Hậu sơn Lâm gia, rừng nối tiếp rừng, liên miên bất tuyệt, nếu như vận khí tốt có thể thỉnh thoảng tìm thấy một hai gốc cây linh dược, bởi vậy mà mỗi khi rảnh rỗi có không ít những đứa trẻ của Lâm gia tới đây, cho nên chỗ này tương đối náo nhiệt.
Mà giờ khắc này, ở con đường vào rừng đã có không ít người tụ tập, những đám người tuổi tác chỉ chừng hơn 10 tuổi, hiển nhiên đều là đám trẻ của Lâm gia.
Nếu như nhìn xuyên thấu qua bức tường người, chỉ thấy ở chính giữa đường vào, có mấy thân ảnh đang đứng sừng sững, vừa vặn chặn ngang đường đi, phía trước họ có một tiểu cô nương mặc quần áo bình thường đứng đó.
Nữ hài mặt như bức tranh, da thịt như tuyết, tuổi tuy nhỏ những đã khiến cho người khác có cảm giác kinh diễm, mà giờ khắc này, nàng đang dùng đôi mắt tràn ngập sức sống phẫn nộ nhìn những thân ảnh đang đứng chắn trước mặt mình. Trên bàn tay nhỏ bé nấm bùn của nàng vẫn nắm thật chặt một gốc cây màu đỏ, thỉnh thoảng có mùi hương từ đó truyền ra.
"Lâm Sơn, ngươi không nên quá đáng!"
Thanh Đàn nhìn chằm chằm vào đầu lĩnh của mấy người này, trong giọng nói nhẹ nhàng có ẩn chứa một chút tức giận.
"Hắc hắc, Xích Dương thảo này đã bị chúng ta phát hiện từ hôm qua, chỉ chờ hôm nay tới lấy mà thôi, ngươi đoạt nó của chúng ta, còn nói chúng ta quá đáng?"
Tên đầu lĩnh kia chỉ là một thiếu niên, ước chừng khoảng 14, 15 tuổi, hắn lúc này đang khoanh 2 tay, nhìn Thanh Đàn tức giận, cười nói.
"Ngươi nói bậy!"
Thấy Lâm Sơn đổi trắng thay đen, Thanh Đàn tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng phải mất bao nhiêu công sức mới kiếm được gốc Xích Dương thảo này, sao đám người này có thể phát hiện trước được? Hơn nữa nếu như hắn thực sự phát hiện ra trước, tại sao lại để nó ở nơi đó? Lẽ nào cố ý chờ người khác tới hái hay sao?
"Ta không nói bậy. . ."
Lâm Sơn nhìn Thanh Đàn tức giận trông rất đáng yêu, nên cợt nhả nói:
"Thanh Đàn, đem Xích Dương thảo giao cho ta, ta sẽ để ngươi đi."
"Ngươi đừng mơ tưởng!"
Thanh Đàn cắn môi, trong khoảng thời gian này nàng biết Lâm Động đang liều mạng tu luyện, hơn nữa nàng cũng hiểu rõ, chỉ còn cách mấy tháng nữa là Lâm gia Tộc Bỉ, nếu như Lâm Động biểu hiện không tốt ở Tộc Bỉ, vậy thì không chỉ hắn bị đả kích, mà ngay cả cha mẹ cũng không chịu nổi.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, nàng thường xuyên tới nơi này, kỳ vọng có thể tìm được linh dược, giúp Lâm Động có thể tăng nhanh tốc độ tuy luyện, tới hôm nay, phải vất vả lắm nàng mới tìm được một gốc cây Xích Dương thảo, làm sao có thể giao cho cái tên ghê tởm này!
"Đã như vậy, vậy thì hôm nay ngươi chỉ có thể ở lại trên con đường này." Lâm Sơn cười hắc hắc, liếc mắt nhìn Thanh Đàn, nói:
"Vừa rồi tiểu tử Lâm Trường Thương kia hình như chạy đi tìm Lâm Động thì phải? Cũng tốt, lần trước ta đánh hắn còn chưa thoải mải."
Nghe thấy những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đàn mới thay đổi, nàng biết Lâm Động không vừa mắt tên Lâm Sơn này, chỉ cần gặp nhau là muốn đánh, hơn nữa mỗi lần đánh nhau toàn là Lâm Động bị thiệt.
"Đem Xích Dương thảo cho ta, ta sẽ không đánh hắn, thế nào?"
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đàn biến sắc, Lâm Sơn ha ha cười, đắc ý nói.
"Ngươi là tên khốn kiếp!"
