Ào ào!
Năng lượng màu vàng sẫm như ngọn hỏa diệm bùng cháy từ lòng đất, chiếm cứ nửa bầu trời còn lại, sức mạnh ấy dường như đốt cháy cả đất trời.
Trung tâm ngọn hỏa diệm là một thân ảnh gầy gò, đôi mắt sáng và sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào Vương Diêm với ma ảnh trên đỉnh đầu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Động thi triển Đại Hoang Vu Kinh, hắn có thể cảm nhận được năng lượng của cả khu vực xung quanh đều tập trung lại trên người mình, hơn nữa hắn có thể điều khiển được chúng!
Đó là thứ sức mạnh lớn lao hắn chưa từng có!
Lúc này cuối cùng Lâm Động cũng hiểu tại sao Đại Hoang Vu Kinh là vũ kỹ mạnh nhất Đạo Tông. Nó gần như chiếm đoạt mọi nguồn năng lượng xung quanh một cách bá đạo, cung cấp cho người sử dụng nó.
Nhìn từ góc độ nào đó mà nói thì khá giống với lực thôn phệ của Thôn Phệ Tổ Phù. Chỉ có điều năng lượng Đại Hoang Vu Kinh có được sẽ bùng phát trong một thời gian rất ngắn, hình thành đòn công kích khủng khiếp, còn Thôn Phệ Tổ Phù thì sẽ tiêu hóa năng lượng dần dần để biến thành sức mạnh của chủ nhân.
Hai thứ này, một dùng ở hiện tại, một dùng cho lâu dài, tính chất không giống nhau.
- Sức mạnh thật cường hãn!
Lâm Động giơ tay ra khẽ nắm lại, gương mặt hiện lên nụ cười, hiển nhiên hắn rất hài lòng về mức độ cường hãn của Đại Hoang Vu Kinh.
Uỳnh uỳnh!
Cự chưởng màu đen che lấp bầu trời cùng với áp lực khủng khiếp ập xuống, mặt đất vốn đã nứt vỡ lúc này sụt xuống thành một cái hố lớn.
- Phù!
Lâm Động hít sâu một hơi, đôi mắt vốn đã sáng lúc này càng trở nên chói lòa, hai tay hắn nắm chặt thân cây giơ lên cao rồi giáng xuống.
Cùng với cú giáng đó, năng lượng màu vàng sẫm bỗng ào tới như vũ bão, rồi trước vô số những ánh mắt chấn kinh, phủ lên thân cây rồi biến thành một cái đuôi ánh sáng hoa lệ.
- Đại Hoang Vu Kinh, Đại Hoang Trảm!
Giọng nói trầm khàn vang lên.
Vút!
Giọng nói ấy vừa dứt thì gần như ngay lập tức, một đạo ánh sáng hình vòng cung sáng chói lớn hàng trăm trượng bay ra.
Ầm ầm ầm!
Luồng sáng này vừa bắn ra, một thung lũng hàng trăm trượng hình thành, cuối cùng lan rộng ra đến viền đỉnh núi, dường như sắp chặt đôi cả ngọn núi ra vậy.
Tốc độ luồng sáng vô cùng kinh người, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một tia sáng lóe qua mắt, rồi khi nhìn lại thì nó đã chém lên cự chưởng màu đen kia.
Phụt phụt!
Cú va chạm kinh người đó lại không hề tạo ra những tiếng nổ lớn, hai công kích với năng lượng đáng sợ này vào khoảnh khắc tiếp xúc đã như nước với lửa, điên cuồng xâm thực muốn tiêu diệt đối phương.
Ào ào!
Những đợt sóng năng lượng đáng sợ lan tỏa điên cuồng trên không trung, phần không gian tiếp nối đã có dấu hiệu biến dạng.
