Vũ Động Càn Khôn

Chương 738 - Chỉ Vậy Mà Thôi

Nguyên lực cuồng bạo gần như ngay tức thì cuộn trào từ Ma Âm Sơn.

Xoẹt!

Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, đôi tay chớp mắt biến thành Long thủ, rồi xoẹt một tiếng đem theo vô số đạo tàn ảnh, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt Thẩm Vân, hung hãn tung ra một chưởng.

Chưởng tung ra khiến không khí bùng nổ, một luồng năng lượng kinh người bao trùm lấy Thẩm Vân.

Ánh mắt Thẩm Vân ngưng tụ, hiển nhiên hắn cũng cảm nhận được sức mạnh hùng hồn của chưởng phong. Hắn nắm tay lại, kim quang chói lòa bùng phát từ bàn tay rồi biến thành một tấm lá chắn ở phía trước.

Long quyền của Lâm Động vẫn tiếp tục lao tới đấm mạnh lên tấm lá chắn, rồi khóe miệng hắn nhếch lên chế giễu.

Bùm!

Sức mạnh đáng sợ gần như trong chớp mắt đã ập tới như vũ bão, tấm lá chắn kim sắc nhìn có vẻ chắc chắn chỉ giữ vững được không đến hai giây, vết nứt lan tỏa, rồi bùm một tiếng nổ tung.

- Sức mạnh thật đáng sợ!

Kim quang bắn tứ tung, sắc mặt Thẩm Vân tối sầm lại, hắn không ngờ lớp phòng ngự của mình lại không có tác dụng gì trước mặt Lâm Động. Nhưng thực lực của hắn đúng là không vừa, lá chắn bị vỡ, hắn nắm tay lại, một cây trường thương hiện ra, vẽ lên trên không một đường cong rồi nhằm thẳng đầu Lâm Động đâm tới.

Long thủ của Lâm Động dang ra, thanh quang lấp lánh, hắn tóm chặt lấy mũi thương đang đâm tới.

Rắc rắc!

Mũi thương không ngừng chuyển động trong bàn tay Lâm Động, ma sát với lớp vảy rồng phát ra từng trận tia lửa, nhưng sức mạnh đáng sợ của Long trảo khiến mũi thương của Thẩm Vân không thể rút ra được!

Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, hắn tung người lao tới, men theo thân cây thương, rồi chân tung lên vẽ thành một đường cong thanh quang, binh một tiếng đá thẳng lên người Thẩm Vân đang định lùi về phía sau kia.

Binh!

Thẩm Vân bắn ngược ra sau, cuối cùng đâm vào một ngọn núi, thân thể lún sâu hẳn lên vách núi.

Một cước đá bay Thẩm Vân, Lâm Động ném cây thương trong tay đi, cây thương biến thành một tia chớp đen bắn thẳng về phía Thẩm Vân trên vách núi.

Trường thương xuyên qua, cả thân ngập trong vách núi, vô số đường nứt vỡ không ngừng lan tỏa, sức mạnh ấy khiến Thẩm Vân đang vất vả tránh né, đồng tử phải co rút lại. Lúc này hắn mới hiểu sự lợi hại của gã đệ tử Đạo Tông này.

Chỉ trong chớp mắt mà hắn đã hoàn toàn thất thế!

- Sao hắn có thể lợi hại như vậy?

Thẩm Vân quệt máu ở khóe miệng, ánh mắt kinh hoàng, hắn đã nghe nói Lâm Động cùng Diêu Linh lưỡng bại câu thương, nhưng đó là vì Lâm Động ăn được linh quả mới tăng thực lực trong chốc lát. Còn tình hình hiện tại thì rõ ràng không hề phù hợp những tin tức hắn có được.

Nhân lúc này Thẩm Vân nhanh chóng nhìn qua hai chiến tuyến khác. Chỗ Hạ Ngôn cũng đang chiến đấu vô cùng ác liệt. Đối thủ của hắn vốn có thân thể to lớn, nay phình to ra lại càng giống tòa tháp khổng lồ màu đen. Trên bề mặt da đen xì đó còn có hoa văn hình hổ như ẩn như hiện, gân xanh nổi cuồn cuộn, chưởng phong lan tỏa, mặt đất hàng trăm trượng đều bị chấn tạo thành vô số hố lớn nhỏ.

Ở nơi khác còn khủng khiếp hơn, Khương sư thúc của hắn và Hoàng Kim Quỷ Kiêu liên thủ, nguyên lực hai cường giả Sinh Huyền Cảnh lan tỏa ra bao trùm cả thiên địa, nguyên lực lan đến đâu đất đá núi non đổ sụp đến đấy.

Nhưng điều khiến Thẩm Vân kinh hãi hơn đó là đối mặt với công kích đó mà gã thanh niên tuấn mỹ kia vẫn nhàn nhã, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể phản kích, phá vỡ sự kết hợp của hai người.

- Ta chỉ nghe nói Lâm Động là đệ tử Đạo Tông, tên cao lớn và tên tuấn mỹ kia có lai lịch thế nào mà thực lực kẻ nào cũng khủng khiếp đến vậy?