Thanh Đàn cắn chặt môi, vành mắt đỏ lên, trông bộ dáng này của nàng cũng khiến không ít người yêu thương. Thanh Đàn tuy rằng không tính là người Lâm gia, nhưng bởi tuổi nhỏ mà đã thanh tú động lòng người, nên đừng nói Lâm gia, mà toàn bộ Thanh Dương trấn này cũng có không ít người ái mộ.
Nhưng mà tuy rằng yêu thương cũng chỉ yêu thương mà thôi, có không ít người sợ hãi, bởi vì trong đám tiểu bối của Lâm gia, thì Lâm Sơn chính là một tiểu bá vương, thực lực của người này không có gì đáng ngại, nhưng mà cha hắn là người quản lý tài chính của Lâm gia, cho nên không ai muốn đắc tội với hắn.
Hơn nữa, có bẩm báo với bậc cha chú trong nhà thì thế, nhiều lắm cũng chỉ giam hắn lại một hai ngày, đợi khi hắn ra ngoài sẽ lén lút trả thù người tố giác, cho nên lâu dần, trong đám bạn bè đồng lứa, không có ai người nào dám gây sự với hắn.
"Có cho hay không nào? Nếu không cho, sợ rằng khi Lâm Động tới. . ."
Lâm Sơn nói, đồng thời hắn còn cố ý nhìn ra phía xa, dường như là đang mong chờ Lâm Động xuất hiện cho thật nhanh.
"Cầm lấy!"
Nước mắt ủy khuất đã rơi, nhưng mà Thanh Đàn vẫn quật cường nín khóc, bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy cây Xích Dương thảo, sau đó cắn răng một cái, ném mạnh qua chỗ của Lâm Sơn.
"Hắc hắc, thật ngoan."
Thấy thế, Lâm Sơn nhất thời đại hỉ, tiến lên một bước tóm lấy cây Xích Dương thảo, nhưng mà, khi hắn gần tóm được cây thuốc, thì có một thân ảnh xông vào trong đám người, nặng nề đụng vào thân hình của hắn, luồng lực lượng lớn như vậy khiến cho hắn ngã xuống đất, lăn hai vòng mới dừng lại tới.
Biến cố đột nhiên phát sinh, làm cho tất cả mọi người sửng sốt, ánh mắt vội vàng nhìn lại, mới thấy người tới là ai.
"Hỗn đản!"
Lâm Sơn bò dậy, bất chấp bùn đất đầy người, hắn nhìn về phía bóng người đang đứng phía trước, trong mắt hiện lên sự âm hiểm, cười lạnh nói:
"Lâm Động? Tốt, mới có mấy ngày không gặp, can đảm của ngươi tăng lên nhiều đấy, xem ra lần trước đánh ngươi quá nhẹ, bây giờ có cần giáo huấn thêm một chút không?"
"Lâm Sơn, Xích Dương thảo đã đưa cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào?"
Nhìn thấy Lâm Sơn nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đàn biến đổi, nhặt Xích Dương thảo bị rơi ném về phía Lâm Sơn, cả giận nói.
"Linh dược đương nhiên cần, nhưng người ta muốn đánh!"
Lâm Sơn đưa một tay tóm lấy Xích Dương thảo, cười lạnh nói.
"Ngươi!"
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Đàn đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, không ngờ tên Lâm Sơn lại vô lại tới mức này.
Nhìn thấy Lâm Sơn ngang ngược vô lại, Lâm Động cũng không nhịn được nữa, cười lạnh thành tiếng, chợt kéo Thanh Đàn về phía sau, học theo giọng của Lâm Sơn nói:
" Linh dược đương nhiên cần, nhưng người ta muốn đánh!"
"Ha ha!"
Nghe thấy Lâm Động nói thế, Lâm Sơn ngẩn người, nhưng sau đó cười to, nói:
"Xem ra lần trước ngươi bị đánh tới mức đầu óc có vấn đề?"
Những người ở bên cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Động, có chút kiên cường đương nhiên là tốt, nhưng kiêu ngạo thì lại tự mình chuốc lấy khổ, hai người trước đây đánh nhau không ít lần, nhưng mà lần nào Lâm Động cũng bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập.
"Lâm Động ca, không nên đánh nhau với hắn, gốc Xích Dương thảo này chúng ta từ bỏ."
Nhìn thấy Lâm Động lại đối đầu với Lâm Sơn, Thanh Đàn vội vã kéo hắn, gấp gáp nói.
"Đúng vậy, Lâm Động, hảo hán không chấp việc trước mắt, tu luyện thêm một thời gian nữa rồi sẽ giáo huấn người này."
