Vũ Động Càn Khôn

Chương 74 - Huyết Tẩy Hắc Long Trại

Sáng sớm hôm sau, khi sắc trời còn chưa sáng rõ, trong Thiết Mộc Trang đã có không ít nhân mã tập trung, những nhân mã này đều mặc hắc y, thậm chí cả móng ngựa cũng đã được quấn vải, ai nấy đều trầm mặc không nói, trong lúc mơ hồ có một cỗ sát khí âm lãnh lan tỏa khắp không gian.

Nhìn những nhân mã trang bị hoàn chỉnh của mình, trong hai mắt Lâm Chấn Thiên cũng hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp vung tay lên, cùng với Lâm Khiếu và Lâm Mãng lao ra ngoài Thiết Mộc Trang, ở phía sau có rất nhiều nhân mã như một dòng nước lũ tràn ra.

Đứng ở trên tường viện, Lâm Động nhìn đám nhân mã của Lâm gia nhanh chóng biến mất trong bóng tối, hắn khẽ thở dài một hơi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm gia hưng sư động chúng để ra ngoài chém giết. Có thể tưởng tượng, sau khi tin tức Hắc Long trại bị diệt truyền ra ngoài, thì trong vòng trăm dặm xung quanh Thanh Dương trấn sẽ rung động tới mức nào.

Xem ra, đám người Lâm Chấn Thiên đã không còn nhẫn nhịn được như trước nữa rồi. . .

. . .

Sắc trời dần dần sáng rõ, mặt trời đột phá vòng vây chiếu những tia nắng ban mai tới vùng đất bình yên xinh đẹp này.

Trên tường viện, có không ít người trong đám tiểu bối của Lâm gia ngồi xung quanh Lâm Động, bên cạnh hắn Thanh Đàn và Lâm Hà đang cười đùa.

Trong lúc nói chuyện, Lâm Động phát hiện, ánh mắt của đám người Lâm Hà luôn nhìn ra xa, trong mắt hiện lên sự lo lắng.

"Ha hả, yên tâm đi, Hắc Long trại tuy mạnh, nhưng lần này Lâm gia chúng ta đã dốc toàn bộ lực lượng, hơn nữa còn có gia gia tự mình xuất thủ, Hắc Long trại không còn số phận nào khác đâu."

Lâm Động cười an ủi.

Nghe thấy Lâm Động an ủi, sắc mặt đám người Lâm Hà cũng dễ nhìn hơn một chút.

"Trong vòng 2 tháng tới, ta với Lâm Hoành sẽ đột phá đến Địa Nguyên cảnh, tuy rằng không thể bằng được đệ, nhưng có thể giúp mọi người được một số chuyện."

Lâm Hà đưa tay vuốt những sợi tóc đen vướng trên mặt, đột nhiên nhẹ giọng nói.

Nghe thấy vậy, Lâm Động cũng mỉm cười, bởi vì có mỏ Dương Nguyên Thạch cho nên đám người Lâm Hà được hưởng đãi ngộ hơn xa trước kia, thậm chí ngay cả Dương Nguyên Đan, thỉnh thoảng họ cũng được sử dụng. Nếu như trước đây thì không có chuyện này, với sự đãi ngộ bây giờ, tốc độ tu luyện của bọn họ nhanh hơn trước không ít.

"Trở về rồi. . ."

Lâm Động từ trên tảng đá nhảy xuống, đang định bảo mọi người đi nghỉ ngơi, thì trong lòng đột nhiên có cảm giác, hắn ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy nơi tận cùng có tiếng vó ngựa truyền đến.

Nghe thấy Lâm Động nói thế, đám người Lâm Hà vui mừng, vội vàng đứng dậy, quả nhiên là nhìn thấy rất nhiều nhân mã xuất hiện ở trong tầm nhìn, tiếng vó ngựa như một dòng nước lũ vọt vào trong cửa trang.

Khi đám người này vọt vào trong Thiết Mộc Trang, mùi máu tươi trên cơ thể họ cũng theo đó mà lan tỏa ra xung quanh, hiển nhiên, trước đó bọn họ đã trải qua một trường đại chiến.

Thấy đám nhân mã của mình chiến thắng trở về, trong thôn trang vang lên những tiến hoan hô đinh tai nhức óc.

"Phụ thân, đã xong rồi à?"

Lâm Động từ trên tường viện nhảy xuống, nhìn Lâm Khiếu thấp giọng nói, hắn có thể nhận ra trên quần áo của Lâm Khiếu có dính một số vệt máu.

"Ừ, từ nay về sau, ở đây, Hắc Long trại đã không còn tồn tại."

Thần sắc Lâm Khiếu cực kỳ hưng phấn, hắn cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Lâm Động, sau đó nâng hai túi vải màu đen từ trên lưng ngựa xuống, ở trong đó có vô số vàng bạc và những vật phẩm khác.

"Những thứ này đều do Hắc Long trại cướp bóc mà có, chúng tích lũy cũng được khá nhiều, con nhìn một lượt xem có cảm… thấy hứng thú với cái gì không, cần thì cứ lấy."

Lâm Khiếu nói.

Ánh mắt của Lâm Động ngạc nhiên nhìn qua đống bảo vật, bàn tay của hắn khẽ lướt qua một lượt, đối với vàng bạc châu báu hắn không có hứng thú, cho nên ánh mắt của hắn hầu như chỉ tập trung vào những đồ vật kỳ lạ cổ quái.

