Vũ Động Càn Khôn

Chương 788 - Bát Nguyên Niết Bàn

Cô nàng nữ tử dáng người thon thả, gương mặt ủng hồng, đôi mắt to màu hổ phách vốn tĩnh lặng như nước hồ thu, lúc này lại tràn đầy sự ngượng ngùng xen lẫn giận dữ, cảnh tượng hiếm gặp này thật khiến lòng người rung động.

- Ngươi…

Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động đầy giận dữ, hiển nhiên không thể ngờ hắn lại to gan đến như vậy.

Bị Lăng Thanh Trúc nhìn mình chằm chằm như thế, Lâm Động cũng khẽ sực tỉnh, không khỏi thấy lúng túng. Vừa rồi động thủ hắn chẳng qua là một chút bốc đồng mà thôi, nhưng lúc này sau khi đã kéo tấm mạng xuống rồi, hắn mới biết mình đã hơi chút quá đáng rồi.

Nhưng rõ ràng là chuyện này có giải thích gì cũng vô ích, Lâm Động chỉ cười khan một tiếng.

Nhưng vẻ mặt ngượng ngùng giận dữ của Lăng Thanh Trúc kéo dài không lâu, hiển nhiên sự trấn tĩnh của nàng bất phàm, cho dù trong tình huống này cũng có thể dễ dàng ổn định lại xảm xúc. Nàng ta hầm hầm nhìn Lâm Động một cái, sau đó lại lấy ra một tấm mạng khác che mặt lại.

- Lần sau còn như vậy thì đừng hòng giữ lại cái tay!

Lăng Thanh Trúc lạnh lùng nói.

Lâm Động cười cười, hắn biết nếu là kẻ khác thì có lẽ Lăng Thanh Trúc đã rút kiếm chém chết ngay tức khắc rồi. Hành động của nàng cũng nói cho Lâm Động hiểu, có lẽ địa vị của hắn trong lòng nàng khác với những người khác!

Đương nhiên, như thế không có nghĩa là Lăng Thanh Trúc thích hắn. Lâm Động không phải kẻ ngu ngốc, hắn biết mình không có sức hấp dẫn như thế, hơn nữa cho dù thiên phú của hắn không tệ, nhưng trong mắt Lăng Thanh Trúc thì cũng chẳng có gì xuất sắc. Sự khác biệt này phần lớn là vì chuyện năm đó, có lẽ còn có sự thay đổi của Lâm Động mấy năm nay cũng khiến Lăng Thanh Trúc có phần ngạc nhiên…

Nhìn nụ cười của Lâm Động, Lăng Thanh Trúc khẽ cắn môi, định nói gì đó thì bỗng cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ bùng phát từ cơ thể hắn.

- Niết Bàn Kiếp?

Cảm nhận được luồng sức mạnh quen thuộc đó, Lăng Thanh Trúc khẽ khựng người, rồi nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ. Xem ra năm ngày bế quan hắn thu hoạch được không ít!

- Cuối cùng cũng đến rồi!

Khi luồng năng lượng trong cơ thể còn đang tỏa ra, Lâm Động nở nụ cười tươi rói. Hắn hít mạnh một hơi thật sâu, lại nhắm mắt lại. Thanh quang không ngừng lấp lánh ngoài bề mặt cơ thể Lâm Động, từ bên trong cơ thể vọng ra những tiếng nổ trầm đục.

Lần nhắm mắt này kéo dài gần nửa giờ đồng hồ, sau đó hắn lại mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi.

- Xong rồi!

Lâm Động nhìn Lăng Thanh Trúc cười.

- Ồ?

Lăng Thanh Trúc khẽ gật đầu, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Niết Bàn Kiếp lần thứ tám không phải dễ đối phó, hồi đó khi nàng vượt kiếp cũng mất không ít thời gian, chứ không nhẹ nhàng như Lâm Động thế này.

- Cuối cùng cũng đến cảnh giới Bát Nguyên Niết Bàn rồi!