Mọi người đều giương mắt nhìn hai công kích đang xâm thực lẫn nhau, đồng tử của bọn họ bỗng thu nhỏ lại, cuối cùng hai đạo năng lượng đó mất khống chế rồi bùng nổ.
Giống như trận gió cát nổi lên, không một ai có thể tránh được!
Những đệ tử đứng gần đó còn bị chấn động đến hộc máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đầy kinh hãi. Chỉ là năng lượng dư thừa ra cũng khiến bọn họ không thể kháng cự, thật không biết ở trung tâm kia sẽ khủng khiếp đến mức nào?
Sóng công kích hai màu vàng đen tỏa ra theo hình tròn, rồi tất cả nhìn thấu, khi sóng xung kích tràn lên hai thân ảnh kia, cả hai đều như bị trúng trọng kích, thân thể bắn ngược ra sau.
- Phụt!
Cả hai đều hộc máu tươi, rõ ràng đã bị thương thế không nhẹ.
Ứng Hoan Hoan nhìn hai người lưỡng bại câu thương, không kìm được đưa tay bịt miệng, ánh mắt đầy lo lắng. Lâm Động và Vương Diêm đều là những người hung hãn, một khi giao đấu thật khiến người ta sợ hãi. Công kích vừa rồi bất luận ai bị nắm sơ hở, thì ít nhất cũng bị trọng thương.
Phập!
Thân cây trong tay Lâm Động cắm xuống đất, tạo nên trên mặt đất một vệt sâu dài vài trăm mét, đôi Long dực phía sau hắn đập liên hồi một lúc mới dần hóa giải được sức mạnh đang xâm thực cơ thể hắn.
Đứng vững lại, Lâm Động quệt vết máu nơi khóe môi, sâu trong ánh mắt sắc bén lóe lên sát khí, rồi hắn rút thân cây lên, đôi cánh sau lưng đập mạnh, thân hình bỗng vụt biến mất.
Còn ở phía xa, Vương Diêm cũng đã đứng vững lại được, tóc hắn bị rũ ra, ánh mắt có phần kinh ngạc. Rõ ràng hắn không thể tưởng được Lâm Động lại đỡ được chiêu của mình. Thực lực hai bên cách nhau tận ba tầng cấp Niết Bàn Cảnh a! Đại Hoang Vu Kinh thật sự mạnh vậy sao?
Nhưng Vương Diêm cũng không nghĩ sâu hơn, vì ngay sau đó thân hình hắn nhanh chóng dịch khỏi vị trí.
Rầm!
Đúng vào lúc ấy, thân cây màu đen đem theo kình phong cuồng bạo giáng xuống đúng chỗ hắn vừa đứng, một đường rãnh lan nhanh về phía Vương Diêm, những tảng đá được bao phủ bởi nguyên lực bắn như mưa về phía hắn.
Ầm ầm ầm!
Vương Diêm ở trên không trung, trọng kiếm vung lên, kiếm khí sắc bén chém nát hết những hòn đá bay tới.
Khi kiếm khí hắn vừa dừng lại thì thân ảnh quỷ mị đó xuất hiện trước mặt hắn, quyền phong hung hãn tung thẳng ngực Vương Diêm.
Thấy công kích liên tiếp không nghỉ của Lâm Động, trong mắt Vương Diêm lóe lên hung quang, lần này hắn không tránh nữa, mà tung cước lên!
Phong cách chiến đấu của hắn vốn là hung hãn, trước nay hắn chỉ gây áp lực với kẻ khác, không ngờ cũng có lúc bị đối phương dùng cách tương tự ép hắn thối lui.
Ầm ầm!
Những đòn quyền cước mang sức mạnh hung hãn đánh lên cơ thể đối phương, cả hai cùng hự một tiếng rồi cùng rơi xuống đất, loạng choạng lùi về sau.
Hai bên giao đấu quyền cước đều không hề có ý phòng thủ, phong cách đánh liều mạng thế này khiến không ít người da đầu tê dại.
Phụt!