Dò xét nửa ngày nhưng Lâm Động chẳng tìm được thứ gì, trong lúc hắn định thôi thì đột nhiên phát hiện một miếng kim loại nhỏ màu đen.

Khối kim loại đen này dính đầy bụi, vốn không có gì hấp dẫn người khác, nhưng mà khi Lâm Động nhìn thấy nó đã cảm thấy Tinh thần lực trong đầu mình ba động, nên hơi giật mình.

"Ha hả, ánh mắt cảu con không tệ, đây là một khối Toái Nguyên Huyền Cương, có hiệu quả rất tốt với việc bài trừ tác dụng của Nguyên Lực, nếu như trộn Toái Nguyên Huyền Cương vào trong vũ khí, thì cao thủ Thiên Nguyên cảnh bình thường không dám ngạng kháng, nếu không sẽ bị nó xuyên thủng thành một cái lỗ máu."

Nhìn thấy ánh mắt Lâm Động dừng lại trên khối kim loại đen, Lâm Khiếu cũng cười nói.

"Đương nhiên, Toái Nguyên Huyền Cương có một tác dụng kỳ lạ khác, đó là có thể dùng Tinh thần lực điều khiển."

"Thì ra là thế. . ."

Nghe được câu nói của Lâm Khiếu, Lâm Động mới điều khiển một tia Tinh thần lực lướt qua, quấn vào khối kim loại đen, sau đó thấy nó hơi động đậy một chút.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu Lâm Động lóe sáng, không chút chần chừ tóm lấy khối kim loại đen này, cười nói:

"Vậy thứ này thuộc về con rồi. . ."

. . .

Sau khi đám người Lâm Chấn Thiên trở về không lâu, tin tức Hắc Long trại bị diệt được truyền đi bằng nhiều hình thức, tới tai hầu như toàn bộ các thế lực trong Thanh Dương trấn.

Mà việc này cũng không ngoài dự liệu của Lâm Động, nó dẫn tới một chấn động không nhỏ, Hắc Long trại tuy chỉ là một thế lực đạo phỉ, mà trong đạo phỉ cũng không phải là thế lực đứng đầu, nhưng dù sao nó cũng có hai vị cao thủ Thiên Nguyên cảnh, vậy mà vẫn bị Lâm gia đơn giản tiêu diệt. Điều này khiến cho không ít thế lực đã thu hồi cái tâm lý khinh thị Lâm gia như trước kia.

Thanh Dương trấn, Lôi gia.

"Hắc, Lâm gia khá lắm, đây chẳng phải là chúng đang cố ý hiển uy cho Lôi gia chúng ta xem hay sao?"

Trong một căn phòng xa hoa, Lôi Báo ngồi ở ghế thái sư, bưng chén trà, cười lạnh nói.

"Phụ thân, xem ra Lâm Chấn Thiên đã đoán được Lôi gia chúng ta sai Hắc Long trại tập kích Thiết Mộc Trang."

Lôi Phích cau mày nói.

"Biết thì sao? Hắn có thể làm được gì?"

Lôi Báo lắc đầu, ánh mắt chợt lóe lên, nói:

"Lần này Lâm gia tới Viêm Thành, có phải là vì Dương Nguyên Thạch hay không?"

"Dạ đúng, trong Thiết Mộc Trang chắc chắn có một cái mỏ Dương Nguyên Thạch! Nếu không thì Lâm gia không thể nào trong vòng mấy tháng ngắn ngủi lại kiếm ra một số lượng lớn Dương Nguyên Thạch như vậy."

Lôi Phích trầm giọng nói.

Lôi Báo chậm rãi gật đầu, trong mắt hắn hiện lên sự tham lam và âm trầm.

"Phụ thân, lần này Hắc Long trại tập kích Thiết Mộc Trang thất bại, theo như con được biết, hình như là tên tiểu tử Lâm Động của Lâm gia đã tiến vào Thiên Nguyên cảnh!"

Lôi Phích chần chờ một chút, đột nhiên nói.

"Lâm Động? Có phải là cái thằng nhóc mới 16 tuổi của Lâm gia kia không? Không thể nào!"

Nghe thấy Lôi Phích nói thế, Lôi Báo đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó thất thanh nói, trong thanh âm của lão ẩn chứa sự khiếp sợ.

Thấy thế, Lôi Phích cũng cười khổ một tiếng, hắn cũng không thể nào tin, nhưng đây lại là sự thực.

Khuôn mặt già nua của Lôi Báo co lại như bị lột, sau đó trở nên dữ tợn, điềm nhiên nói:

"Lôi Phích, tìm cơ hội diệt từ tên tiểu tử kia đi, về phần Lâm gia, hắc, bọn họ kiêu ngạo không được bao lâu nữa đâu. . ."

"Phụ thân sắp có đột phá? !"

Nghe thấy Lôi Báo nói vậy, Lôi Phích đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trên mặt hiện lên sự vui mừng như điên.

"Chờ sau khi ta đột phá, Thanh Dương trấn này sẽ hoàn toàn trở thành địa bàn của Lôi gia chúng ta!"

Trong mắt Lôi Báo càng hiện lên sự âm trầm, hắn nhìn về phương hướng của Thiết Mộc Trang, nghiến răng nghiến lợi thì thào nói:

"Lâm Chấn Thiên, ta muốn Lâm gia của ngươi khốn khổ như chó nhà có tang!"

Bình Luận (0)
Comment