Lâm Động đứng dậy, tay nắm chặt lại, cảm nhận năng lượng dồi dào trong cơ thể, ánh mắt không giấu nổi vui mừng. Đan hoàn Sinh Khí mà Phần Thiên để lại cho hắn quả nhiên có tác dụng rất lớn. Hơn nữa dù đã hoàn thành một lần đột phá, nhưng hắn có thể cảm nhận được viên đan hoàn vẫn còn ở lại trong cơ thể, chỉ có điều sức mạnh dồi dào đó hắn chưa thể hấp thụ hoàn toàn hết được!

- Xem ra chuyến đi đến Phần Thiên Cổ Tàng này, phần lớn lợi ích đều rơi cả vào trong tay ngươi rồi!

Lăng Thanh Trúc nhìn Lâm Động, bình thản nói.

Lâm Động nghe vậy cũng không kìm được bật cười. Nghĩ thấy cũng phải, trước đây đều nghe đồn đãi rằng trong Phần Thiên Cổ Tàng có rất nhiều bảo bối, nhưng vào đây thì không chỉ chẳng thấy bảo bối đâu mà ngược lại còn có một đống rắc rối… Khó khăn lắm mới thoát khỏi Phần Thiên Trận thì lại gặp phải một sinh vật chưa biết tên kia, một vài kẻ xui xẻo đã phải trả giá bằng tính mạng.

Thế nhưng dù có phải trả giá nhiều như vậy, nhưng cuối cùng tất cả phải tay trắng tháo chạy. Tính ra, thu hoạch thật sự cũng chỉ có mỗi mình Lâm Động mà thôi.

- Lần này ta tu luyện hết bao lâu rồi?

Lâm Động quay sang hỏi.

- Năm ngày!

- Năm ngày sao?

Lâm Động khẽ gật gù, nhìn Lăng Thanh Trúc, cười nói:

- Sao nàng không đi trước đi?

Rõ ràng năm ngày này Lăng Thanh Trúc đều ở quanh đây cùng với hắn. Vốn dĩ nàng có thể rời khỏi đây từ sớm tiếp tục chỉ huy đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung chứ không cần lãng phí thời gian ở đây…

- Ở đây có không ít thứ để lại từ thời Viễn Cổ, ta muốn thăm dò một chút mà thôi!

Lăng Thanh Trúc nhìn sang chỗ khác, nói.

- Vậy à?

Lâm Động cười, cũng không hỏi thêm, nói:

- Cảm ơn!

Tuy hai người không nói ra rõ ràng, nhưng Lâm Động biết Lăng Thanh Trúc ở lại là có ý làm hộ pháp cho hắn. Tuy ở đây sẽ không có phiền phức gì nữa, nhưng hành động này khiến cho Lâm Động hắn cảm thấy ấm áp.

Lăng Thanh Trúc cũng chỉ nói:

- Tu luyện xong rồi thì đi thôi!

Lâm Động gật đầu, đứng dậy rồi nhìn sang Phần Thiên ngồi như tượng, cung kính hành lễ.

- Phần Thiên tiền bối, sau này nếu vãn bối đạt được đến mức độ người nói, chắc chắn vãn bối sẽ quay lại cứu người!

Dứt lời, hắn quay người bay về phía vùng xoáy không gian trên bầu trời.

Lăng Thanh Trúc nhìn Phần Thiên lúc này đã mất hết sức sống, ánh mắt dường như suy nghĩ điều gì, rồi cũng theo sau Lâm Động, hai người nhanh chóng biến mất trong xoáy không gian.

Sau khi hai người rời đi, vùng đất lại trở nên tĩnh lặng như cũ.

o0o

Trong bồn địa đỏ rực, một vùng không gian nhu động rồi biến thành một vòng xoáy không gian, hai thân ảnh một trước một sau bay ra.

Lâm Động lơ lửng trên bầu trời, quét mắt quanh bồn địa, biển người trước đây đã rời đi gần hết, chỉ còn lại lác đác vài người.