Lâm Trường Thương đi theo cũng vội vã mở miệng.
"Còn muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy!"
Lâm Sơn phì cười một tiếng, thân hình tiến lên, loáng một cái đã xuất hiện trước mặt Lâm Động, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, trực tiếp quay người đấm vào ngực Lâm Động, trong lúc mơ hồ còn nghe tiếng xé gió.
"Ba!"
Nhìn thấy một quyền tràn ngập lực đạo của Lâm Sơn, Lâm Động nở nụ cười nhạt, không tránh không né, bàn tay nắm lại, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn cứng chọi cứng với Lâm Sơn.
Quyền chưởng đụng nhau vang lên những thanh âm như đập đá, nhưng mà làm cho mọi người kinh ngạc đó là Lâm Động có thể ngạnh kháng tiếp một quyền của Lâm Sơn!
"Tầng 4 Thối Thể? !"
Qua một lần giao thủ này, Lâm Sơn cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, hắn có cảm giác da của đối phương không kém gì da của hắn!
Có làn da cứng rắn như vậy, chỉ có người ở tầng 4 Thối Thể mới có!
"Làm sao có thể? Tiểu tử này nửa tháng vẫn chỉ tầng 2, tại sao đã tăng lên tầng 4 rồi? !"
Trong mắt Lâm Sơn hiện lên sự kinh ngạc không thể tin tưởng, nhưng hắn vẫn cắn răng một cái, cho dù ngươi đạt tới tầng 4 Thối Thể, cũng không thể nào đánh lại ta!
"Lạc Thạch Quyền!"
Quyền thức của Lâm Sơn vừa thu, thì lại đột nhiên quát to một tiếng, gân xanh nổi lên, mấy quyền ảnh cũng theo đó mà hiện, giống như là loạn thạch rơi, hung hăng trùm vào đầu của Lâm Động.
"Tiểu thừa nhất phẩm vũ kỹ, Lạc Thạch Quyền? Không nghĩ tới Lâm Sơn cũng bắt đầu tu luyện võ học, Lâm Động gặp phải phiền phức rồi."
Vừa nhìn thấy quyền thức của Lâm Động, mấy người ở xung quanh đã ồ lên.
Ánh mắt của Lâm Động nhìn chằm chằm vào mấy quyền thức trước mắt, tuy nói bộ Lạc Thạch Quyền này của Lâm Sơn thanh thế không kém, nhưng chẳng biết tại sao, ở trong mắt hắn lại sơ hở chồng chất, cho nên hắn không chậm trễ thi triển Thông Bối Quyền.
"Ba! Ba! Ba!"
Ống tay của Lâm Động phát ra những thanh âm thanh thúy, cùng lúc đó, quyền đầu của Lâm Động và Lâm Sơn cũng giao nhau.
"Ầm!"
Quyền đầu mới tiếp xúc, thân hình Lâm Sơn đã run lên, một luồng đại lực từ quyền đầu xống tới làm cho hắn có cảm giác trên song quyền cứng như gỗ đá của mình truyền tới từng đợt đau đớn.
"Thông Bối Quyền, ba âm? Làm sao có thể? !"
Giờ này khắc này, trong mắt Lâm Sơn hiện lên sự kinh hãi, Thông Bối Quyền đương nhiên hắn cũng biết, trong nhất phẩm võ học, đây là quyền pháp hàng đầu, hắn cũng muốn tu luyện quyền pháp này, nhưng mà hắn tu luyện 10 ngày cũng chẳng phát ra âm thanh gì, sau đó đành phải bỏ. Hắn không ngờ rằng, Lâm Động, một tên không phải đối thủ của hắn lại có thể tu luyện thành công? !
"Không phải 3 âm, mà là 4 âm!"
Lâm Động cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng, cánh tay run lên, một thanh âm vang lên, một luồng lực lượng rất lớn truyền ra.
"Thình thịch!"
Đối mặt với Thông Bối Quyền 4 âm, quyền thế của Lạc Thạch Quyền rối loạn, hai chân của Lâm Sơn lui lại mấy bước, thân hình lảo đảo một cái ngã xuống đất trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Nhưng mà, ngay khi Lâm Sơn ngã xuống đất, một bàn tay đột nhiên hiện ra, nhẹ nhàng tóm lấy vai hắn, nâng hắn lên.
"Ca!"
Lâm Sơn nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh xuất hiện sau lưng mình thì đại hỉ, mà sắc mặt những người xung quanh biến đổi đột ngột.