Sự kinh ngạc càng ngày càng đậm hơn trong mắt Thẩm Vân, thậm chí hắn còn có cảm giác bất an, lần ra tay này không hề thuận lợi như tưởng tượng, vốn tưởng dễ dàng giải quyết được đối thủ nhưng lúc này đã vấp phải thiết bản rồi!

Khương sư thúc và Hoàng Kim Quỷ Kiêu chắc sẽ giữ chân được tên khó nhằn nhất. Chỉ cần Hạ Ngôn giết được tên kia rồi sang hỗ trợ chính mình là cục diện sẽ thay đổi.

Thẩm Vân nghiến răng, sát ý lạnh lẽo dâng lên trong mắt. Tuy thực lực bọn Lâm Động ngoài dự đoán của hắn nhưng hắn cũng khá tự tin vào bản thân. Trở thành Bát Linh Tướng của Nguyên Môn đã là một bằng chứng cho thực lực của hắn rồi.

Crắc!

Thẩm Vân vùng mạnh, thoát khỏi vách núi, dáng vẻ khá thảm hại.

- Ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à?

Lâm Động bình thản hờ hững nói.

- Ngươi vui mừng quá sớm đấy!

Thẩm Vân bay tới, hai tay biến hóa ấn pháp, nguyên lực hùng hồn lập tức bùng phát từ cơ thể hắn. Đồng thời nguyên lực thiên địa cũng tụ lại về phía hắn, chốc lát sau biến thành một dải thiên hà gần trăm trượng phía sau lưng hắn, nước sông cuồn cuộn từng đợt.

- Cho ngươi biết thế nào là vũ kỹ đỉnh cấp của Nguyên Môn!

Một dòng thiên hà tựa con cự long màu trắng bay quanh phía trên đầu Thẩm Vân, ánh mắt hắn lạnh băng, ấn pháp biến hóa rồi tung một chưởng.

- Thiên Hà Quyết, Thiên Hà Toái Không Thủ!

Thẩm Vân hét lên, rồi bỗng bay thẳng lên trời, dòng thiên hà lập tức gào thét uỳnh uỳnh lao thẳng về phía Lâm Động.

Đòn tấn công ngày một gần hơn với Lâm Động, hai tay hắn nhanh chóng biến hóa ấn pháp.

Trong lúc ấy, vùng không khí phía sau hắn nứt ra, một thân ảnh mơ hồ xuyên qua thời gian không gian xuất hiện trong thiên địa.

- Đại Hoang Nhân Thiên Thủ!

Một bàn tay khổng lồ bỗng nhiên hiện ra, đem theo sức mạnh cuồn cuộn đập lên dòng thiên hà.

Uỳnh!

Vào khoảnh khắc va chạm, tiếng nổ lớn vang lên, nguyên lực cuồng bạo lan tỏa như vũ bão, lâm hải phía dưới biến thành bình địa.

- Đáng chết!

Dòng thiên hà bị chặn lại, sắc mặt Thẩm Vân trở nên vô cùng khó coi, nhưng rồi hắn nghiến răng hằm hè nói:

- Bất luận ngươi bản lĩnh thế nào cũng chỉ là Lục Nguyên Niết Bàn, ta phải khiến ngươi tiêu hao đến chết!

Dứt lời, ấn pháp biến hóa, lại một dòng thiên hà khác ngưng tụ phía trên đầu hắn, thanh thế rất khủng khiếp.

Soạt!

Thế nhưng vào khoảnh khắc đó, đồng tử Thẩm Vân co rút lại, phía dưới có một đạo quang ảnh bay tới.

- Cút!

Thấy Lâm Động lao tới, hàn quang lóe lên trong mắt Thẩm Vân, hắn tung chưởng định đánh về phía Lâm Động.

Uỳnh!

Nhưng đúng lúc ấy hắn nhìn thấy Lâm Động nhếch môi, hai tay hắn kết ấn pháp cổ quái.

- Tĩnh Chỉ!

Miệng Lâm Động khẽ mấp máy, một giọng nói nhỏ vang ra.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, bàn tay Thẩm Vân đột nhiên dừng lại, thậm chí ánh sáng quanh người hắn cũng đông cứng.

Nhìn tựa như là hắn đã bị khảm vào khe hở không gian và thời gian vậy.

Cảnh tượng quỷ dị đó chỉ duy trì trong giây lát, thế nhưng khi Thẩm Vân thoát khỏi sự trói buộc thì sự kinh hãi dâng lên trong mắt hắn. Vì một đạo thân ảnh quỷ mị đã xuất hiện trước mặt hắn, Long chưởng lạnh lẽo đã tóm chặt cổ họng hắn.

- Bát Linh Tướng của Nguyên Môn cũng chỉ vậy thôi!

Long chưởng lạnh lẽo mang theo mùi vị của tử vong tiến sát gần cổ họng Thẩm Vân, đồng thời một tiếng cười châm chọc lạnh lùng truyền tới tai hắn.

Bình Luận (0)
Comment