- Xem ra đã đi hết rồi!

Lâm Động nhìn thế không khỏi mỉm cười.

- Ừm! Ở đây còn cách Dị Ma Vực hơn nửa ngày đường, chắc đệ tử các Tông phái đã bắt đầu tham gia rèn luyện rồi.

Lăng Thanh Trúc gật đầu, nói.

- Nàng không vội về chủ trì đại cục à?

Lâm Động nói.

- Ngô Quần cũng có khả năng soái lĩnh, tạm thời có thể ứng phó được cục diện. Thực lực Tô Nhu cũng không tệ, chỉ cần không gặp rắc rối quá lớn thì chắc không sao!

Lăng Thanh Trúc cười nói:

- Còn ngươi, Đạo Tông và Nguyên Môn ân oán rất sâu nặng, không sợ khi không có ngươi, bọn Nguyên Thương sẽ ra tay với Đạo Tông sao?

- Chắc Thanh Đàn và Thần Khôi cũng theo Tiếu Tiếu sư tỷ bọn họ. Có Thần Khôi thì Nguyên Thương sẽ dè chừng một chút. Chưa đến lúc cuối cùng, có lẽ hắn sẽ không tùy tiện ra tay. Dù sao thì ở sâu trong Dị Ma Vực cũng không thể coi là thái bình, chẳng may gặp phải bọn Ma quái lợi hại thì bọn chúng sẽ phải đau đầu.

Lâm Động nói.

- Đương nhiên, để chắc chắn thì phải nhanh chóng trở về đội ngũ!

Lâm Động cười, rồi vẫy tay với Lăng Thanh Trúc:

- Cùng đi nhé?

Lăng Thanh Trúc khẽ lắc đầu, nhìn về hướng khác trong Dị Ma Vực:

- Ngươi đi trước đi, ta còn việc phải làm!

- Hướng đó là nơi Ma quái nhiều nhất Dị Ma Vực, nàng đi làm gì?

Lâm Động chau mày, hỏi.

- Theo thông tin ta đọc được trong cổ tịch, ở sâu trong Dị Ma Vực có Thái Thanh Tiên Trì, đó là thứ do một vị cường giả thời Viễn Cổ để lại…

Lăng Thanh Trúc lưỡng lự một chút rồi mới khẽ nói:

- Ta tu luyện Cửu Thiên Tiên Quyết của Cửu Thiên Thái Thanh Cung, thứ vũ kỹ này quá lợi hại, trước đây tu luyện từng xảy ra sai sót, đã tổn thương đến kinh mạch, phủ tạng. Vì thế ta cần Thái Thanh Tiên Trì để trị thương và trừ bỏ di chứng của Cửu Thiên Tiên Quyết.

Lâm Động khẽ khựng người, hiển nhiên hắn không ngờ Lăng Thanh Trúc hiện tại đã bị nội thương.

- Tại sao không dẫn theo đệ tử Cửu Thiên Thái Thanh Cung cùng đi? Ở đó e là không mấy an toàn!

Lâm Động cau mày.

- Chính vì thế đem theo bọn họ cũng vô ích, ngược lại còn có thể bị thương vong không cần thiết!

Lăng Thanh Trúc nói, rồi không nói gì thêm, dưới chân xuất hiện đóa thanh liên.

- Chúng ta chia tay ở đây nhé. Gặp lại ở nơi truyền tống, bảo trọng!

Dứt lời, Lăng Thanh Trúc không chần chừ nữa, biến thành một luồng thanh quang bay đi. Thế nhưng chỉ một lát sau nàng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt kinh ngạc quay đầu lại thì thấy gã thanh niên kia đang bay theo sát mình, trên gương mặt là nụ cười tươi rói.

- Để một nữ tử một mình vào nơi nguy hiểm thì thật không chút phong độ. Vì thế cùng đi đi, tiện thể cũng cho ta cơ hội trả ơn!

Bình Luận (0)
Comment