Lâm Động hộc máu, bàn tay hơi run rẩy, ánh mắt lạnh băng nhìn Vương Diêm. Khi hắn đấm lên người Vương Diêm dường như có thứ gì đó hóa giải năng lượng của hắn mất một nửa!
- Lâm Động, ngươi không thắng nổi ta đâu!
Vương Diêm quệt máu trên mặt cười nhạt, rồi thân hình hắn khẽ động, một đạo kim quang nhàn nhạt hiện lên biến thành một lớp vật chất như bằng giáp bao phủ lấy toàn thân hắn.
- Với thực lực Lục Nguyên Niết Bàn mà ngươi có thể đánh với ta thành thế này đúng là không tệ, nhưng Lục Nguyên và Cửu Nguyên dù sao khoảng cách cũng quá lớn. Ta đã sơ bộ có Nguyên thần, đủ để ngưng tụ Nguyên Thần Lực thành Nguyên Thần Giáp, công kích của ngươi không phá được nó đâu!
- Nguyên Thần Giáp?
Ánh mắt Lâm Động ngưng tụ, chẳng trách mà hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh quen thuộc, thì ra là Nguyên Thần Lực. Thứ đó ít nhất phải là Thất Nguyên Niết Bàn mới có thể sinh ra, nhưng có rồi cũng chưa chắc đã ngưng tụ được thành Nguyên thần. Người như Vương Diêm có lẽ cũng chưa đạt được tới mức đó, nhưng rõ ràng hắn đã hình thành được Nguyên Thần Giáp, lực phòng ngự của nó vô cùng lớn!
Ánh mắt Lâm Động khẽ động, bàn chân bỗng giẫm xuống đất, thân hình lao vút tới.
- Cứng đầu ngoan cố!
Thấy Lâm Động vẫn xông tới, hung quang lóe lên trong mắt Vương Diêm, trọng kiếm đâm ra.
Keng!
Thân cây và trọng kiếm đập manh lên nhau, bàn tay Lâm Động bỗng đẩy mạnh, cành lá trên thân cây móc vào thanh kiếm kéo theo nó tuột khỏi tay cả hai người.
Xoẹt!
Đánh bay được vũ khí trong tay đối phương, Lâm Động bỗng chốc áp sát Vương Diêm, chưởng phong hung hãn tung ra.
Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan nhìn thấy vậy không kìm được kêu lên, tuy bọn họ biết nhục thể của Lâm Động rất cứng cáp, nhưng Vương Diêm hiện giờ có Nguyên Thần Giáp, mất vũ khí Lâm Động sao có thể phá được?
- Ngu xuẩn!
Vương Diêm thấy Lâm Động áp sát, ánh mắt lạnh băng, hắn có Nguyên Thần Giáp, đòn tấn công bình thường của Lâm Động căn bản không thể tạo ra tổn thương gì cho hắn. Ngược lại hắn thì có thể một chưởng khiến Lâm Động xuất hiện thương thế.
Binh!
Vương Diêm tung chưởng đánh lên ngực Lâm Động, kình phong cuồng bạo khiến Lâm Động cảm giác cổ họng bỗng tràn mùi máu tanh, nhưng hắn vẫn mặc kệ, gương mặt dính đầy máu tươi khiến hắn trở nên vô cùng hung hăng, cuối cùng bàn tay hắn cũng rơi lên người Vương Diêm.
Xoẹt xoẹt!
Vào khoảnh khắc ấy, Vương Diêm bỗng nhìn thấy khóe miệng Lâm Động nhếch lên thành đường cong quỷ dị, rồi nơi bàn tay Lâm Động, một vòng sáng kim sắc to cỡ bàn tay xuất hiện!
- Đây là Nguyên Thần Khí?
Vào lúc ấy, trên gương mặt vốn lạnh lùng vô cảm của Vương Diêm đã xuất hiện sự kinh hãi.