, cũng từ trong miệng hắn thốt lên:
- Hoang Đao!